Ta ôm cổ Kiều Tứ, vùi mặt vào lồng ngực của hắn “Tứ nhi, chàng nói xem võ công của ta còn có thể khôi phục lại hay không a?”
Thân hình Kiều Tứ cứng lại một chút, dịu dàng nói: “Ta mang nàng.” rồi nhấn mạnh giọng: “cả đời.”
Ta rơi lệ. “Ý chàng là cả đời này võ công của ta cũng không thể khôi phục lại sao?”
Kiều Tứ vuốt ve đầu ta, tựa như đang an ủi chó con…
Từ khi ta trở thành phế nhân, ta rất hay nhớ lại thời dĩ vãng. Hồi đó, lão gia ta vẫn còn là một con Hải Đông thanh vùng vẫy trên bầu trời, Hoàng cung đại nội không làm khó được ta, đỉnh núi cao đến đâu cũng không thể làm ta ngã chết, còn hiện tại, đến một tàng cây cỏn con như thế này cũng phải nhờ người mang lên.
Thật ra ta cũng biết, kinh mạch bị Bạo Vũ Lê Hoa Châm tổn thương đến bảy tám phần mười như thế này, ta sống được, đi được, nhảy được, có thể nói là vì ta đã tạo nghiệp chướng quá nhiều nên ngay cả Diêm vương cũng không dám thu nhận ta.
“Lão gia…” Kiều Tứ không biết an ủi người khác, chỉ vỗ vỗ lưng ta.
Ta hiểu tâm ý của hắn, hôn nhẹ lên gò má của hắn rồi định trở về Thẩm viên, nhưng thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm mình, ta ngẩn người ra một lát mới hiểu, quay lại cong ngón tay ngoắc hắn, cười hì hì nói: “Cúi xuống, nhắm mắt lại.”
Mặt hắn hơi đỏ lên, ngoan ngoãn cúi người xuống, ta vòng tay qua câu cổ hắn xuống, dâng lên một nụ hôn triền miên say đắm.
Kết quả là hắn cũng bắt chước Đường Tam cắn lấy môi ta, ta nổi giận vỗ lên đầu hắn. Thật là, bao nhiêu tình ý, ham muốn đều bay biến mất!
Bộ bọn họ đều có họ hàng với chó sao? Tức chết lão gia ta!
Ta thở phì phì mím môi bước vào viện, thấy sư phó vừa miên man suy nghĩ vừa tưới hoa, sở dĩ nói hắn miên man suy nghĩ là vì đôi mắt hắn đang nhìn xa xăm mờ mịt như không thể thấy ánh mặt trời ngày mai.
Ta đoạt lấy bình tưới cây trong tay hắn, cười nói: “Sư phó, đây là hoa Quỳnh chứ không phải hoa Thuỷ Tiên.”
Sư phó hồi hồn lại, khẽ cười: “Đúng a.”
“Sư phó, chàng đang suy nghĩ chuyện gì thế?” Ta ngửa đầu lên hỏi hắn.
Sư phó cúi đầu xuống nhìn ta, ánh mắt dừng lại trên môi ta. Ta biết ngay mà, chắc sưng đỏ lên rồi chứ gì!
Sư phó giơ tay nâng cằm ta lên, ngón tay dừng lại trên môi ta, ngón cái khẽ vuốt ve đôi môi sưng đỏ của ta.
Ta liền lập tức đỏ mặt.
Sư phó a sư phó, chàng đừng làm chuyện không trong sáng một cách trong sáng như vậy được không a?
Ta lè lưỡi liếm đầu ngón tay hắn, hắn khẽ giật mình, chậm rãi rụt tay lại, rũ ống tay áo xuống, bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, xoay người bỏ vào phòng.
Ta cứ như thế ngẩn người đứng ngay tại chỗ.
Phản ứng của sư phó quá khác thường! Chẳng lẽ là ghen? Ăn phải một hũ dấm chua quá to?
Ta đặt bình tưới cây xuống, lẽo đẽo chạy theo sát sau lưng sư phó vào phòng. Sư phó vừa ngồi xuống, ta liền nhào tới, ngồi lên đùi hắn. “Sư phó, hôm nay chàng là lạ thế nào ấy!” Nhưng dáng điệu này của hắn đã như thế trước khi ta trở về, chẳng lẽ không có liên quan gì đến ghen tuông?
Chẳng lẽ có liên quan đến Mặc Duy…
Ta nghĩ nhất định sắc mặt ta đang sầm xuống.
Sư phó xoa xoa đầu ta, mỉm cười nói: “Nàng trở nên mẫn cảm như thế này từ khi nào vậy?”
Ta vặn vẹo xoay tới xoay lui trong lòng hắn “Đồ nhi trước giờ vẫn rất mẫn cảm a!”
Sư phó khẽ sặc, rốt cuộc mặt mày đỏ ửng, ấn ta ngồi yên trên đùi hắn “Đừng xoay tới xoay lui.”
Ta ngây ngô cười một cách vô tội.
Sư phó thở dài nói: “Nàng đã đến Đinh viên à?”
Ta gật gật đầu “Sư phó đúng là thần cơ diệu toán…”
“Lại làm chuyện xấu gì nữa đây?” Sư phó cắt ngang lời nịnh nọt của ta.
Ta gật gật đầu, bổ sung: “Chàng yên tâm đi, Mặc Duy … không sao đâu, đã có một tên tiểu quỷ khác gánh xui giùm hắn rồi.”
Sư phó giật mình hỏi: “Là Phương tiểu hầu gia?”
Ta nịnh bợ tiếp: “Sư phó đúng là thần cơ diệu toán…”
Miệng lập tức bị che lại.
“Mặc Duy đã gặp Phương tiểu hầu gia sao?” Sư phó hỏi.
Ta ú ớ gật gật đầu.
Sư phó lộ ra vẻ mặt mờ mịt, thở dài nói: “Rốt cuộc cũng không thể tránh khỏi…”
Ta trầm tư trong giây lát, kéo tay sư phó xuống, hỏi: “Sư phó, chẳng lẽ ý chàng là giữa Mặc Duy và Phương tiểu hầu gia đã từng có một đoạn nhân duyên khúc khuỷu?”
Sư phó bị ta làm sặc tiếp, liếc nhìn ta một cách quái gở. “Không hiểu tại sao trong đầu nàng lại có những ý nghĩ ly kỳ cổ quái như vậy?”
“Chẳng lẽ không phải? Vậy là cái gì?” Ta tò mò gạn hỏi.
Sư phó cười cười, cho dù ta truy hỏi kiểu nào, hắn cũng không trả lời.
Ngày hôm sau, sư phó ra ngoài, ta biết là hắn đi gặp Mặc Duy, hắn không cho ta theo, trong lòng ta có chút khó chịu, nhưng vì để thể hiện ta tin tưởng hắn, ta mỉm cười tiễn hắn đến cửa, nói: “Về sớm chút nha.”
Khi bóng lưng hắn khuất sau góc tường, mặt ta mới sầm lại.
Cả đời ta hận nhất là hai loại người, thứ nhất là loại nữ nhân tranh giành nam nhân với ta, thứ hai là loại nam nhân tranh giành nam nhân với ta.
Cả đời này ta thích làm nhất là hai chuyện, một là trêu ghẹo nam nhân ta thích, hai là được nam nhân ta thích trêu ghẹo.
Cảm thấy sống trên đời này cũng chẳng mấy dễ dàng.
Một mình ta ngồi lại Thẩm viên tự thương tự cảm, Đường Tam không đến, Kiều Tứ cũng không đến, muốn tìm hạ nhân gọi bọn họ đến giùm ta, nhưng tìm cả nửa ngày cũng không nhìn thấy một bóng người nào.
Ta ngồi ở ngưỡng cửa hết nửa buổi, rốt cuộc hạ quyết tâm đi ra ngoài.
Khẽ híp mắt tùy tiện dạo bước lung tung, kết quả là gặp một người có chút quen mặt đang loanh quanh gần Yến viên.
Nếu như gương mặt nhỏ hơn một chút thì càng giống loại công tử quần lụa ăn chơi trác táng.
Phương tiểu hầu gia trưng ra bản mặt bánh bao chính cống, đôi mắt sáng ngời lấp lánh híp lại như sợi chỉ trông vô cùng điềm đạm bình tĩnh, đôi môi dường như bị hai mớ thịt non mềm nơi gò má độn lên, quả thật là một tên tiểu tử trắng nõn, non mềm có đôi môi hồng đào chúm chím nho nhỏ xinh xinh…
Phương tiểu hầu gia vừa xoa bóp thắt lưng vừa đi ra từ Yến viên, miệng rầm rì lẩm bẩm, điệu bộ khóc không ra nước mắt, người không biết còn tưởng rằng hắn bị Yến Ngũ nhà ta làm gì nữa chứ. Không biết là hôm qua hắn bị tấm rèm trúc đập phải thắt lưng hay là vì tránh tấm rèm trúc mà trật xương?
Ta đang chuẩn bị chuồn đi thì bỗng nghe Phương tiểu hầu gia đột nhiên hét lớn một tiếng: “Ngươi!”
Thân hình ta cứng lại không nhúc nhích, hắn nói tiếp: “Ta kêu ngươi, sao ngươi còn chưa lại?”
Được, cứ coi như ta là hạ nhân trong phủ đi.
Hiện giờ ta đang mặc y phục của nha hoàn, cũng không muốn làm bộ làm tịch ra vẻ ta đây, để người ta cho rằng hạ nhân trong Lý phủ bọn ta là không được dạy bảo. Quay lại đến bên cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi: “Hầu gia có gì cần phân phó sao?”
“Đỡ ta đi, ta nhìn không rõ đường.”
Ta giương mắt lên nhìn hắn, phát hiện đôi mắt hắn hầu như nheo lại thành một đường chỉ. Không thể không nói, Phương tiểu hầu gia ngài bị như thế này khiến ta xem thuận mắt hơn a.
Ta nén cười, đỡ hắn thong thả đi dọc theo đường.
Đến Giáp viên, hắn hỏi tên ta, ta thuận miệng bịa đại một cái tên “Tiểu Hoa”.
Hắn gật đầu nói: “Tiểu Hoa, ngươi tới làm ở phủ này được mấy năm rồi?”
A, Lý phủ này của bọn ta mới xây chưa đầy năm, ngươi hỏi mấy năm là có ý gì?
“Bẩm Hầu gia, được nửa năm ạ.”
“Ừ… Sao ta vẫn chưa gặp lão gia của các ngươi?”
Những lời này hắn phải đi hỏi người khác chứ, hỏi ta ta biết trả lời ra sao?
“Lão gia ra ngoài rồi.”
“Chừng nào trở về?”
“Nô tỳ không biết.”
“Trong viện này còn ai ở nữa?”
“Có các vị công tử.”
“Mấy vị?”
Ta không trả lời.
Phương tiểu hầu gia vẫn híp cặp mắt lại nhìn ta, nhưng ta nghĩ nhất định hắn không thấy rõ những biểu cảm nhỏ trên mặt ta, nếu không nhất định sẽ không bình tĩnh như vậy.
Ta yên lặng giơ ngón tay giữa lên, nói: “Chuyện của các chủ tử, hạ nhân chúng ta không dám lắm mồm.”
Phương tiểu hầu gia hừ lạnh một tiếng. “Ngươi thật trung thành và tận tâm.” Nói xong lấy ra một vật gì đó lấp lánh sáng lòe đặt ngay ngắn chỉnh tề trên bàn.
Thứ này không những ta đã thấy qua, hơn nữa ta còn thấy nhiều nữa là đằng khác – vàng a!
Xem ra tấm ngân phiếu có giá trị ngang nhau cũng tuyệt đối không thể khiến người ta có cảm giác mất hồn bằng thỏi vàng ròng này a.
“Nếu nói thật, thỏi vàng này sẽ lập tức là của ngươi.” Phương tiểu hầu gia nói.
Xì, chỉ một thỏi vàng là ngươi có thể mua chuộc hạ nhân trong Lý phủ bọn ta sao?
Ta thu lấy thỏi vàng – ta cũng không phải hạ nhân trong Lý phủ, ta là lão gia a.
Phương tiểu hầu gia gõ gõ ngón tay lên mặt bàn. “Các ngươi có mấy vị công tử, theo thứ tự là những ai?”
“Có năm vị công tử. Đại công tử là phần tử trí thức, Nhị công tử là người làm ăn, Tam công tử là người giang hồ, Tứ công tử là người có tính tình khiêm nhường, Ngũ công tử là người có tài.”
Thông tin này hơn phân nửa người trong Lạc thành này đều biết.
Phương tiểu hầu gia nhíu nhíu mày không nói gì, hỏi tiếp: “Lão gia của các ngươi tên gì? Hình dáng ra sao?”
“Lão gia chúng ta tên là Lý Dư Niên, dung mạo tựa thiên tiên, vừa gặp là thương. Mặt trái xoan, mắt hạnh nhân, mày lá liễu, da tựa Phù dung, mặt phấn má đào, ngực to eo nhỏ, chân dài gót sen, xoay đầu mỉm cười trăm vẻ mị hoặc, từ nay quân vương chẳng lâm triều…”
“Ngừng, ngừng, ngừng!” Phương tiểu hầu gia phất tay cắt lời ta “Nói nhăng nói cuội gì đó!”
Ô, vậy mà còn chê nữa sao, tự khen mình như vậy, áp lực bản thân cũng rất lớn a!
Phương tiểu hầu gia lầm bầm làu bàu nói: “Chẳng lẽ không phải nàng?”
“Ai vậy?” Ta kề sát vào hỏi.
Phương tiểu hầu gia đột nhiên quay đầu lại khiến ta giật cả mình chao ôi lên một tiếng: “Mặt gì mà to thế!”
Phương tiểu hầu gia nghiêm mặt lại hỏi: “Ngươi nói cái gì?!”
Ta vội cười cầu hòa: “Không có gì, không có gì…”
Phương tiểu hầu gia híp mắt đánh giá ta nửa buổi, bởi vì cửa sổ tâm hồn của hắn đóng quá kín, ta nhìn cái mặt bánh bao Sơn Đông của hắn một hồi mà cũng không thể nhìn ra tính toán trong lòng hắn.
Không biết có phải là vì đầu óc hắn bị thịt trên mặt hắn chèn ép nên không phát triển nổi hay không, hắn lại lấy ra một thỏi vàng ròng khác ném lên bàn, nói: “Ngươi làm giúp ta một chuyện, thỏi vàng này cũng sẽ là của ngươi.”
Nha, nha, nha, nếu rảnh rỗi thì mau tới đây mà xem nha, ở đây có người ngu nhiều tiền đây!
Ta vừa cười ha hả vừa thầm tính toán trong lòng, hỏi lại: “Ngài cứ việc phân phó, làm không tốt ta sẽ trả tiền lại cho ngài!”
“Ngươi giúp ta đi đưa một phong thư.” Phương tiểu hầu gia xoay người đến trước thư án, lưu lưu loát loát viết mấy chữ, bỏ vào phong thư niêm phong lại rồi đưa cho ta, bảo ta đem đến một con ngõ nhỏ đưa cho một vị Lưu tiên sinh nào đó.
Ta lập tức ngửi được mùi của một cuộc âm mưu, liên tục không ngừng vâng dạ đáp ứng.
Thật ra sau này khi nhớ lại, ta cảm thấy bản thân mình thật ngây thơ.
Nếu người này đã sớm biết hạ nhân trong Lý phủ bọn ta không dễ gì mua chuộc, tại sao còn tin tưởng ta như vậy, bảo ta truyền tin giúp hắn?
Ta thật ngốc mà.
Có một câu nói rất hay: tiền là một liều thuốc quý, có công hiệu khiến người ta lớn gan liều mình…
Có lẽ ta ngốc, nhưng ta còn có chút lưu manh.
Ta tiếp lấy phong thư, vừa ra khỏi cửa, đến một góc khuất liền mở thư ra xem.
Miệng phong bì niêm lại bằng nhựa cao su, ta chỉ cần dùng chút nước miếng trơn ướt là có thể mở ra, lấy ra bức thư bên trong xem: rất khó hiểu, chỉ có ba chữ – Chính Là Nàng.
Đây là ám hiệu gì thế này?
Ta cầm tờ giấy xem ngược xem xuôi, xem trái xem phải, soi dưới ánh mặt trời nhìn xuống, rọi từ trên ngọn nến ngược lên – cẩn thận không thiếu một chữ nào…
Cuối cùng cắn răng một cái, tẩm vào trong nước xem.
Sự thật chứng minh, đây chỉ là một tờ giấy bình thường có viết ba chữ.
Có lẽ trong đó còn có bí mật gì đó mà ta không biết.
Có nên đi đưa thư hay không?
Ta ngồi ở góc tường trầm tư nửa ngày, đột nhiên cảm thấy hơi bị đau bụng, đợi đến lúc ta tìm được một nhà xí giải quyết bầu tâm sự, đã hoàn toàn vứt chuyện này cùng những thứ không nên nhắc đến vào hầm cầu.
Người ngốc nhiều tiền, không lừa ngươi thì lừa ai?
Cơn đau bụng này đến bất ngờ một cách khó hiểu, ta lo là hồi tối này ăn quá nhiều nên gà nướng kéo nhau về báo thù, bèn lập tức tốc váy chạy vội đến Yến viên tìm Yến Ngũ.
“Yến Ngũ, tiểu Ngũ, Yến tiểu Ngũ…” Ta ái ui hai ba tiếng, không thấy hắn đâu, không một lời liền trực tiếp bước vào phòng ngủ của hắn. Gian phòng này của Yến Ngũ ta cũng đã từng ở qua một thời gian dài.
Lúc đó trước ngực trúng một đao, sau lưng lại bị Bạo Vũ Lê Hoa Châm đâm phải, nếu vị trí tim ta không nằm ở chỗ khác người bình thường – tim người ta nằm bên trái, tim ta nằm chính giữa – một đao kia đã sớm khiến ta đi đầu thai rồi. Nếu không phải Bạo Vũ Lê Hoa Châm có bôi thuốc tê, phong bế kinh mạch của ta, ta cũng đã sớm đi đời nhà ma.
Cho nên, tuy Bạo Vũ Lê Hoa Châm phế đi công lực của ta, nhưng dù sao cũng đã giữ lại cho ta một mạng. Mạng này ta đã phải giãy dụa đấu tranh trên giường của Yến Ngũ biết bao lần mới giữ lại được, hôn mê hơn nửa năm, ta gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, Yến Ngũ cũng không khá hơn ta bao nhiêu, trong tất cả mọi người, thời gian hắn chung giường chung gối với ta là nhiều nhất, bởi vì nửa năm đó, hắn hầu như là cả ngày lẫn đêm, ăn không ngon ngủ không yên chăm sóc cho ta.
Lúc mới quen hắn, ta rất thích mùi thuốc trên người hắn, nhưng sau khi tỉnh lại, bị hắn thuốc thang hết nửa năm nên giờ trở thành bóng ma tâm lý. Không biết tại sao, hễ ngửi thấy mùi này là trong lòng ta bỗng nhiên cảm thấy vô cùng yên tâm, cảm giác như cho dù bị kéo đến điện Diêm La, hắn cũng vẫn có bản lĩnh dẫn ta trở về.
Đầu mùa xuân trời còn se lạnh, ta leo lên giường, xốc chăn lên lăn qua lăn lại một vòng, mắt bắt đầu díu lại.
Mơ mơ màng màng thấy rất nhiều người, rất nhiều chuyện trước kia, dường như rất thương tâm, trong ngực co rút từng cơn từng cơn vô cùng đau đớn, tuyệt vọng, chỉ muốn vươn tay xóa tan đi cảnh tượng trước mắt, nhưng lại không có một chút hơi sức nào, ngay cả mở miệng mắng một hai tiếng cũng không được, chỉ có thể nặng nhọc thở phì phò.
Ta ngột ngạt tỉnh dậy.
Yến Ngũ một tay nhéo mũi ta, một tay vân vê miệng của ta, ta vừa mở mắt ra đã thấy hắn đang cười tít mắt nhìn ta.
Ta đẩy tay hắn ra, há to mồm hít thở.
“Mơ thấy gì mà điệu bộ muốn khóc lại khóc không được, đáng thương như vậy?” Yến Ngũ xoa xoa mặt ta.
Ta vô tâm vô phế cười nói: “Mơ thấy gà nướng đang vỗ cánh bay về phía Nam, lúc thì xếp thành chữ nhân, lúc thì xếp thành chữ nhất.”
Yến Ngũ ngẩn người ra một lát, bất đắc dĩ cười nói: “Lý Oánh Ngọc, khi nào thì nàng có thể nói tiếng người chứ?”
Ta vô tội nói: “Ta gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.”
Yến Ngũ nói: “Cái miệng này của nàng có thể nói đến mức người chết cũng phải bật sống dậy.”
Ta khoa trương bịt miệng lại “A, như vậy chẳng lẽ ta còn lợi hại hơn chàng sao?”
Yến Ngũ cười nói: “Đúng a, thế nên phải chặn miệng nàng lại, nếu không nàng sẽ đoạt mất danh hiệu Yến thần y của ta.” Nói xong liền nhào đến hôn môi ta. Đầu lưỡi chạm nhau, một cơn run rẩy tê dại truyền dọc sống lưng. Tay Yến Ngũ lang thang trên lưng ta, trượt xuống cặp mông ta, hắn vừa dùng lực vân vê nhào nặn vừa thở hổn hển tách môi ta ra, thanh âm trầm thấp khàn khàn: “Lý Oánh Ngọc, gặp ác mộng sao?”
Lúc hắn không gọi ta là lão gia, ta cũng không dám giỡn hớt cùng hắn, nhưng tính tình ta khó có thể chân chính nghiêm túc mãi, thế là ta nỉ non trong lòng hắn: “Mỗi lần nằm giường này của chàng là thấy ác mộng hà.”
Tay hắn phủi phủi qua trán ta, có chút mồ hôi rịn ra, có lẽ là vì lúc nãy nằm mơ bị sợ, có lẽ là vì mới vừa…
Khục khục… Đại gia bị cấm dục quá lâu rồi…
Hắn gặm cổ ta, muốn phân tán sự chú ý của ta, hỏi : “Mơ thấy cái gì, nói mau!”
Ta vừa né tránh vừa nói: “Không nhớ, nhột quá a…”
“Thật hả?” Từ góc độ y thuật mà nói, hắn còn hiểu rõ phản ứng cơ thể của ta hơn cả ta, cho nên toàn bộ nhược điểm của ta đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
“Thật mà, thật mà …” Ta nước mắt ào ào nói “Ta thấy ác mộng mà chàng còn bắt ta nhớ lại, có quá ác hay không hả?”
Yến Ngũ dừng tay lại nói: “Có nhớ lại thì nàng mới biết đó chỉ là một giấc mộng mà thôi.” Nói xong tay lại động đậy “Còn đây mới là thật.”
Một cái là ác mộng, một cái là xuân mộng sao…
“Nàng tới tìm ta có chuyện gì? Không phải vì yêu thương nhung nhớ ta thôi chứ?” Yến Ngũ từ trên thân ta lật mình xuống, nằm nghiêng, tay trái nâng cằm ta lên nhìn.
Lúc này ta mới nhớ lại chính sự, vẻ mặt đau khổ nói: “Yến Ngũ, hôm nay ta đau bụng …”
Yến Ngũ lập tức nghiêm mặt, kéo ta lại gần bắt mạch, vừa xem xong, sắc mặt hắn liền khó coi vô cùng.
Ta cảm thấy căng thẳng, run giọng hỏi: “Yến Ngũ, chẳng lẽ ta…” bị bệnh cũ tái phát…
Yến Ngũ trầm trọng bỏ tay ta xuống, hỏi: “Hôm nay ngày mấy?”
Ta bẻ đốt ngón tay tính toán “Ngày hai mươi chín.”
Yến Ngũ mệt mỏi ôm trán “Tại sao ngay cả chu kỳ nguyệt sự của nàng mà ta còn nhớ rõ hơn nàng nữa…”
Ta há to miệng, ấp úng nửa buổi mới cười cười ngờ nghệch.
“Hèn chi hồi nãy lúc chàng hôn ta, ta cảm thấy phía dưới hơi ẩm ướt, còn tưởng là vì bị cấm dục quá lâu, thì ra là cái đó tới a!”