Lạc Thiên hình như tính toán sai ở chỗ hắn đề cao năng lực của bản thân mình quá. Lần trước gặp bão lớn cuốn xuống biển không chết, hắn thật sự tưởng mình tài giỏi lắm. Lần này bị bọn cướp ép đến bước đường cùng, hắn liền không do dự nhảy xuống biển.
Hắn dự định tính bơi sang chỗ khác trốn tạm, rồi leo lại lên tàu. Không ngờ hắn quên mất trên tay mình còn đang ôm chặt một Ngưng Bích. Nàng vừa bị va chạm mạnh nên tạm thời bất tri bất giác, cả người mềm nhũn không có chút phản ứng nào. Thân tàu lớn Hỷ Lạc Phường vốn cao hơn mặt biển rất nhiều. Lạc Thiên ôm nàng nhảy xuống biển, vừa chạm nước đã vuột tay, để Ngưng Bích chìm mất trong làn nước đen.
Cứu người như cứu hoả, Lạc Thiên không kịp tính toán dài dòng, liền lặn xuống theo hướng nàng vừa biến mất. Trên bầu trời ba mươi không trăng không sao, chẳng có chút ánh sáng nào rọi xuống mặt biển. Lạc Thiên lặn bừa trong làn nước tối, hai mắt không thấy gì, hắn chỉ quờ quạng hai tay theo bản năng để tìm kiếm. Phải nhanh tìm thấy, nếu không chỉ vài giây sau nàng sẽ chìm mất dưới đáy đại dương. Một báu vật tuyệt đẹp như vậy, hắn vừa tìm được thật không muốn mất đi chút nào.
Trong không gian tối tăm mịt mù, Lạc Thiên tưởng chừng như mình đang bị mù thật sự. Hắn mở mắt to tìm kiếm dấu hiệu của nàng, thế nhưng dường như càng lúc càng vô vọng. Xung quanh hắn chỉ có màu đen bao bọc, cái cảm giác bị giam hãm, lạc lối như lần bị chìm lần trước ùa tới. Hắn sợ hãi. Phổi hắn rên lên đau rát, báo hiệu rằng hắn buộc phải từ bỏ cuộc tìm kiếm vô vọng này đi. Hắn đã mất nàng thật rồi.
Trong lúc tuyệt vọng nhất, thì hy vọng lại đến một cách bất ngờ. Sâu xuống phía dưới có thứ gì lấp lánh loé lên. Nhớ tới viên trân châu sáng lấp lánh trên chiếc vòng cổ của nàng, Lạc Thiên mừng rỡ như điên. Hắn đạp mạnh chân, lao người lặn sâu về hướng ánh sáng lấp lánh đó.
Viên trân châu kia thật sự là một vật báu vô giá, trong bóng đêm của biển cả sâu thẳm, không ngờ nó lại toả ra ánh sáng xanh mờ ảo. Càng đến gần Lạc Thiên càng nhìn thấy rõ thân hình Ngưng Bích đang chầm chậm chìm xuống đáy đại dương bao la. Tóc nàng xoã tung cùng với váy áo lơ lửng trong nước, tạo nên một vũ điệu phiêu trần kỳ lạ. Hắn mừng rỡ ôm chầm lấy thân hình nhỏ nhắn ấy vào lòng. Cảm giác thoả mãn giống như vừa tìm lại được một báu vật bị mất.
Lạc Thiên đạp nước mạnh, kéo cả hai người về phía mặt nước bên trên. Phổi của hắn đã đến cực hạn của sự chịu đựng rồi.
Hắn trồi lên khỏi mặt nước, hớp lấy từng ngụm không khí quý giá. Gió đêm mát lạnh bị hắn hít đầy vào phổi, xoa dịu cái cảm giác đau tức nãy giờ. Hắn bất ngờ vì sao mình lại phải đày đoạ bản thân đến thế.
Nàng và hắn chỉ là bèo nước tương phùng, nàng đối với hắn còn là thứ đe doạ tính mạng, bất lợi vô cùng. Phương châm của hắn trước giờ là việc gì không có lợi sẽ không làm, mà việc cứu nàng chẳng khác nào làm ăn lỗ vốn. Thế nhưng hắn chẳng thể nào buông nàng ra được. Đây đơn giản chỉ là một chút nhân tính thấy người bị nạn không thể không cứu ư? Nàng đã cứu hắn nên bây giờ lấy ơn đền đáp ư?
Nhưng hắn không bao giờ có thể chấp nhận mình là một người tốt được. Hắn là một gian thương, một tên tiểu nhân. Thành Lạc Thiên không thể là người tốt. Cuối cùng để thoã hiệp với bản thân, hắn cho rằng việc cứu nàng là một hành động tham lam. Hắn tham lam muốn tất cả các báu vật trên thế gian này. Kể cả một báu vật có thể lấy mạng hắn, Lạc Thiên cũng tham lam muốn có cho bằng được.
Hắn siết chặt người con gái nhỏ bé trong lòng mình, vật hắn muốn có chưa bao giờ mà hắn không thể lấy.
^_^
Hai người bị dòng nước biển cuốn ra xa khỏi tàu Lạc Hỷ Phường. Những cánh buồm khổng lồ căng lộng gió đẩy chiếc tàu lớn càng lúc càng trôi đi xa. Bên cạnh Lạc Hỷ Phường còn có một con tàu bí ẩn cặp sát song song lướt đi. Tiếng ồn ào của cuộc chém giết hỗn loạn trên tàu càng lúc càng nhỏ dần. Lạc Thiên biết bây giờ đã quá muộn để kêu cứu. Không cách gì người trên tàu có thể nghe hắn được, dù họ có nghe liệu có cách gì ứng cứu được không? Còn bọn cướp nữa, bọn chúng mà nghe thấy thì có chạy tới chém cho bọn họ vài nhát cho đi đời luôn không? Suy đi tính lại, hắn biết kêu cứu dường như là hành động vô ích.
Lạc Thiên chỉ dùng một tay để bơi, một tay hắn giúp Ngưng Bích nổi lên. Tình hình nàng có vẻ không ổn lắm. Hơi thở nhẹ đến nỗi hắn sợ nàng không còn hô hấp nữa. Trên trán Ngưng Bích, máu vẫn tiếp tục chảy ra loang loáng từ vết thương. Gương mặt nàng trắng bệt thiếu sinh khi do bị mất máu và bị ngâm dưới nước. Tuy đây là vùng biển phía nam, nhưng mà vào thời tiết mùa xuân như thế này cũng không thể nói là ấm áp gì. Lạc Thiên cảm thấy mình run lên từng hồi, răng hắn đánh vào nhau lập cập. Có lẽ Ngưng Bích không thể chịu đựng được lâu nữa.
Hắn lần trước sống sót được là nhờ ôm cổ cầm mà nổi lên. Lần này hắn không may mắn như vậy, ngược lại còn mang theo gánh nặng là Ngưng Bích. Hắn phải bơi liên tục nếu như không muốn cả hai người chết chìm. Nàng là do hắn cứu, đến lúc này thì không thể bỏ ra được. Cứu người cứu đến cùng, hắn không muốn công sức trước đó của mình bị đổ xuống sông xuống biển.
Nhìn ánh sáng trên tàu Lạc Hỷ Phường càng lúc càng xa, hắn biết mình không cách gì bơi theo được. Lạc Thiên tuyệt vọng nhìn khắp xung quanh, bốn bề đều là mặt biển đen vô tận.
Từng cơn sóng nhấp nhô thỉnh thoảng làm hiện lên chút ánh sáng lập loè. Có ánh sáng là có thêm một phần hy vọng. Lạc Thiên cố căng mắt ra nhìn hết cỡ xem mình thật sự có ảo giác không. Quả nhiên là có chút ánh sáng le lói ở phía xa xa đang trôi nổi theo từng cơn sóng. Chẳng lẽ may mắn gặp được một chiếc tàu khác đi trên biển?
Nhưng hắn lại mau chóng thất vọng, nếu là tàu thì làm sao hắn bơi theo kịp, hơn nữa đang là ban đêm thì người trên tàu làm sao thấy được hắn để mà ứng cứu. Hắn lại buông xuôi hy vọng, thả lỏng cho người nổi lên. Bây giờ là lúc cần tiết kiệm sức lực, hắn sẽ cố gắng giữ cho mình và Ngưng Bích nổi được đến chừng nào hay chừng đó. Còn đến lúc không thể nổi nữa thì thôi. Dù sao cả đời này hắn chỉ mãi tìm được cái đẹp chân chính, nếu cái đẹp đó không có ở trần gian này thì hắn sang thế giới khác tìm kiếm vậy.
Chợt nhớ tới đôi vũ công giống hệt nhau trong vũ điệu ba tư kiều mị.
“Thật sự trên đời này cũng có cái đẹp hoàn hảo đó thôi!” Ý nghĩ này làm hắn bất giác cảm thấy vui vẻ.
Ngưng Bích là một nửa của sự hoàn hảo đó, còn nửa kia là ai. Hai người đều dùng mạn che mặt lại, nhưng thân hình giống nhau đến mức đó thì quả thật là cực kỳ hiếm có trên thế gian này rồi.
“Thật muốn biết nàng là ai!” Hắn thét lên thành tiếng ý nghĩ trong đầu mình. Một cảm giác không an lòng trỗi dậy khiến hắn thay đổi dự tính. Hắn không muốn thoả hiệp với cái chết nữa, mạng của hắn rất quý, không thể đem đi bán rẻ.
Nhìn chằm chằm vào điểm sáng le lói phía đằng xa, dường như nó chỉ nhấp nhô theo sóng chứ không có vẻ như đang chạy đi. Lạc Thiên xoay người lại, ngoan cố bơi về phía điểm sáng mơ hồ. Hắn còn chưa thấy được mặt nàng, thì không thể dễ dàng chết được.
^_^
Đêm không trăng sao chính là thời điểm tốt nhất để đi câu mực. Những lúc như thế này chỉ cần có chút ánh sáng là bọn mực trên biển liền tập trung kéo đến bu đông nghẹt quanh thuyền. Cổ Sâm là một lão ngư lâu năm dĩ nhiên không bỏ qua thời điểm tốt như thế này để đi câu. Cần câu của lão cứ bỏ xuống, nhấc lên nhịp nhàng. Chỉ mới qua nửa đêm một chút mà cả một thuyền câu đã đầy ắp mực.
“Có lẽ cũng không cần phải câu tới sáng, nhiêu đây đã đủ phơi chật giàn phơi của lão rồi.”
Cổ lão ngư bắt đầu thu dây, vừa làm vừa hát khe khẽ một bài ca đi biển.
Chiếc thuyền nhỏ đột nhiên nghiêng mạnh, một bàn tay tái ngắt từ dưới biển thò lên chụp vào mạn thuyền. Đang đêm hôm khuya khoắt, xung quanh là bốn bề biển cả, tự nhiên gặp cảnh kinh dị như thế ai mà không hoảng sợ. Cổ lão ngư la lên một tiếng khàn đục tưởng như sắp đứt hơi già của lão. Sau đó lão hoảng sợ chụp ngay cái gáo múc nước trên thuyền, đập liên hồi vào bàn tay đang chụp ở mạn thuyền, mong con ma biển buông tha cho chiếc thuyền câu nhỏ bé của lão.
Theo truyền thuyết của dân đi biển, nếu gặp mấy loại ma quỷ quấy phá như thế này thì phải lấy gáo nước quăng cho nó. Cổ lão ngư dự định tách con ma biển ra khỏi thuyền câu của mình rồi mới quăng gáo nước cho nó. Nhưng không ngờ con ma biển bám dai không buông, chẳng những không buông tay còn trồi đầu lên. Gương mặt trắng bệch cùng đầu tóc dài ướt rũ rượi che hết mắt quả thật là doạ sợ người già. Cổ lão ngư liền lấy gáo nước chọi thẳng vào giữa mặt con ma biển, nếu cách này không thành công thì chắc lão sẽ tàn đời nơi biển cả quá.
Đang run sợ cầm cập nhưng đột nhiên lão phát hiện có điểm kỳ quái vô cùng. Con ma biển tuy đã được cho gáo nước vẫn không chịu rời thuyền, môi vẫn mấp máy nói gì đó không ra hơi. Đặc biệt hơn nó còn đang bị chảy máu mũi ròng ròng.
“Há, ma biển thì làm sao mà chảy máu mũi. Nếu chảy máu được thì chắc chắn không phải là ma biển.”
Bình tĩnh lại, Cổ lão ngư liền cầm đèn soi kỹ thứ không phải ma biển kia. Thì ra hắn chỉ là người bình thường, bên cạnh còn ôm theo một tiểu cô nương. Hai người đã bị ngâm nước đến tím tái cả người.
Nam nhân đó chỉ có thể thều thào mấy chữ “Cứu với...” Sau đó hắn tuột tay khỏi mạn thuyền, cả hai người từ từ chìm xuống làn nước sâu.