Ta thầm than thở trong lòng, giãy dụa ngồi dậy từ mặt đất, phủi phủi tà áo, gõ gõ cửa, ho khan hai tiếng, còn chưa biết viện cớ gì để thoái thác, cửa đã mở ra.
Hàng lông mày kiếm của Tam nhi nhíu lại “Lão gia, sớm quá a!”
Ta cười gượng hai tiếng, mặt có chút hổ thẹn, khóe mắt liếc qua lối thoát, đột nhiên cảm thấy lỗ tai tê rần. “Ối ối… Tam nhi, chàng nhẹ tay một chút đi mà!” Ta nhe răng trợn mắt bị hắn tóm lấy đến bên cạnh sau tấm bình phong. Tuy ta chỉ ghé qua Hình đường này đôi ba lần, nhưng cũng rất quen thuộc cách bài trí nơi đây. Cùng là một không gian nhưng chính giữa được ngăn ra bởi một tấm bình phong, bên này tấm bình phong có trà có rượu, đúng là một nơi tốt lành, còn bên kia tấm bình phong lại là địa ngục Tu La, hai bên có khung sắt treo đầy các loại hình cụ, hơn phân nửa là phát minh độc nhất vô nhị của Đường Tam, hắn rảnh rỗi không có việc gì làm nên thích nghĩ ra mấy trò giày vò tra tấn thương thiên hại lý này, thật vô nhân đạo mà, ta thường đề nghị lập ra một tòa Phật đường bên cạnh Hình đường để cầu phúc cho hắn, kết quả là bị hắn đập …
Lúc này đây, lão gia ta bị hắn một tay tóm lấy cổ áo đè lên tường, tay còn lại siết bên hông, mũi chân cách mặt đất ba tấc, bên trái là chiếc giá gỗ nhỏ, trên đó bày sẵn hình cụ tra tấn đáng giá hai lượng bạc mà lão gia ta đã từng dùng qua – bàn tính và tấm ván giặt đồ. Ta nuốt một ngụm nước miếng xuống, thu hồi ánh mắt đang nhìn bộ hình cụ kia lại, đối diện với đôi mắt sắc bén của Đường Tam.
“Tam, Tam nhi, có chuyện gì cứ từ từ mà nói!” Ta khó thở, ho khan hai tiếng, mũi chân đung đưa, hai bàn tay chụp lên bả vai hắn để giữ thăng bằng.
“Lý Oánh Ngọc, nàng được lắm nha!” Hắn cấu véo nơi eo ta một hồi, oán hận buộc tội “Lão tử đêm hôm khuya khoắt ở đây bắt trộm, còn nàng thì đắc chí hưởng thụ chuyện mất hồn, hử? Bỏ lệnh cấm rồi hả? Ăn mặn? Lén ăn vụng?”
“Không có mà!” Ta vội giải thích “Nếu không ta gọi Tứ nhi tới cho chàng tra hỏi!”
Sắc mặt hắn nhất thời càng khó coi hơn, ở khoảng cách gần như thế này, ta thậm chí có thể nghe thấy tiếng nghiến răng kẽo kẹt của hắn, quả nhiên, ngay lập tức tay hắn nâng mông ta lên, ta vận sức nơi eo đu lên, hai chân tiện thể quấn lấy eo của hắn, hắn oán hận vùi đầu vào cổ ta giày vò, đúng thật là giày vò mà, ôi đau chết ta…
“Lý Oánh Ngọc, nàng cái tên lưu manh này!”
“Đường Tư, chàng cái tên ác bá này!”
Ta đập khẽ lên vai hắn. “A!” Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vỗ mạnh lên gáy Đường Tam “Tam nhi, Tam nhi, bên cạnh còn hai tên tiểu tặc mà!”
Hắn cũng không thèm ngẩng đầu lên, nói: “Yên tâm đi, hiện giờ bọn hắn chẳng những mù mà còn điếc nữa.”
Ta cả kinh nói: “Không ngờ chàng lại tàn nhẫn như thế, phế hết tai mắt bọn hắn!”
Lúc này hắn mới ngẩng đầu lên, trừng mắt ta, nói: “Ta điểm huyệt phong tỏa kinh mạch của bọn hắn.” Nói xong lại nhào lên ngấu nghiến…
Ta ôm cổ Đường Tam, nín thinh nghẹn ngào cam chịu nụ hôn bão táp mưa sa như trút hết hờn giận căm phẫn của hắn, aizzz… chà đạp ta đi, đừng bởi vì ta là một đóa hoa kiều diễm yếu đuối mà nảy lòng thương tiếc… Ta chính là hoa cải dầu bị vùi dập trong gió…
Nếu như không phải vì lo ngại khối xương già khọm ta đây hùng phong bất tái, ta nghĩ có lẽ Hình đường này đã biến thành Xuân cung rồi. Ta hít hà khó nhọc đẩy Đường Tam ra trước khi lửa cháy, thở sâu mấy hơi, an ủi: “Tam nhi, giữa thanh thiên bạch nhật trời đất sáng bừng mà làm chuyện như vậy, chàng thấy ổn sao?”
Hắn khinh bỉ liếc ta một cái thật sâu, kềm chế ngọn lửa nhỏ trong đáy mắt, sau đó mới lạnh lùng vứt ta sang một bên. Ta đang tính hỏi hắn làm thế nào xử trí hai tên tiểu tặc này thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, thật đúng lúc a, khiến ta không thể không hoài nghi rằng có phải người mới đến nghe thấy tiếng động nên mới đến gõ cửa hay không.
Người đến là Liên nhi, nàng liếc mắt đục khoét ta vài cái rồi mới nói với Đường Tam: “Đại công tử nói, chúng ta không thể dùng hình phạt riêng với hai người này, phải tuân theo quốc pháp của Trần quốc, chuyển giao cho công sai.”
Ngươi xem, giác ngộ chính trị của kẻ làm quan và kẻ làm ác bá thật khác nhau.
Đứng sau Liên nhi là Phúc bá, được lệnh đến mang hai tên tiểu tặc bị bế huyệt câm và điếc đi huyện nha.
“Liên nhi a…” Ta vừa cười vừa hỏi “Ở bên ngoài là vị khách nào đến đó?”
Liên nhi hừ một tiếng, uốn éo cái eo, xoay người lại, giương cằm lên “Tự ngươi ra mà xem đi”. Cuối cùng chừa lại cho ta cái mông, rảo bước bỏ đi không lưu lại một chút dấu vết nào…
Xem dáng người bé nhỏ của nàng kìa, nếu ta là nam nhân ta nhất định yêu chết nàng a!
Rốt cuộc vị khách đang ở ngoài sảnh này là ai, ấy vậy mà có thể khiến sư phó ta tự mình ra nghênh đón? Tuy rằng người đảm nhận công tác xã giao của phủ là Đào Nhị không có ở đây, Kiều Tứ không giỏi về giao tế, nhưng tốt xấu gì cũng còn có Đường Tam a, từ khi sư phó đến Lạc thành thích nhất là yên tĩnh, chưa hề gặp khách bao giờ. Ta vốn dĩ mang tiếng là chủ nhân Lý phủ, lúc chân ướt chân ráo đến nơi này, vẫn siêng năng giao tiếp làm quen với láng giềng vài lần, nhưng sau đó suýt nữa mất đi mấy ký thịt!
Lần đầu tiên là vì Vương phủ của Vương lão gia – cũng là một nữ lão gia, khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi. Vừa mới đến vùng này không lâu, nhân thân thể khỏe mạnh ta liền đến bái phỏng bà ta, mang theo Liên nhi đến phủ bà ta uống rượu xem hát, nói vài câu chuyện khuê mật giữa nữ nhân với nhau, uống đến ngật ngưỡng, hả hê hứng chí lên, Vương lão gia đưa ta đến sau đài gặp cô đào chính của gánh hát, ta vô ý sờ trúng bàn tay bé nhỏ của cô đào, bị Liên nhi bắt quả tang, sau khi trở về bị bắt phải quỳ trên tấm ván giặt đồ suốt cả đêm… Tuy rằng quỳ đến nửa đêm đã ngủ gục, sau khi tỉnh lại thấy mình nằm trên giường của sư phó, nhưng sư phó vẫn trưng ra sắc mặt khó chịu đối với ta. Lại có một lần, cũng là một vị Trương lão gia mời ta đến chơi, đây cũng là một nữ lão gia (nam tử bình thường không thể đến gần ta), Yến Ngũ tuân theo sắp xếp theo giám thị, đúng thật là giám thị mà, ta hôm đó không uống rượu, không xem hát, không sờ tay, chẳng qua không ngờ được là vị Vương lão gia kia nhìn thấy Yến Ngũ, đôi mắt tức thì trợn trắng, ấy vậy mà dám mở miệng xin ta, còn bảo ta tùy ý chọn bất cứ người nào trong đám thị lang ở phủ của bà ta, bà ta chỉ cần Yến Ngũ… Ta phun ra một họng trà, Yến Ngũ mặt không đổi sắc liếc ta một cái, ta vội vàng cáo từ, sau bị khép tội “sơ suất trong việc chọn bằng hữu”, lại bị bắt quỳ tấm ván giặt đồ đến nửa đêm, sau khi tỉnh lại cũng thấy mình nằm trên giường ai đó – người này ta không tiện nêu tên …
Kể từ dạo đó, Lý phủ của ta trở thành một tòa nhà thần bí nhất Lạc thành, bị loại ra khỏi vòng giao thiệp của người trong Lạc thành… Đào Nhị nói, nữ nhân có tiền lập tức trở nên đồi bại, cũng không phải không có lý do …
Ta vừa đi vừa suy nghĩ, rốt cuộc còn có ai có thể khiến sư phó phải tự mình ra cửa nghênh đón, chẳng lẽ là Phương tiểu hầu gia? Không đúng, mấy ngày nay hắn không thể nào ra ngoài tự tìm phiền toái, hơn nữa sư phó xưa nay cũng không có đến gần hắn. Chẳng lẽ là Mặc Duy? Cũng không đúng, đến gặp sư phó mà còn đến tận cửa chính sao, trực tiếp đi bằng cửa sau thôi!
Cúi đầu ngẫm nghĩ, lơ đãng đụng phải một người toàn thân thơm mát dạt dào.
“Ngọc nhi, nghĩ gì mà xuất thần vậy?” Sư phó cười nhẹ, kịp lúc đỡ lấy ta, ta giương mắt lén lút đánh giá vẻ mặt của hắn, cũng không nhận ra có gì bất thường, nhưng có lẽ là vì hắn ngụy trang giỏi.
“Sư phó a…” Ta thuận thế ôm lấy khuỷu tay của hắn, cùng hắn mười ngón tay giao vào nhau. “Sư phó a, khách đến là ai vậy?”
Ngón tay sư phó rất ấm áp mang theo vết chai mỏng mỏng, thật khiến người ta yêu thích không muốn buông tay a…
“Ờ… Là một người tên Lưu Triệt.” Sư phó tùy tiện đáp “Sẽ ở lại phủ bọn ta mấy hôm, Ngọc nhi, nàng sẽ không để bụng chứ?”
“Sẽ không! Sao lại thế..” Ta ha hả cười gượng, sư phó chàng không để bụng thì ta để bụng làm gì…” Nhưng mà, tại sao vậy nhỉ? “Tại sao cho hắn ở lại phủ của chúng ta?”
Sư phó khẽ nhăn trán, lập tức mỉm cười nói: “Đợi thân thể nàng bình phục lại sẽ lập đàn cúng bái, hoặc là để trừ tà, hoặc là để cầu phúc.”
Sư phó nói ra câu này, ngay cả ngươi cũng không thể tin được, phải không…
Ta không lo lắng cho bản thân mình, chỉ sợ sư phó bị người nọ nắm nhược điểm nào đó, thế nên mới bị ép buộc dẫn sói vào nhà! Mà Đào Nhị lại không ở nhà…
Nghiến răng nghiến lợi, Đào Nhị, vào thời điểm quan trọng như vầy mà sao chàng lại có thể không ở nhà chứ!
Ta bện chặt lấy ngón tay của sư phó, trong đầu nghĩ đến câu nói lúc nãy của sư phó – đợi thân thể nàng bình phục lại …
Quả nhiên… Sư phó, chàng giả vờ vân đạm phong khinh, thì ra cũng để bụng a…
Lúc này ta cũng giả vờ vân đạm phong khinh, nhưng trong lòng lại phát điên lên được, chỉ muốn cào tường!
Chỉ một chén nước biết chia làm sao cho đều, thật khó quá a.
Đào Nhị, Yến Ngũ không có ở nhà, nếu bọn hắn cũng đều ở nhà, vậy có lẽ ta sẽ thật sự bị ngũ mã phân thây rồi…
Gà nướng thì có vô số con, nhưng Lý Oánh Ngọc chỉ có một người, thật phiền!
Sư phó sai Liên nhi dọn dẹp lại Giáp viên cho Lưu Triệt ở lại, tính lập đàn tràng đủ bảy ngày, ta ngầm dặn Liên nhi, bảo nàng phải phái người canh phòng nghiêm ngặt, trông giữ cẩn thận tên tiểu tử Lưu Triệt!
Liên nhi trừng ta một cái. “Chuyện này còn phải đợi ngươi nhắc nhở hay sao!” Nói xong lại xoay cái eo thon nhỏ của nàng đi, ta kịp thời bắt được cánh tay của nàng. “Lão gia, còn gì nữa?” Nàng nhướng mày nhìn ta.
Ta do dự một hồi, có chút chuyện thật không biết có nên hỏi hay không…
“Lão gia.” Lại là nàng hiểu rõ ta nhất “Có phải là ngươi có chuyện không biết có nên hỏi hay không?”
Ta cười khan nói: “Đúng là đang có ý đó.”
Liên nhi giận dữ nói: “Lão gia a… con đường này là do tự ngươi chọn lấy, mấy vị công tử cũng không tiện xen vào, nếu ngươi chọn cách quên đi, ai dám ép ngươi nhớ lại? Còn nữa, có những chuyện tự mình nhớ ra, so với người khác kể lại, cảm giác hoàn toàn khác nhau. Rốt cuộc ngươi cảm thấy cuộc sống hiện tại có hạnh phúc hay không?”
“Hạnh phúc… a…” Ta lắp bắp nửa ngày, nói một cách không chắc chắn.
Chắc là hạnh phúc, tuy là nếu tụ hội đầy đủ một nhà sáu cái miệng thì thanh âm có chút không hài hòa, có thể là giờ chưa quen, sau này sẽ khá hơn.
“Aizz…” Liên nhi bực bội trợn mắt liếc ta một cái “Ngươi cái loại người này thật là cho dù có đỡ cũng không leo lên nổi vách tường mà! Tốt với người này thì sợ người kia thương tâm, vậy mà còn ham hố đến những năm người. Là một nữ nhân có năm vị thị lang, tốt xấu gì ngươi cũng nên có dáng vẻ kiên quyết của chủ một gia đình được không a!”
Buổi nói chuyện với Liên nhi này thật khiến người ta giác ngộ mà!
Ta hai mắt rưng rưng, dùng sức nắm lấy tay nàng: “Vẫn là nữ nhân hiểu rõ nữ nhân nhất a!”
Nàng vứt tay ta ra. “Thôi đi, ta và ngươi không giống nhau!”
Ta đã quen bị nàng ghẻ lạnh, cũng không dám truy cứu tiếp, chỉ dám e sợ hỏi lại một vấn đề. “Vậy ngươi nghĩ xem, đêm nay ta nên ngủ ở phòng của ai?”
Liên nhi cười lạnh. “Ngươi ngủ ngoài đường đi!”
Nói rồi nghênh ngang bỏ đi…
Lão gia à lão gia, ngươi phải có một chút kiên quyết mới được!
Ta nắm chặt hai bàn tay, rống lên “A! ! ! …”
Ông trời giúp ta kiên quyết lên một chút coi…
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…
Ta ngắt lấy một đóa hoa, vừa bứt từng cánh hoa vừa lẩm bẩm: “Tìm sư phó, tìm Đường Tam, tìm sư phó, tìm Đường Tam…”
Nói thật, Liên nhi nói gì đó về hồi ức về trí nhớ, ta chả quan tâm tí nào. Ngắm giang sơn xa vời thật không thực tế, nhìn hoa rơi trong gió càng làm người ta tiếc nuối mùa xuân, chi bằng hãy hết lòng yêu thương người trước mắt. Chỉ là rốt cuộc nên chọn người trước mắt nào trước đây? Nếu ta tìm sư phó trước, Đường Tam sẽ càng căm giận, hậu quả là có thể sẽ khiến lão gia ta đau lưng, mỏi đùi, chân rút gân. Nếu như an ủi Đường Tam trước, vậy giường của sư phó chắc chắn ta khó mà bò lên được …
Chẳng lẽ buộc ta phải hoan hảo ba người sao?!
Ta đau buồn muốn khóc, ném đóa hoa trong tay đi, bắt đầu chạy bộ quanh sân – sống là phải vận động, sức khỏe là vốn liếng của con người, xem ra chỉ có thể rèn luyện thân thể khỏe mạnh trước mới có thể hưởng thụ được cuộc sống hạnh phúc a!
Chạy được một vòng thì phát hiện ra tên tiểu tử Lưu Triệt đang lập đàn tràng, hắn sai khiến hạ nhân trong phủ ta dán bùa vẩy nước khắp nơi, thấy ta, thái độ của hắn có chút kính cẩn, mỉm cười đứng xa xa, cũng không có động tác gì thân mật quá phận. Điều này lại khiến ta nghi ngờ hơn. Rốt cuộc là hắn đã nói với sư phó ta những gì?
Ta gặng hỏi một hạ nhân ngoài tiền sảnh, người nọ thành thật đáp: “Đại công tử bảo tất cả bọn tiểu nhân đều lui ra ngoài hết, nên bọn tiểu nhân chẳng nghe được gì.”
Ta cắn chặt răng hỏi tiếp: “Vậy có tin tức gì của Nhị công tử và Ngũ công tử hay không? Chừng nào bọn họ trở về?”
“Liên nhi cô nương nói, nhanh thì ba ngày, chậm thì năm ngày.”
Chậm sẽ có chuyện a…
Ta buồn bực xoắn tóc. “Ngươi, lập tức sai người truyền tin cho Nhị công tử, nói là nhà xảy ra chuyện lớn rồi! Có sói con tới tận cửa!”
Không được, tên Lưu Triệt này không những chỉ nhằm vào ta thôi, mà trước mắt xem ra, hắn dường như còn muốn lôi kéo theo sư phó, không biết có liên quan gì đến Đào Nhị và Yến Ngũ hay không?
Liên nhi nói đúng, lão gia ta cứ giả ngu như thế này mãi không được, dù sao cũng phải ra oai một lần xem sao!