Toàn quân Ngạo Phong trại sau khi cứu được người, lập tức y theo kế hoạnh nhanh chóng chạy thẳng về nhà. Chỉ còn lại Y Thần và Lạc Mai rớt lại phía sau, do hai người đi sau cùng nhất. Hơn nữa, hai người một ngựa làm sao chạy nhanh được.
Thấy đã thoát xa khỏi Băng cung, Y Thần yên tâm cho ngựa chạy chậm lại. Vẫn còn khoảng hai mươi dặm nữa mới về tới trại, nếu thúc ngựa quá nó sẽ kiệt sức trước khi về tới nơi.
Cả người gồng cứng căng thẳng của Y Thần giờ mới bỏ xuống được. Không ngờ vừa mới thả lỏng, một cơn đau ngực dữ dội ập tới làm hắn không ngừng được ho khan. Y Thần gập cả người ho lớn, cảm giác đau rát xoáy mạnh trong lồng ngực hắn. Thì ra chỉ mới vận động một chút đã làm bệnh cũ tái phát, thương thế của hắn cũng chỉ vừa mới lành chứ không phải hoàn toàn khỏi hẳn.
Lạc Mai tuy là đại phu nhưng hai tay trống không, khi bị bắt nàng đã bị tịch thu hết thuốc, bây giờ thấy Y Thần đau đớn như vậy cũng không cách gì giúp được. Nàng chỉ có thể ngồi phía sau, xoa xoa vỗ vỗ lưng hắn, sau đó lên tiếng trách móc.
- Áo bông đâu, mũ ấm đâu? Tại sao không mang theo?
- Khụ ... khụ ... quên ... khụ ... đem đi... – Hắn nghe tin nàng bị bắt, hoảng loạn rối bời, có thể bày ra được một ‘liên hoàn kế’ như vậy cũng đã là suất sắc lắm rồi, thời gian đâu mà nhớ tới mũ áo.
- Dám quên hả? Huynh tưởng bản thân là ‘mình đồng da sắc’, ‘kim cương bất hoại’ sao? Sau khi trở về, liều thuốc tăng gấp đôi! – Lạc Mai thẳng thừng tuyên bố.
- Khụ khụ ... giảm bớt ... chỉ tăng thêm hai chén thôi được không? – Tuy nói không nổi nhưng hắn vẫn trả giá, hiện nay mỗi ngày hắn đã uống rất nhiều thuốc rồi.
- Ít nhất cũng phải tăng thêm năm chén! – Lạc Mai vẫn ngoan cố không tha
- Ba chén thôi! – Y Thần cũng không từ bỏ đấu tranh.
- Được rồi, giá chót là tăng thêm bốn chén. – Lạc Mai áp người lên lưng hắn, vòng tay ôm hắn từ phía sau
- Thành giá. – Hắn một tay cầm cương, một tay cầm lấy tay nàng.
Nàng quả nhiên là thuốc tiên, chỉ cần có nàng hắn bệnh gì cũng qua khỏi.
Một đợt gió lạnh thổi qua mang theo mùi sát khí. Y Thần vung ngân tiên ra, cản được ám khí đang bay tới. Choang, ám khí vỡ tan, thì ra đó chỉ là một mảnh băng nhọn.
Kèm theo sau đó là một cơn mưa những mũi tên băng.
Y Thần và Lạc Mai không ngờ đã đi xa vậy mà vẫn còn bị người tập kích. Ban đầu có hơi bất ngờ, tuy nhiên với võ công của Y Thần, hoàn toàn có thể cản được loạt tấn công bằng tên băng đó. Hàng trăm mũi tên băng bị Y thần dùng ngân tiên đánh vỡ tan văng tung toé khắp nơi, như một cơn mưa thuỷ tinh lấp lánh.
Đợt tấn công này chưa hết thì đợt tấn công kia lại tới, một bóng trắng thần bí không hiểu sao có thể vượt qua tầm kiểm soát của Y Thần, bay vụt tới áp sát gần hai người bọn họ. Một chưởng đánh tới khiến Y Thần không kịp trở tay, Lạc Mai chỉ có thể tung chưởng ngạnh tiếp. Nhưng nàng hoả hầu không đủ, đối phương lại có nội công thâm hậu, hai chưởng vừa mới chạm nhau Lạc Mai đã bị chấn văng xa cả mười mét. Y Thần tay trái cầm ngân tiên, tay phải liền rút trường kiếm chém vào đối phương. Không ngờ lại vang lên âm thanh chát chúa , hình như không phải chém vào cơ thể người, mà như dùng kiếm chém vào đá cứng vậy.
Đối phương lùi ra lại mấy bước, nhờ đó Y Thần mới có thể nhìn rõ Như Tuyết. Nàng ta toàn thân biến đổi thành một màu trắng bệch, giống như một ‘bạch phát ma nữ’. Đôi tròng mắt đỏ còn ướt hai hàng huyết lệ. Tạo nên nét ma quái, khủng khiếp. Mười móng tay dài lấp lánh như thuỷ tinh. Trên cánh tay trái có một vết chém nhưng từ đó không thấy máu chảy ra, chỉ thấy da thịt nứt nẻ giống như băng bị rạn. Ở giữa ngực nàng ta có một viên thạch đỏ au, đang phát ra những tia sáng chớp tắt.
Y Thần kinh hãi hô lên.
- Ngươi đã biến thành cái bộ dạng gì vậy? – Mới cách có một lúc mà Như Tuyết đã biến đổi sâu sắc đến mức hắn suýt nhận không ra.
- Chính là biến thành lệ quỷ đến lấy mạng các ngươi. – Yêu nữ tóc trắng cười gằn.
Sau đó ả ta lao lên tấn công Y Thần. Hắn dùng ngân tiên lại một lần nữa tạo lập lớp phòng thủ tuyệt đối, ngăn cản băng tinh yêu nữ đến gần. Nhưng lần này chiêu thức đó không còn hiệu nghiệm. Từng lằn roi vun vút liên miên cũng không thể ngăn được thân thể băng tinh biến xác của yêu nữ. Y Thần thấy ngân tiên không còn tác dụng, bèn thu lại, đổi sang dùng trường kiếm đối phó với ả ta. Một tay, một kiếm giao đấu vậy mà có thể ngang ngửa với nhau. Những tiếng keng keng vang lên liên hồi chẳng khác nào binh khí va chạm.
Y Thần dựa vào kiếm kỹ vô song, băng tinh yêu dựa vào cơ thể rắn chắc. Giao đấu hơn năm mươi chiêu. Tuy nhiên thời gian giao đấu càng lâu, Y Thần càng rơi vào thế bất lợi. Hắn tuy võ công thượng đỉnh nhưng nội công chỉ mới hồi phục phân nửa, cơ thể bị nội thương còn chưa lành. Thấy hắn có chút đuối sức lộ ra sơ hở, băng tinh yêu liền tung chưởng tấn công. Y Thần dùng tay trái ngạnh đỡ.
Nếu trước đây nói về đấu công lực, trên đời không có mấy người là đối thủ của hắn. Nhưng thế cuộc bây giờ, hắn hạ bộ không vững, cơ bản là không chống lại được băng tinh yêu. Hắn bị ả đánh cho văng xuống dưới ngựa, nửa ngồi nửa quỳ, nhờ chống trường kiếm xuống mà trụ lại được. Không ngờ dư chấn vẫn còn sót lại, nội tức công phát, hắn phun ra một ngụm máu lớn tung toé trên nền tuyết.
Băng tinh yêu dùng nội công cách không, bay lơ lửng trên bầu trời, tóc tai xoã dài, bay phất phơ theo từng cơn gió. Ả ta cất từng tràng cười ghê rợn vang vọng trong vách núi tuyết. Y Thần nhíu mày nhìn, “Nàng ta đã không còn là con người nữa”.
Có tiếng động sột soạt làm băng yêu chú ý. Lạc Mai lúc nãy bị đánh văng xuống ngựa, tạm thời bất tri bất giác, nào ngờ vừa mới tỉnh dậy đã gây sự chú ý cho băng yêu. Ả banh miệng cười đến mép tai, sau đó lao thẳng về hướng nàng.
Y Thần mở mắt to kinh hãi, nhìn thấy tính mạng Lạc Mai như mành chỉ treo chuông. Hắn lập tức chống tay xuống đất, vận hết chút nội công còn sót lại, dùng khinh công phóng người về phía băng yêu. Cả hai bên va chạm mạnh, văng về hai phía. Nhưng cũng nhờ vậy Lạc Mai được bảo toàn không hề hấn gì.
Băng yêu ngay lập tức đứng dậy, còn Y Thần thì nằm im luôn, không nhúc nhích. Thấy con mồi ở trước mắt mà còn bị ngăn cản lại, băng yêu tức giận vô cùng. Ả nhìn Y Thần với ánh mắt đỏ căm thù. Tên ác tặc này, ba lần bảy lượt phá hỏng đại sự của ả. Hơn nữa bị đánh mấy lần vẫn không chết, sống dai còn hơn gián. Lần này không ngắt được đầu của hắn, thật uổng với sức mạnh ả mới được ban tặng này.
Băng yêu lăng không bay tới, dùng hết tốc lực của mình vào đòn kết thúc này. Lạc Mai trong thấy chỉ có kịp thét lên hãi hùng. Băng yêu cười lên nhưng tràng ghê rợn.
Đang đà lao tới như lôi điện không gì cản nổi, băng yêu không ngờ Y Thần đột nhiên mở mắt. Hắn dùng hết sức mình dùng chân trái đá cho ả một cước. Đà lao tới cộng với cước lực của Y Thần tạo thành một lực đạo cực mạnh. Ả rơi xuống đất, tạo nên chấn lực mạnh khủng khiếp. Tiếng thuỷ tinh gãy rạn vang lên từ cơ thể băng yêu. Y Thần nhanh chóng nắm lấy trường kiếm lăn một vòng đè lên người ả, sau đó không do dự cắm phập kiếm vào tinh thạch đỏ như máu trước ngực băng yêu. Tiếng rạn vỡ tiếp tục vang lên nhiều hơn.
- Ta xin lỗi! – Y Thần đau đớn nhìn ả, trên khoé mắt không kềm được một giọt lệ.
- Ta hận ngươi.
- Ta xin lỗi.
Giờ phút đó Y thần chỉ còn biết nói một câu duy nhất mà thôi. Nhưng không ngờ băng yêu trước lúc chết lại đột nhiên cười vang sung sướng.
- Tự bạo? – Y Thần sững sờ, không ngờ ả vẫn còn giữ lại một chiêu cuối này nữa.
Thế rồi băng yêu tự động nổ tung thành muôn nghìn mảnh băng tung toé khắp nơi.
^_^
Cảm giác đầu tiên hắn cảm nhận được chính là cơn đau tức ở ngực. Y Thần bắt đầu ho, nhưng không ngờ trong miệng đầy máu càng làm cho hắn sặc dữ dội hơn. Có người lật ngang hắn lại, sau đó một bàn tay mềm mại móc vào trong miệng hắn, khiến hắn ói hết máu tụ trong người ra. Bàn tay quen thuộc lại vỗ vỗ sau lưng hắn. Khi đã bớt ho, hắn thều thào hỏi.
- Ta ngất đi bao lâu?
- Chỉ khoảng một canh giờ. – Giọng nói lo lắng của đại phu vang lên.
Y Thần muốn xoay người lại nhưng phát hiện cơ thể vô lực không còn chút sức, kể cả cảm giác ở tay chân cũng không còn.
- Ngựa còn không? – Hắn khàn giọng hỏi.
- Bị loạn băng ghim trúng nên chết rồi.
Y Thần nhìn thấy trán Lạc Mai còn có một chút máu chảy xuống, xem ra bản thân nàng cũng bị vạ lây với đòn tự bạo của Như Tuyết. Hắn muốn đưa tay chùi vết máu trên trán nàng, thế nhưng phát hiện mình nhấc tay cũng còn không nổi.
- Muội đi về phía nam khoảng hai mươi dặm nữa là đến Ngạo Phong trại. Đi theo hướng ngôi sao sáng nhất trên bầu trời. Đi ngay đi. – Hắn biết mình không xong rồi. Còn nàng, nếu còn ở đây thêm hai canh giờ nữa, nhất định sẽ bị đóng thành băng.
- Còn huynh thì sao?
- Nằm nghỉ mệt một chút sẽ về sau. – Hắn cố rặn ra một nụ cười với nàng.
- Đồ ngốc! – Lạc Mai cốc một cái mạnh vào trán hắn. – Dám lừa gạt đại phu sao?
- Là đại phu, muội cũng phải biết là ta không xong rồi! – Bị nàng cốc đầu, hắn đột nhiên trở nên giận dỗi, la mắng nàng.
- Không sao, vẫn còn chữa được. Để muội đưa huynh về. – Mỗi lần hắn nổi giận thì tự nhiên Lạc Mai lại trở nên hiền dịu.
- Làm sao đưa về, ta hết nhúc nhích nổi rồi. Đồ ngốc, mau đi về Ngạo Phong trại đi. Muội mà có bề gì làm sao ta ăn nói được với sư huynh. – Thấy nàng ngoan cố hắn đành giở tuyệt chiêu giận dữ, mắng chửi cho nàng bỏ đi.
- Muội cõng huynh về. – Nàng chỉ mỉm cười, như mọi khi hắn nổi cơn.
- Làm sao cõng nổi?
- Huynh nhìn nè. – Lạc Mai móc trong người ra chín cây Thấu Cốt trâm. – Ngoại trừ có tác dụng ‘dịch dung hoán cốt’, Thấu Cốt trâm còn có thể kích hoạt sức mạnh cơ thể, bộc phát trong một thời gian khoảng vài giờ đồng hồ.
Sau đó Lạc Mai bắt đầu biểu diễn ngay. Nàng cầm trâm lần mò những huyệt vị trên đầu mình rồi nhẹ nhàng ghim trâm xuống. Y Thần nhìn cây trâm dài hai tấc từ từ, từ từ chìm xuống đầu Lạc Mai. Hắn không khỏi cảm thấy nhộn nhạo trong bụng. Không biết là nàng tự tin với y thuật của mình như thế nào, nhưng bản thân hắn lại thấy vô cùng lo lắng. Việc ghim trâm vào trong đầu hình như rất là nguy hiểm. Sau khi ghim hết chín cây trâm, Lạc Mai mỉm mỉm cười, dương dương tự đắc. Nàng sục sạo dưới lớp tuyết, lấy lên một viên đá cuội lớn hơn bàn tay. Lạc Mai nhẹ nhàng bóp vỡ hòn đá trước ánh mắt ngạc nhiên của Y Thần.
Lạc Mai xốc Y Thần lên rồi cõng hắn đi một cách nhẹ nhàng. Y Thần đột nhiên như cảm thấy trút được một gánh nặng. Hắn thở phào nhẹ nhõm.
- Nha đầu ngốc. – Hắn yêu thương gọi.
- Quái lão nhân – Nàng trả lời
- Xí lão bà.
- Ương ngạnh tử.
- Biến thái nữ.
- Xú nam tử.
Hai người không biết là đang cãi vã hay miệt thị nhau. Chỉ có hai người bọn họ biết, trong lòng mình thật ấm áp, hạnh phúc.
^_^
Lạc Mai đi bộ suốt ba canh giờ, cho đến khi trời ửng sáng. Từ phía xa xa có một đoàn người ngựa đang chạy tới. Khi nhận thấy đó là người của Ngạo Phong trại, Lạc Mai liền vẫy vẫy tay gọi. Nàng đặt hắn ngồi xuống, vẫn không thèm quay mặt lại mà chỉ lầm bầm.
- May mà họ tới sớm!
Lạc Mai khụt khịt mũi, sau đó lấy tay quẹt một cái. Y Thần thấy nàng có vẻ kỳ quái, nên nắm tay nàng kéo lại. Hắn kinh dị khi nhận thấy tay nàng đang dính đầy máu tươi.
- Lạc Mai quay mặt lại đây.
Lạc Mai không chịu quay lại, Y Thần giật giật tay nàng, gọi thêm lần nữa. Không ngờ Lạc Mai bỗng nhiên vô lực, té ngã vào lòng hắn. Y Thần hãi hùng nhìn máu mũi nàng đang chảy ròng ròng.
- Muội bị sao vậy?
Lạc Mai cười cười quẹt mũi thêm lần nữa, làm máu me bê bết nhìn còn đáng sợ hơn.
- Hì hì ... đừng lo. Cách kích thích sức mạnh này đúng là tốt thật, nhưng cũng không khải là không có tác dụng phụ ...
Chưa kịp nói hết câu Lạc Mai liền lăn ra bất tỉnh. Y Thần hoảng sợ chỉ biết lay lay, gọi tên nàng. Sau đó hắn la hét ỏm tỏi, cho bọn người Ngạo Phong trại mau mau tới ứng cứu.
^_^
Lạc Mai chớp chớp mắt nhìn cái trần nhà bằng đá quen thuộc. Nàng đã được đưa về Ngạo Phong trại, cũng đồng thời được mang trở về phòng mình.
Phát hiện ra có người đang lom lom nhìn mình, Lạc Mai mỉm cười.
- Đừng căng thẳng vậy chứ, muội không sao.
Y Thần ngồi im như tượng trên cái ghế đặt bên cạnh giường nàng. Đôi chân mày hắn nhíu mạnh, đôi mắt đỏ ngầu, vằn lên những tia giận dữ.
- Muội đã ngủ suốt ba ngày. – Hắn lạnh lùng.
- Muội biết. Khích thích bộc phát lực một canh giờ, thì sau đó ngủ trọn một ngày. Hôm đó muội đi suốt ba canh giờ, nên ngủ suốt ba ngày là đúng rồi.
- Sau này không bao giờ được làm như vậy nữa. – Giọng hắn mang thêm vẻ đe doạ. Lần đó nàng máu me bê bết, đã doạ hắn tới chết khiếp rồi. Thậm chí chính bản thân mình bị thương, hắn cũng chưa từng sợ hãi đến vậy.
- Được rồi, sau này bình thường muội sẽ không dùng cách đó nữa. – Nàng rất mệt mỏi không có hơi tranh cãi với hắn. “Nhưng không hứa với huynh là khi cần thiết có lấy ra dùng hay không!”
Lạc Mai tốc chăn, lảo đảo ngồi dậy. Nàng rất khát nước, muốn uống một chén nước. Ấm nước thì đặt trên bàn tít xa ngoài kia, không thể nhờ hắn đi lấy được, nàng đành phải tự mình đi lấy thôi.
- Để ta...
Hắn toan đứng dậy, nhưng cuối cùng bất lực ngồi xuống. Trông bản mặt còn có vẻ giận dữ hơn lúc nãy. Ban đầu hắn giận nàng chỉ có một ít, bây giờ thì lại tự giận mình gấp nhiều lần. Trước đây hắn được nàng chăm sóc rất cẩn thận, bây giờ thì khi nàng ngã bệnh thì tấm thân tàn phế của hắn lại không giúp ích được gì.
Lạc Mai liếc sơ cũng biết hắn đang nghĩ gì. Nàng đành phải vòng qua tủ thuốc, lục lục lọi lọi.
- Muội cần lấy thuốc, huynh không biết đâu mà giúp.
Đúng là nói về thuốc thang thì hắn cũng không thể giúp gì được rồi. Có vẻ như phần giận dữ trong hắn cũng nguôi được một ít. Lạc Mai lục lọi mãi cũng chẳng biết lấy gì. Cuối cùng nàng chọn lấy ra một củ sâm, đưa lên miệng nhai nhai mấy cọng rễ. Sâm không kịp nấu, thôi thì ăn sống cũng bổ vậy. Sau đó nàng mới vòng lại, tiện tay rót cho mình một chén trà, một hơi liền uống cạn.
Lạc Mai Leo lên giường, miệng vẫn còn ngậm củ sâm nhai nhai. Nhất cử nhất động của nàng, đều không thoát khỏi cặp mắt theo dõi của Y Thần.
Nàng liếc mắt nhìn hắn. Đôi mắt sâu hoắm và vằn đỏ chứng tỏ hắn đã mấy ngày không ngủ. Gương mặt hốc hác có phần tiều tuỵ. Dường như nàng ngất đi mấy ngày, hắn đều mấy ngày không ngủ, thức canh chừng nàng.
“Huynh không biết tự chiếu cố bản thân mình sao?” Hắn mới là bệnh nhân còn nàng là đại phu đó. Nếu bây giờ Lạc Mai mà ngủ tiếp, chắc chắn hắn cũng sẽ tiếp tục ngồi đó canh giữ.
- Y Thần ca, muội có chuyện cần nhờ huynh.
- Chuyện gì? – Hắn trở nên cao hứng vì nàng mở miệng nhờ mình.
- Trong phòng này hơi bị lạnh.
- Để ta đốt thêm củi trong lò.
- Không cần, hít nhiều khói củi không tốt cho sức khoẻ. Hay huynh tới dây nằm, làm ấm giường cho muội. – Nàng thỏ thẻ.
- Như vậy đâu có được! – Hắn giật nãy. Nàng là tú nữ khuê các, hắn cần phải giữ gìn thanh danh cho nàng.
- Cái này chỉ để giúp chữa bệnh thôi. Huynh không tin muội sao? – Nàng lườm mắt nhìn hắn, chắc trong đầu lại nãy sinh ý định mờ ám gì rồi. - Muội là đại phu đó.
- Được rồi, được rồi. Chỉ đơn giản làm lò sưởi cho nàng thôi phải không? – Hắn cuối cùng đầu hàng trước lý luận của đại phu.
- Ừ, chỉ làm lò sưởi thôi. – nàng mỉm cười.
Vậy là Y Thần lò dò ngồi xuống mép giường của nàng. Lạc Mai nhích vào phía trong, nàng vỗ vỗ chỗ trống bên ngoài.
- Nằm ở đây!
- Chỉ làm lò sưởi vì chữa bệnh thôi đó!
Y Thần cũng ngoan ngoãn nghe lời nằm xuống. Hắn nói thêm một lần nữa không biết khẳng định cho nàng hay hắn, mà cũng có khi là công bố cho thiên hạ nghe nữa không chừng.
Lạc Mai xốc chăn, phủ qua cả người hắn và nàng.
- Chỉ vì chữa bệnh thôi. – Nàng mỉm cười trấn an hắn lần nữa – Y Thần huynh, chúc ngủ ngon.
- Chúc ngủ ngon! – Hắn đáp lại.
Lạc Mai nhắm mắt lại lắng nghe. Quả nhiên chỉ mấy khắc sau đã nghe thấy tiếng thở đều nhè nhẹ. Y Thần vì quá lao lực, bây giờ được nằm thoải mái trong chăn êm nệm ấm, cuối cùng cũng không chống lại nổi cơn buồn ngủ, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp. Lạc Mai mở mắt ra, nhìn khuôn mặt bình thản đang ngủ của hắn. “Mấy ngày qua cực khổ cho huynh rồi, ngủ ngon đi nhé!”
Uổng công nàng mấy bữa trước dồn dập tẩm bổ cho hắn. Bây giờ cơ thể hắn lại trở nên tiều tuỵ, hốc hác đến cỡ này. Nàng thực sự tiếc công của mình mà. Lạc Mai bắt đầu lẩm nhẩm tính toán ra một phác đồ tẩm bổ mới. Nhất định phải vực hắn dậy khoẻ mạnh như xưa. Sau một hồi lẩm bẩm, cuối cùng Lạc Mai cũng mệt mỏi, rồi chìm vào giấc ngủ luôn.