Đào Nhị trời tối rồi mà còn chưa trở về, ta nhìn xung quanh một hồi, bụng đói nhịn không nổi, động đũa trước.
Yến Ngũ kỳ quái liếc ta một cái. “Nàng là quỷ chết đói đầu thai hả? Sao sức ăn mạnh như vậy chứ?”
Liên nhi che miệng cười. “Lão gia là sắc quỷ đầu thai thành.”
Ta nghe hết đó nha! Ta nghe hết đó nha!
Ta u oán trừng mắt Liên nhi. “Có khác gì chứ, dù sao cũng ăn không đủ no…”
Thế là có mấy người bị sặc nước trà ngay tại chỗ, người có da mặt mỏng như sư phó và Kiều Tứ thì cúi đầu, Đường Tam thì nháy mắt quyến rũ ta, Yến Ngũ ngồi bên cạnh ta, trực tiếp thổi hơi bên tai ta. “U oán như vậy, hay là trách bọn ta không tận lực?”
Ta rùng mình một cái, ta chỉ là u oán đối với sư phó mà thôi, các người đừng có hiểu lầm…
Nhưng ta không có gan nói như vậy, chỉ có thể ngậm miệng lại…ăn cơm.
Ta nhớ Đào Nhị ca ca của ta biết bao nhiêu a, có hắn ở đây, bọn người này làm sao dám tạo phản như vầy? Ngay cả Yến Ngũ đối với hắn cũng thật dễ bảo, thực không hổ là Minh chủ võ lâm a.
Ăn xong cơm chiều, ta mang theo Liên nhi đi dạo phố, à không, là Liên nhi mang theo ta di dạo phố.
Nhà chúng ta, trên danh nghĩa ta là lão gia, nhưng sự thật thì Đào Nhị mới là lớn nhất, bởi vì hắn giỏi võ nhất, lấy bạo chế bạo, lại kiếm tiền nuôi gia đình, đó là câu người ta hay nói – có sữa mới chính là mẫu thân… Đứng thứ nhì là sư phó, bởi vì trong đám con nhà võ này, chỉ có mỗi mình hắn là có học vấn, hắn giỏi văn nhất. Tam Tứ Ngũ nói chung cả ba người đều xếp hàng thứ ba, bởi vì không ai phục ai. Kế tiếp chính là Liên nhi, tuy rằng nàng không phải quản gia, nhưng mà nàng cai quản ta. (Lão gia ta thật muốn khóc quá, hu..hu..hu) sau đó là Hồng ưng, nó là con chim Đào Nhị cưng nhất, mỗi ngày được cho ăn còn ngon hơn ta… Sau đó là X, XX, XXX…
Cuối cùng, đi đến hướng Đông, thấy hai con sư tử đá trước cửa Lý phủ chưa, nó đó, sau nó mới đến xếp hạng của ta, sau nữa là hết.
Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, ở đầu con phố phía Đông có một gốc cây cổ thụ trăm năm, những người trẻ tuổi thường quăng một dải lụa hồng lên cây, nghe nói là nếu viết tâm nguyện của mình trên dải lụa đó, ném được lên cành cây, nguyện vọng sẽ được thực hiện.
Liên nhi dường như rất có hứng thú, quay đầu nói với ta: “Lão gia, ngươi có muốn đến thử hay không?”
Ta liếc nàng một cái, thản nhiên nói: “Túi tiền trong tay ngươi, ngươi muốn thử thì thử đi.”
Bởi vì Đào Nhị nói, nữ nhân có tiền sẽ lập tức trở nên đồi bại, cho nên ở trong nhà ta là kẻ bần cùng nhất.
Nói đến là ta muốn khóc mà.
Đại khái Liên nhi thấy sắc mặt ta không vui, nên mới đến gần an ủi, nói: “Lão gia đừng thương tâm, tới đó ném dải lụa đỏ chơi đi, vui lắm!”
Dưới gốc cây có người đang bán lụa đỏ, một sợi hai mươi quan tiền, quả thực là đồ ăn cướp mà, nhiêu đó đủ cho ta mua một con gà nướng rồi!
Đào Nhị nói, thế giới của Lý Oánh Ngọc là dùng gà nướng mà xây thành, bình thường ta hay lấy gà nướng ra làm đơn vị đo lường. Quả thực là một lời trúng phốc.
Ta hừ một tiếng, nói: “Có mua hết lụa đỏ cũng không đủ Lão gia ta viết lên tâm nguyện nữa!”
Liên nhi cũng bắt chước học theo giọng điệu của ta, hừ một tiếng, hai bàn tay khoanh lại trước ngực. “Lão gia ngươi cũng quá tham lam thì phải!”
Ta bẻ bẻ ngón tay thấp giọng lầm rầm kể lể: “Đầu tiên ta ước mỗi ngày đều có gà nướng để ăn, thứ hai là ước gì sư phó chủ động hiến thân, thứ ba là cầu cho Tiểu Tam, Tiểu Tứ không cãi nhau nữa, thứ tư là xin cho Yến Ngũ đừng bắt ta uống thuốc, thứ năm là mong Đào Nhị cho ta tiền tiêu vặt, thứ sáu là nguyện Liên nhi đối với ta ôn nhu một chút…”
Liên nhi mây đen đầy đầu cắt ngang lời ta. “Lão gia, ngươi đừng có quá đáng nha!”
Ta ngồi dưới tàng cây vẽ vòng tròn. “Ta biết mà, các người không thương ta…”
Liên nhi đưa cho ta một dải lụa đỏ. “Chỉ cho ngươi ước một điều thôi!”
Đây không phải là làm khó làm dễ người ta hay sao, thà nàng trực tiếp cho ta hai mươi quan tiền, thế là ta lập tức đã có thể thực hiện được điều ước thứ nhất rồi.
Ta buồn bực, ta phiền não, ta xoắn tóc… (thói quen thường xuyên xuất hiện trong truyện… )
Cuối cùng ta viết xuống một tâm nguyện: “Cầu cho ta được vạn sự như ý, muốn gì được nấy, tùy ý muốn làm gì thì làm, tự do tự tại…”
Viết đến khi mảnh lụa đỏ tràn ngập chữ, lúc này ta mới vừa lòng thu tay lại, ngẩng đầu nhìn chung quanh, nhưng không thấy Liên nhi…
Ta ngồi quá thấp, nàng nhìn không thấy ta sao?
Cũng phải, đông người như vậy, dễ dàng chạy trốn thôi. Ta cười hắc hắc…
Đang nghĩ, mông đít đã bị ai đó không cẩn thận đá trúng một cước, ta theo một tư thế vô cùng không hoa lệ, ngã nhào về phía trước.
“Ôi…” Ta nhăn mày kêu khóc, nếu để cho mấy cục cưng nhà ta biết có người dám giẫm lên mông đít của ta, tên này chắc chắn cả đời cũng không ngồi được lên ghế. Nhà chúng ta có một quy củ bất thành văn: lão gia – ta đánh được, ngươi đánh không được.
Tình huống này thường thường mà nói, sẽ có một vị công tử tao nhã từ trên trời rơi xuống, duỗi bàn tay thon dài trắng noãn ra, thâm tình khẩn thiết hỏi: “Nàng không sao chứ?!”
Sau đó ta sẽ si mê ngây ngốc, vô cùng thẹn thùng cầm tay hắn đứng lên, nhào vào trong lòng hắn…
Mà sự thật là ta sớm đã trải qua tuổi thanh xuân như vậy, còn bây giờ ta bụng đầy oán hận, như một oán phụ bất mãn nguyền rủa thần phật đầy trời, xoa xoa mông đít đứng lên, lại rơi vào dòng người, bị xô xô đẩy đẩy không biết đi về phương nào.
Đến lúc ta dừng bước lại, rốt cuộc phát hiện chỗ mình đang đứng.
Thuyền hoa Tam Liên bên bờ sông, chọn hoa khôi nha!
Có náo nhiệt để xem!
Ta ném xuống mảnh lụa đỏ đã bị người ta giẫm đến nát nhừ đen như than – đây cũng coi như điềm báo trước là tâm nguyện của ta hoàn toàn không có khả năng được thực hiện – bước một bước dài hòa nhập vào đám đông xung quanh.
Thuyền hoa Tam Liên, chỉ nghe danh mà chưa hề được đích thân tới xem thử a!
Đây là nơi nổi danh nhất Lạc thành để tiêu tiền, không chỉ phục vụ cho nam nhân, mà còn làm ăn buôn bán vì nữ nhân nữa, nghe nói bên trong chỉ các cô nương bưng trà rót nước không thôi cũng đã có thể làm hoa khôi của những thanh lâu bình thường rồi.
Đây chính là điểm tốt nhất của Trần quốc chúng ta, dân tình cởi mở, nam nữ bình đẳng. Nam nhân cũng như nữ nhân, nếu có tiền có thế lực là có thể tam thê tứ thiếp, tam phu tứ hầu, có Bách Hoa lâu, cũng có Bách Thảo lâu, chỉ cần có tiền, mặc kệ ngươi là nam hay nữ, là người hay là súc sinh… Dù sao đó cũng là ý như vậy.
Ta tuy rằng có năm vị thị lang, nhưng ta không có tiền, đây là sự thật. Cho nên người có tiền có thể ngồi ở chỗ thượng hạng mà đấu giá, còn ta dân nghèo cũng chỉ có thể chen ở xa xa nơi bờ sông mà xem náo nhiệt.
Ta đỡ lấy cái nón che tóc bị lệch vì chen chúc quá mạnh, lúc này vẫn là cải trang thành nam tử ra ngoài đi lại tương đối thuận lợi hơn, tuy rằng nói nam nữ bình đẳng, nhưng nữ nhân vẫn phải thận trọng một chút. Bình thường các nàng cũng sẽ không chen chúc với nam nhân như vậy, huống chi hôm nay là chọn hoa khôi, nữ nhân ít ai thích tham gia loại náo nhiệt này, thứ nhất là sợ đả kích chính bản thân mình, thứ hai là sợ bị người ta hiểu lầm là mình có sở thích đặc biệt.
Không bao lâu trên ba con thuyền kia truyền đến đủ thứ âm thanh vang vọng, lửa khói nghi ngút tận trời thắp sáng hơn nửa mặt sông, ta bịt lấy lỗ tai, ngửa đầu cười ngây ngô, lúc này ngoại trừ cười ngây ngô ra ta cũng không biết phải làm gì.
Dưới ánh lửa, ta rõ ràng nhìn thấy vị Đào Nhị công tử của nhà chúng ta – người mà nghe nói là đã về Bạch Hồng sơn trang lo công chuyện.
Lúc này Đào Nhị công tử toàn thân một bộ y phục bằng gấm màu xanh nhạt, tay cầm cây quạt bằng gỗ mun dát vàng, mày dài tận tóc mai, khí vũ hiên ngang, làn gió nhẹ trên sông thổi lên khiến những sợi tóc bên tai hắn phất phơ, thật là trêu chọc người ta mà.
Cô nương đối diện với hắn, cặp mắt trợn ngược như muốn lồi ra ngoài.
Đào Nhị hắn vậy mà còn dám cười với người ta nữa…
Trong lòng Lão gia ta chua lè, còn chua hơn là ăn phải hạnh non nữa, hận không thể hai chân giẫm trên mặt hắn, in lại câu “Hàng riêng của Lý lão gia!”
Không được, ngực lão gia ta lại muốn đau nữa rồi, ta ôm ngực chen trở về, tuyển hoa khôi cái gì chứ, ta không thèm xem nữa.
Nhưng vừa mới rời khỏi đám đông ta liền hối hận.
Nương nó, dựa vào cái gì ngươi được chơi kỹ nữ, còn ta thì không được ngắm! Thường ngày đi chơi thuyền hoa Tam Liên không mang theo ta thì thôi đi, còn dám giấu ta!