Người phụ nữ quay sang nhìn hắn cười.
- Cảm ơn anh đã trông giùm tôi hai đứa nhỏ, đi thôi hai đứa.
Cô định chỉ chào rồi dắt tay hai đứa nhỏ đi nhưng đâu có dễ, cánh tay to lớn vội vàng giữ chặt cô lại. Ánh mắt hắn nhìn cô chân thật đến u buồn, dường như hắn đang khóc thầm trong lòng, hắn đang cố không thể hiện ra bên ngoài.
- Có chuyện gì sao?
Cô ngây thơ hỏi, nhìn hắn cứ như là muốn vồ lấy cô vậy.
- Tiểu Quyên, đúng là em rồi!
Hắn mỉm cười ôm chặt cô vào lòng, mùi hương Lavender quen thuộc ấy đã quyến rũ biết bao người phải bỏ mạng vì em.
Hai đứa nhỏ trơ mắt đứng nhìn, Ngọc Hoài thì cười khúc khích tỏ vẻ thích chí, còn Dương Thanh thì vẫn giữ một bộ mặt nghiêm trọng, lạnh lùng.
- Khoan đã, anh...nhầm người rồi. Tên tôi là...Đỗ...Ngọc...Hi...
Hắn không quan tâm vẫn một mực ôm chặt lấy cô, lần này hắn nhất quyết không buông tay nữa đâu, hắn mà buông nhất định sẽ hối hận suốt đời cho xem.
Nguyên chờ nãy giờ ở ngoài không thấy Trần Dương Thần ra liền chạy vào xem có xảy ra chuyện gì không? Ai ngờ, hắn bắt gặp một cuộc tương phùng.
- Anh mau buông tôi ra!
Cô khó chịu đẩy hắn ra, lần đầu gặp mặt mà đã sắc lang thế này rồi, thật là bất lịch sự mà, nhìn ăn mặc đâu đến nỗi nào.
Nguyên thấy vậy liền nhảy vào can thiệp.
- Lão đại, cô ấy biết đâu lại không phải là phu nhân, chỉ là người giống người thôi.
Hắn tức giận gạt tay Nguyên ra.
- Không phải, tôi chắc chắn đây là vợ tôi.
Đỗ Ngọc Hi ngớ người ra, căn bản chẳng hiểu chuyện gì bọn họ đang nói cả. Thôi thì chuồn trước vẫn hơn. Cô lay tụi nhỏ.
- Đi thôi hai đứa.
Trần Dương Thần nghe xong, gương mặt thoáng chốc hoảng hốt, bèn ngăn cản.
- Không được, em không được đi.
Đỗ Ngọc Hi e sợ né bàn tay to lớn của Trần Dương Thần ra.
- ...
- Lão đại, cô ấy không hề biết chúng ta.
Nguyên cố sức giải thích.
- Mặc kệ, tôi không quan tâm.
Trần Dương Thần giờ đây chẳng còn gì để mất nữa, hắn chỉ cần cô, chỉ cần vợ hắn thôi.
Đỗ Ngọc Hi hoảng sợ nhanh chóng dắt tay hai đứa nhỏ bỏ đi. Mặc cho Trần Dương Thần đằng sau gào thét.
Ngọc Hoài tiếc nuối nhìn chú đẹp trai lần cuối, tại sao chú ấy đẹp trai lại nói chuyện dễ thương vậy mà mẹ lại không thích chú ấy cơ chứ? Thật khó hiểu.
- Chú!
Dương Thanh trầm ngâm nhìn Trần Dương Thần. Hắn dừng lại rồi bình tĩnh nhìn thằng bé. Nguyên hốt hoảng nhìn Dương Thanh rồi lại nhìn Trần Dương Thần, kiểm tra ba bốn lần rồi, quả thật giống nhau như đúc, như hai giọt nước vậy. Bọn họ vẫn chưa nhận ra sao?
- Mẹ cháu là vợ chú đấy! Thật đấy!
Hắn huênh hoang khoe nhìn vẻ mặt không mấy quan tâm của thằng bé làm hắn mất hứng vô cùng.
Dương Thanh móc trong túi quần ra một tờ giấy rồi đưa lên cho Trần Dương Thần.
- Này, Dương Thanh con còn đứng ở đó làm gì nữa? Còn không mau đi.
Tiếng Đỗ Ngọc Hi thúc dục, cô thật sự không muốn cho con mình tiếp xúc với những người thiếu văn hóa như vậy.
- Đây là số điện thoại của cháu và địa chỉ nhà cháu, có gì chú tự tìm, nếu lạc đường thì gọi cháu, cháu dẫn đi, nhà cháu trong cái đồi lớn lắm. Với cả...cháu cũng thích chú làm ba cháu...vì cháu thần tượng chú lâu rồi...
Thằng bé nói xong, đôi má hồng ửng lên dễ thương vô cùng, nó xấu hổ bỏ chạy.
- Ôi trời, thằng bé nhìn khó gần vậy mà lại dễ thương ghê.
Nguyên bày tỏ nỗi lòng. Hắn cũng rất thích trẻ con nhưng ngặt nỗi không ai giúp hắn tạo ra chúng cả.
Trần Dương Thần trừng mắt nhìn hắn.
- Hủy giúp tôi chuyến bay chiều nay.
Trần Dương Thần khẽ nhìn đồng hồ.
- Nhưng lão đại còn có cuộc họp quan trọng ở Việt Nam vào trưa ngày mai, hủy thật sao?
- Vợ tôi là quan trọng nhất, không có điều gì quan trọng hơn thế cả, dăm ba cái hợp đồng đó chưa bằng một sợi tóc của cô ấy nữa! Hiểu chưa?
Nguyên mỉm cười, rồi lấy điện thoại ra gọi cho đàn em hủy chuyến bay tối nay.
- Giờ chúng ta làm gì đây?
Nguyên cất điện thoại rồi quay sang hỏi hắn. Hắn trầm ngâm suy nghĩ.
Ban nãy cô phủ nhận cái tên Hạ Quyên Quyên, cô nói rằng tên mình là Đỗ Ngọc Hi, mà cái tên này đối với hắn lại rất quen thuộc.
- Cậu có nhớ cái tên Đỗ Ngọc Hi không?
Nguyên suy nghĩ một hồi rồi nhanh chóng trả lời.
- Cái tên Đỗ Ngọc Hi này này chính là con gái của ông trùm Đỗ Nhất Trung đã thất lạc cách đây 25 năm, hồi đó tôi theo lệnh lão đại dẫn phu nhân lên căn nhà cũ bị bỏ hoang đó đã tìm được mảnh giấy có ghi tên của cô gái này.
- Đúng vậy, tôi dường như cũng đã sắp điều tra được rồi nhưng lại bị một thế lực nào đó hủy tiêu hết mọi chứng cứ, đâm ra vẫn chưa tìm ra được cha ruột của Quyên Quyên.
Nguyên đột ngột thét lên.
- Chẳng lẽ nào...
- Đúng vậy, đó cũng là điều tôi đang suy nghĩ. Hình như là đúng rồi.
- Nhưng chúng ta cũng đâu thể khẳng định được cô gái kia là phu nhân đâu, cô ấy căn bản còn không biết chúng ta là ai cả. Với lại... không phải phu nhân đã....trong vụ nổ...
Nguyên ngập ngừng sợ lại động chạm tới nỗi đau của Trần Dương Thần. Trần Dương Thần mỉm cười, một nụ cười tự tin đến lạ thường.
- Tôi có thể khẳng định chắc chắn đó là vợ tôi Hạ Quyên Quyên.
Nguyên cũng chỉ biết im lặng, mong điều đó là thật, một trái tim đã bị vỡ liệu có dán lại được không? Đều là nhờ sự kì tích mà ông trời ban cho.
Cuộc đời đôi khi cũng sẽ xảy ra điều kì tích, biết đâu được nó lại đến với hắn mà hắn không hề hay biết thì sao?