Trong những trận chiến đầu tiên, quân Bắc Bình vương liên tục lăn đá xuống sườn dốc để tiêu diệt kỵ binh Phong Châu. Lần thứ hai dùng thuỷ chiến đã đẩy mấy hòn đá đó lăn xuống sát thành Tiêu Thương. Bây giờ xung quanh thành Tiêu thương là một thạch trận. Toàn là đá những đá, mà tảng nào cũng to hơn thân ngựa.
Quân Bắc Bình đã tiến đến gần thành, nhưng Tiêu Thương nhất quyết đóng cửa thủ. Mỗi lần quân Bắc Bình đưa quân công thành thì Tiêu Thương lại kéo quân ra đánh lui khoảng nửa dặm thì rút về. Kết cục là quân Bắc Bình không thể áp sát thành, mà chỉ có thể bao vây từ phía xa.
Trong gần một tháng giằng co không có tiến triển, khiến Y Thần sốt ruột không ngừng. Hắn liên tục đi đi lại lại trong trướng doanh. Nhìn thấy Lạc Nhân nhàn nhã thưởng trà thì lại càng sôi ruột. Chỉ có điều hắn biết đó là lúc sư huynh đang suy nghĩ, không được làm phiền.
“Nhưng cái phong thái thong dong đó ... Haizz”
- Cách dùng binh cũng như dòng chảy của nước vậy, quy tắc vận hành của nước là từ chỗ cao đổ xuống thấp. Thắng lợi trên chiến trường là do ta biết tránh chỗ cứng, chỗ thực của quân địch mà đánh vào chỗ mềm, chỗ hư của địch. Nước tùy địa hình cao thấp mà định được hướng chảy, tác chiến căn cứ vào tình hình của địch mà quyết định cách đánh.
Lạc Nhân đột nhiên nói, Y Thần biết hắn sắp nghĩ ra được thứ gì hay rồi. Liền ngồi xuống, mắt long lanh chờ đợi, tai căng lên hết cỡ xem y định nói thứ gì.
- Dụng binh tác chiến không có hình thế cố định, không có phương thức nhất định. Dựa vào biến đổi của địch mà chiến thắng thì gọi là ‘dụng binh như thần’. Ngũ hành tương sinh tương khắc, không có hành nào luôn thắng, bốn mùa nối tiếp nhau thay đổi, không có mùa nào cố định mãi, bóng mặt trời lúc dài lúc ngắn, vành trăng có khi tròn khi khuyết.
Sư huynh nói xong, kết cục Y Thần cũng chưa biết là y đã nghĩ ra kế sách gì. Mặt xụ xuống thất vọng. Con người này lúc thì ngờ nghệch vô tâm, lúc thì cao thâm khó dò. Là sư đệ, nhưng Y Thần cũng không cách gì hiểu hết được y.
Lạc Nhân bỏ chén trà nóng nãy giờ vẫn cầm mãi trên tay. Nhìn thấy bộ dạng thất vọng của Y Thần, y nhướng mày hỏi.
- Đệ vẫn chưa hiểu hả? Trận vây thành thật sự là tâm lý chiến, là đòn cân não giữ hai bên công và thủ xem ai mất bình tĩnh trước. Công thành thì sư huynh đã có cách rồi. Chỉ là thời cơ chưa tới?
- Chúng ta còn phải chờ thứ gì tới nữa? Bao vây đã hơn nửa tháng, nếu không mau mau công thành đoạt lương thì quân phí sẽ tiếp tục tăng cao, trở thành gánh nặng của hậu phương.
Y Thần nhăn nhó nói. Tuy quân phí hầu hết do Thành gia cấp, nhưng bản năng thống soái nói cho hắn biết, cần phải tiết kiệm và cẩn trọng khi sử dụng nguồn kinh phí này. Có vay ắc có trả. Hắn sợ nếu phung phí, thì cả đời cũng này chắc cũng trả không xong.
- Sư đệ, cái huynh tính cho đệ không chỉ là một toà thành mà còn là một chữ ‘đạo’. Niên hiệu Thuận Thiên của đệ cũng là ở chữ ‘đạo’ này mà ra. Tiêu Thương thành hiện nay là thân thích với triều đình, đệ công thành cũng chỉ là dùng võ bắt ép. Chỉ cần chờ một thời gian nữa thì sẽ là dùng ‘đạo’ phục chúng. Dù bị công thành nhưng người dân ở Tiêu Thương cũng sẽ cam tâm hàng phục đệ thôi. Đó mới chính là đạo lý, ‘Thuận thiên hành sự’.
- Ý huynh là đang chờ Tiêu Thương thành nội bộ lục đục, người dân tạo phản hả? – Y Thần mở mắt lớn. Vấn đề hình như đã sáng tỏ.
- Tiêu Thương thành không chỉ bị vây khốn, mà còn ngập nước hơn nửa tháng nay. Lương thực thiếu thốn, dịch bệnh hoành hành. Hơn nữa quân của triều đình chiếm đóng khiến tài chính suy kiệt. Ngồi lâu chẳng khác nào chờ chết. Người dân không thể chống lại lực lượng cai trị. Đến lúc đó chúng ta công thành, Bắc Bình vương từ nghịch tặc sẽ trở thành ân nhân cứu mạng của họ. – Lạc Nhân mở miệng cười lớn với viễn cảnh mà mình vẽ ra.
Y Thần tuy là chống lại triều đình, nhưng hắn không vừa ý với từ ‘nghịch tặc’ này cho lắm. Với viễn cảnh sư huynh vẽ ra, thì hắn cũng không chống đối làm gì. Cuối cùng cũng nở nụ cười đồng lòng với y. Sư huynh tính toán sâu xa, suy đi nghĩ lại cũng là tính cho Y Thần. Hắn cảm động suy nghĩ, “Kiếp này, may mắn nhất là được gặp sư huynh!”
Nửa tháng sau quân Bắc Bình tấn công. Lần này bọn họ dùng bộc phá cho nổ đế trụ của mấy tảng đá lớn gần Tiêu Thương thành. Đá lớn theo thế dốc lao ầm ầm vào tường thành Tiêu Thương, cuối cùng bức tường thành rạn vỡ, sập thành từng lỗ lớn.
Quân phòng thủ Tiêu Thương cùng quân triều đình đóng trong thành nhốn nháo như vỡ tổ. Cuối cùng cũng trở tay không kịp với chiêu tấn công này, chỉ trong ba ngày toàn thành thất thủ. Tàn quân của Phong Châu, Thổ Châu, Hoả Châu mở cửa tháo chạy về phía nam. Y Thần không đánh chặn mà chỉ phái truy binh đuổi theo.
Quân triều đình chạy tới bờ sông Triết Giang thì cùng đường. Truy binh đã kéo tới nơi, không kịp chờ thuyền của Thuỷ Châu quân tới tiếp ứng, binh lính bỏ lại hết quân trang, kéo nhau nhảy xuống nước, bơi ra phía chiến thuyền. Kỵ binh thì bỏ ngựa lại, pháo binh thì bỏ đạn dược, bộ binh thì vứt hết vũ khí cùng áo giáp. Cái chiêu “muốn bắt, vờ thả” này không ngờ đã không tốn chút công sức, lại thu rất nhiều chiến lợi phẩm.
Bắc Bình vương tiến nhập Tiêu Thương thành lại đi trong tiếng hò reo vui mừng của dân chúng. Bọn họ đã được giải phóng khỏi đội quân ăn bám, khỏi cảnh bị phong toả cầm tù. Bách hoá phường lại có thể thông thương mua bán. Nhu yếu phẩm cần thiết lại tiếp tụ đổ dồn về. Tiêu Thương tuy mất đi một bức tường thành bảo vệ, nhưng lại có thêm cả một vùng đất náo nhiệt tự do thông thương. Chính sách ‘thành không tường’ này cũng có chỗ hay à nha. Dân số Tiêu Thương thành quá mức đông đúc, bên trong thành sớm đã quá tải từ lâu. Nhân dịp tường thành bị phá vỡ, thành trì triển khai xây dựng mở rộng. Trong ba năm tới, không ngờ đã bành trướng gấp đôi, trở thành nơi mua bán thông thương trọng điểm của vùng đất phía bắc, xứng danh với cái tên Bắc đô, toà thành không có giới hạn.
^_^
Việc tiếp quản toà thành lớn như Tiêu Thương thật sự mất rất nhiều thời gian. Thêm mười ngày đã qua mà công việc vẫn còn bộn bề sự vụ. Tin tức ở Bạch thành thì im bặt, Y Thần gặn hỏi Lạc Nhân mãi nhưng y chỉ cười cười nói “Sau này đệ sẽ biết.”
Hắn trong lòng bực bội, muốn bỏ hết tất cả chạy vội về Bạch thành. Nhưng quân Thuỷ Châu của triều đình vẫn còn quần đảo trên dòng Triết giang. Đại quân Thần Châu cũng đã tập hợp toàn bộ bên bờ bên kia. Y Thần cũng đã triển khai quân phòng thủ phía bờ sông bên này. Triết giang trở thành chiến tuyến, để hai phe Bắc Bình vương và triều đình lăm le gừơm nhau.
Y Thần dạo ở toà lầu cao nhất ở Tiêu Thương, mắt đăm đăm nhìn về phương bắc. Toà lầu màu xanh bích này đã có lịch sử khá lâu đời. Nghe đâu là nơi ly biệt của mối tình oan nghiệt. Cô gái chờ tình lang đã nhảy xuống lầu ở chỗ này. Trên lầu cao còn có một bài thơ đề nhớ.
“Tiêu Thương thôi hỡi chờ chi nữa
Bóng dáng người xưa khuất nẻo trường
Lầu Bích còn đây lòng đã mất
Tử biệt đoạn trường mới tiêu thương.”
Y Thần đọc xong bài thơ này thì trong lòng càng héo hon. Người ta trông ngóng, hắn cũng đang chờ đợi. Chẳng lẽ giống như lời bài thơ này, phải nhảy xuống lầu thì mới hết đau đớn nhớ mong được sao? Với võ công của hắn, thì từ trên này nhảy xuống cũng khó mà chết được.
Y Thần nắm chặt tay quyết tâm. Hắn nhảy xuống lầu thật, nhưng sau đó dùng ngân tiên vút ra, hắn lại nhẹ nhàng đáp xuống đất. Y Thần xăm xăm đi tìm Lạc Nhân.
- Sư huynh, trong cậy vào huynh hết. Đệ đi Bạch thành đây!
Nói xong hắn quay người đi liền, không kịp cho lạc Nhân có dịp can ngăn. Thế nhưng Lạc Nhân chỉ buông theo một câu.
- Nếu có gì thắc mắc thì cứ tìm ta hỏi!
Rõ là câu nói không ăn nhập gì với quyết định của hắn. Thật tiếc là hắn đi rồi, không kịp nhìn thấy nụ cười ngặt nghẽo của Lạc Nhân.
^_^
Bạch thành cách Tiêu Thương chỉ có hai mươi dặm nhưng hắn cưỡi ngựa hoài không thấy tới. Mất gần hai tháng hắn mới có thể trở lại nơi đây. Trong lòng nóng ruột, hắn dự định phóng ngựa thẳng vào trong thành. Nào ngờ ngay từ cửa thành lại có tên hộ vệ tin cẩn đứng chờ sẵn. Hàn Quân chạy theo ngựa hắn gọi.
- Thiếu chủ, Thành tiểu thư có thư gửi.
Y Thần bực bội dừng ngựa lại. Hắn xuống ngựa giật lấy lá thư. Sao không ở yên trong Bạch thành chờ hắn đi, còn bày đặt gửi thư từ làm gì. Y Thần mở lá thư ra, bên trong chỉ có vỏn vẹn bốn câu của một bài thơ.
“Lạc hạ lìa cành tình vẫn nặng
Mai hoa tâm khiết thanh tựa băng
Như vũ phong xuy, như ảo mộng
Tuyết ký mang mang hoa sao bằng”
“Là cái quái gì đây, tự nhiên lôi chuyện cũ ra nói.” Y Thần suy đi tính lại, cũng không biết tại sao nàng lại lôi bốn chữ “Lạc Mai Như Tuyết” này ra gửi cho hắn.
- Quân, nói đi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Thuộc hạ không rõ. Tiểu thư gặp được Quế Lâm thì ngất xỉu, sau đó thì khóc lóc bỏ đi. Chỉ lưu lại bức thư này gửi lại thiếu chủ.
Nghe đến tên Quế Lâm, thì hắn tay chân run rẩy. Điều hắn sợ hãi nhất cũng xảy ra rồi, hôn thê của hắn cuối cùng đã đụng độ cô tình nhân ngang hông.
“Cái gì mà ngất xỉu rồi khóc lóc bỏ đi, rồi còn liên quan gì tới Như Tuyết nữa chứ?”
Trong đầu Y Thần quay quay biết bao câu hỏi không lời giải. Có một cô nương vừa chạy tới, làm hắn suýt té xuống đất thật. Trong đêm trăng khuyết đó hắn không nhìn rõ mặt cô ta, nhưng bây giờ nhìn kỹ thì Quế Lâm quả nhiên rất giống Như Tuyết.
“Hèn chi Lạc Mai không chạy đi tìm hắn hạ độc, mà lại khóc lóc bỏ đi!”
Nàng nghĩ hắn lưu luyến tình cũ mà bỏ rơi nàng.
- Người này là ai vậy Quân ca? Còn người mà Lạc Mai tiểu thư kêu ta chờ đã đến chưa vậy? – Quế Lâm đứng bên cạnh Hàn Quân giơ đôi mắt xa lạ nhìn hắn.
- Người này là Hàn Y Thần thiếu chủ, là người mà Lạc Mai tiểu thư kêu nàng chờ đó! – Hàn Quân thật thà chỉ đích danh hắn.
Quế Lâm nhíu mắt nghi ngờ nhìn hắn, sau đó đột nhiên quỳ xuống ôm chặt chân hắn. Quả nhiên là cái cảm giác ôm phải kim loại loại này. Quế Lâm ngước mặt lên mỉm cười vui vẻ.
- Tướng công, đúng là chàng rồi. Quế Lâm chờ chàng vất vả quá. Chàng sao không để râu nên Quế Lâm nhìn không ra. Chàng hãy để râu như Quân ca ca đi mới đẹp...
Không kịp để cho Quế Lâm dài dòng nói hết chuyện. Y Thần chỉ biết ngửa mặt ra, hét lên đau khổ, “Trời ơi là trời!”
^_^
Nội trong ngày hôm đó Y Thần tức tốc phi ngựa trở về Tiêu Thương thành. Hắn chợt nhớ đến câu nói bí hiểm “Nếu có gì thắc mắc thì cứ tìm ta hỏi!” của sư huynh. Hắn tức lộn ruột. Rõ ràng là sư huynh biết hết mọi chuyện mà không thèm nói, để hắn khổ công chạy đi chạy lại giữa Bạch thành và Tiêu Thương thành.
Y Thần đạp cửa xông ngay vào phòng của sư huynh không cần đến phép tắc. Nhìn thấy y đang theo thói quen lẳng lặng pha trà. Y Thần muốn ngay lập tức xông vào đánh cho cái tên suốt ngày cười cười này một trận. Thế nhưng hắn nhớ lại cái lần sư huynh đánh hắn bay vào vách, làm sập cả tường cả mái nhà.
“Nhịn, nhịn, phải nhịn! Sư huynh của ta, lại còn là huynh trưởng của Lạc Mai. Không nhịn được cũng phải nhịn!” Y Thần vận khí ép hết ý căm giận xuống.
Lạc Nhân nhìn thấy gương mặt hết đỏ mặt tía tai tức giận, đến phùng mang trợn má nuốt giận xuống. Y tức cười đến không nhịn được, chỉ còn cách rót cho hắn một chung trà cho nguôi giận.
Y Thần ngồi xuống một hơi uống cạn chén trà. Hắn dùng giọng nói bình thản nhất hỏi.
- Sư huynh, đệ có chuyện thắc mắc.
- Ta biết muội ấy đang ở đâu. – Lạc Nhân đề cập thẳng vô vấn đề.
- Sư huynh... – Y Thần chớp chớp mắt cảm động nhìn hắn
- Lạc Mai đang ở cùng Hoàng Vân Phong ...
Cái tên này vừa được nói ra là Y Thần nổi hết cơn tam bành. Tại sao lại là Hoàng Vân Phong chứ, hết người đi cùng hay sao lại chọn Hoàng Vân Phong? Chọn Quân râu ria cũng được mà. Cái tên đó có gì hơn hắn chứ? Chỉ có mái tóc đỏ đặc biệt hơn người, võ công hơi cao một chút, gương mặt tỏ vẻ lạnh lùng một chút. Vậy thì có gì tốt đẹp? Được cái có vết sẹo trên má nên nàng cho rằng đẹp trai hơn hắn sao? Tiểu yêu quái mê đậu hủ này, nếu để hắn tóm được, để coi hắn làm cách gì trừng phạt nàng.
Để cho mấy câu chửi mắng trong đầu Y Thần qua đi hết, Lạc Nhân mới nói tiếp vào trọng điểm.
- ... đang ở Đại đô.
- Cái gì, hết chỗ đi sao mà muội ấy lại đến Đại đô? – Y Thần nhảy dựng lên. Hắn và triều đình khai chiến, Đại đô là chỗ của hoàng thượng, cũng tức là chỗ ở của kẻ thù nguy hiểm nhất.
- Muội ấy nhắn với đệ, muốn gặp muội ấy thì kéo quân đến Đại đô đi.
Câu này thì Y Thần hiểu. Nếu muốn gặp nàng thì ít nhất cũng phải thắng được triều đình, thống nhất thiên hạ đi rồi tính. Y Thần cười méo xệch, hắn đã gây ra lỗi gì chứ, tại sao bị trừng phạt như vậy. Muốn đánh chiếm Đại đô e rằng rất mất thời gian, như vậy rất lâu nữa hắn mới được gặp nàng sao.
Y Thần gạt bỏ tính toán qua một bên, hắn lấy lại khí thế.
- Vậy bây giờ, chúng ta tiến đánh Đại đô đi! – Hắn quyết chí.
- Cũng được, nhưng có điều mười năm hay hai mươi năm nữa cũng chưa chắn đến được. – Lạc Nhân bình thản nói.
- Sư huynh... – Y Thần nhăn nhó cầu cứu.
- Tất cả đều phải theo sách lượt. – Lạc Nhân vẫn thản nhiên.
Dĩ nhiên Y Thần hiểu, với binh lực của hắn như hiện nay, miễn cưỡng vượt qua sông Triết Giang e rằng cũng lưỡng bại câu thương với Thuỷ Châu quân. Huống chi, từ đây đi đến Đại đô còn đến tám mươi thành trì nhỏ, hai mươi thành trì lớn. Ngay bây giờ mà tiến đánh Đại đô thì chỉ là lực bất tòng tâm.
Lạc Nhân vỗ vỗ vai hắn an ủi. Y Thần biết rằng như vậy là sư huynh cũng không thể giúp gì được rồi. Hắn đành phải lủi thủi đi về phòng mình, một mình gậm nhấm nỗi đau.
“Hay có lẽ là leo lên lầu Ngọc Bích nhảy xuống quách cho rồi.”
Bóng dáng thất thểu của Y Thần đi khuất rồi, trong phòng lại xuất hiện thêm một người nữa. Đó là đứa bé gái khoảng mười tuổi, đôi má tròn phúng phính rất đáng yêu. Nàng có làn da trắng ngần như sứ, hai búi tóc quả đào, toàn thân vận một màu đỏ rực. Trên tay nàng còn cầm một chiếc dù màu đen. Thanh Đồng cười khúc khích.
“Lúc nãy ngươi không nghe được nội tâm hắn gào thét, tức cười lắm!” Nàng không nói ra lời mà truyền thẳng âm thanh vào đầu Lạc Nhân.
“Hắn gào thét như thế nào?” Lạc Nhân không nói, y chỉ suy nghĩ trong đầu, vì chắc chắn là Thanh Đồng có thể đọc được.
Thanh Đồng nheo mắt, truyền hết những lời lúc nãy đọc được từ trong nội tâm Y Thần cho Lạc Nhân nghe. “Tên này rất thú vị!” nàng cười ngặt nghẽo. “Chúng ta lừa hắn như vậy có quá đáng không?”
“Thật to gan, thì ra còn có ý định dám đánh ta nữa sao. Cũng may cho hắn còn biết sợ!” Lạc Nhân cười cười khi đọc thấy hết mất lời Y Thần gào thét trong tim.
“Đi về thôn Thảo Mộc chọc ghẹo tam muội đi. Chuyện hai người này, làm ta đùa hoài không biết chán!” Lạc Nhân cười hả hê.
Lạc Nhân đứng lên, bế Thanh Đồng trên tay. Nàng búng bàn tay nghe cái tách một cái, ánh sáng xung quanh toàn bộ dường như tắt hết tất cả, rồi chớp một cái cảnh vật sáng lên như cũ. Nhưng chỗ Lạc Nhân đứng không còn là căn phòng ở Tiêu Thương thành nữa rồi.
Lạc Nhân bước qua cổng Thành Gia, gia nhân thấy y liền kính cẩn cúi đầu chào. Lạc Nhân không thèm để ý, bước thẳng vào trong đại sảnh. Có một cô nương đang bực tức ngồi cắn hạt dưa.
- Tiểu muội, đại ca có chuyện hay lắm muốn kể cho muội nghe nè! – Hắn cười lớn tiếng
- Lại có trò gì đây? – Lạc Mai ngúng ngẩy nhìn y cảnh giác.
- ...
Trong chớp mắt đã có thể đi xa ngàn dặm, lại có thể thuật đọc tâm, đó chính là Thanh Đồng có pháp thuật vô biên. Hễ là ý muốn của Lạc Nhân thì Thanh Đồng nhất định giúp đỡ, nên Y Thần có Lạc Nhân trợ giúp cũng chẳng khác gì được thần tiên giúp đỡ. Việc hắn chiến thắng hoàng đế, thống nhất Thần Châu có lẽ cũng là chuyện nay mai thôi.
Bốn năm sau, quân Bắc Bình tràn qua Cấm thành, chính thức đoạt lấy Đại đô. Hồng Cảnh hoàng đế bỏ kinh thành chạy về phía nam. Đến hai năm tiếp thì tàn dư của hoàng đế chính thức bị diệt sạch. Việt Quốc lại một lần nữa được thống nhất, chiến tranh dai dẳng sau bảy năm chấm dứt. Thời đại loạn lạc tam vương ngũ sứ đã kết thúc. Một thời đại mới mở ra, thời đại Bình An huy hoàng kéo dài đến một ngàn năm trong lịch sử Việt quốc.
Đọc xong thấy kết thúc dở hơi qua cũng đừng ném đá nhé. :shiver: Đây chỉ là cái kết tạm thôi. Vẫn còn nhiều chuyện ở phía sau lắm! Các đồng đạo bình tĩnh chờ xem nhé!:063: