Sau khi Trần Dương Thần thu xếp ổn thỏa mọi chuyện ở công ty lẫn những vụ lùm xùm gần đây, hắn liền ở nhà tù tì mấy tuần, lúc nào cũng quấn lấy Hạ Quyên Quyên làm nũng.
- Vợ, vợ ơi!
Hắn ú ớ gọi, cô đang đọc sách định không đáp lại nhưng rồi cũng mủi lòng đành quay lại nhìn một cái.
- Hun anh một cái đi vợ!
Hắn chu chu cái mỏ lên cưng cực, cô chỉ mỉm cười rồi hôn nhẹ lên má hắn, hắn tức giận, mặt mày tối sầm tỏ ý giận dỗi.
- Có ai như vợ mình không? Chỉ biết chăm chăm vào mấy quyển sách mà quên việc chăm sóc chồng.
Cô thở dài rồi đặt sách xuống rồi hôn nhẹ lên môi hắn, mắt hắn sáng rực lên, rồi tủm tỉm nói.
- Thêm một ngàn lần nữa được không?
Hạ Quyên Quyên nổi khùng đá kẻ phiền phức này ra ngoài rồi khoá cửa phòng thật chặt, Trần Dương Thần bĩu môi, mặt hơi buồn buồn, cầu xin mấy lần cũng không được, yêu cầu này dễ vậy mà, nếu là hắn, hắn sẽ thực hiện ngay lập tức.
- Lão đại!
Nguyên đứng đó nhìn những hành động ngẩn ngơ của hắn mà không kiềm chế được cười, hắn ho rồi lấy lại sự nghiêm túc.
Nếu nói đến diễn viên Hollywood chuyên nghiệp thì không thể không nhắc tới Nguyên, hắn dám kết hợp với Trần Dương Thần biến hoá khó lường, đến nỗi Hạ Quyên Quyên còn nghi ngờ hắn định phản bội, mấy gã đàn ông này ở bên cạnh nhau lâu năm là vậy, thật khó hiểu.
- Chuyện gì vậy?
- Nghiêm Mặc Huy trốn thoát rồi.
Nguyên trầm giọng thông báo, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Trần Dương Thần trầm ngâm.
- Tôi cũng đã suy tính đến phương án này rồi, hắn ngày trước là một trong ba kẻ có quyền lựa nhất chỉ xếp sau ba tôi, ba cái sòng sắt sao có thể cầm chân hắn được lâu chứ, kẻ này giờ chỉ có giết thôi, sống lâu năm quá rồi.
- Hiện tại thuộc hạ đang cố truy lùng ra nơi ẩn náu của hắn.
- Được rồi, tôi tin tưởng ở cậu.
- Vậy xin phép lão đại.
- Khoan đã, còn Hạ Phong Diệp? Hắn thế nào rồi?
- Thuộc hạ nghe nói là từ lúc hắn bị bắt đến giờ cứ liên tục gọi tên phu nhân, đêm đêm lại phá lên cười, không biết mình là ai, hỏi thì cứ ngẩn ngẩn, ngơ ngơ, giờ đã được đưa đến bệnh viện tâm thần rồi.
- Gã này không thể không cảnh giác được, đề phòng và canh chừng hắn cho cẩn thận, đừng để có sai sót gì xảy ra.
- Vâng!
- Còn nữa từ giờ cậu đi theo và bảo vệ cho Quyên Quyên, tôi nghĩ lão già Nghiêm Mặc Huy nhất định sẽ ngắm tới cô ấy đầu tiên.
- Vâng, lão đại yên tâm.
- Được rồi, chắc cậu cũng mệt rồi, nên về nghỉ ngơi đi.
Nguyên gật đầu chào rồi ra về.
Trong lòng Trần Dương Thần lại dấy lên sự sợ hãi, lần này...còn vượt sức tưởng tượng của hắn. Mong mọi chuyện ổn thỏa.
- --------
Nguyên vừa ra tới cổng liền bắt gặp Hạ Uyên Nhi, cô ngồi thẫn thờ ngắm người qua đường. Hắn đi lại vỗ vào vai, làm cô giật mình quay lại đập mặt vào khoang người vạm vỡ kia.
- Làm gì mà thơ thẩn vậy?
- Anh mới gặp anh rể về hả?
- Ừ!
Hạ Uyên Nhi buồn bã lấy trong túi quần ra một bức thư, kèm theo số điện thoại rồi đưa cho hắn, hắn nheo mày.
- Cái gì vậy?
- Ban nãy có chị gái kia nhờ tôi đưa cho anh, bảo là cô ấy thương thầm anh lâu rồi, mà chỉ dám đứng đằng xa xa nhìn trộm thôi. Cũng phải, anh tài giỏi lại đẹp trai ngời ngợi thế này, ai lại không thích cơ chứ, đến tôi còn...
Hạ Uyên Nhi nhanh chóng bịt miệng mình lại, cô đang nói cái gì vậy trời? Biết ngay là hắn đang nhìn chằm chằm cô mà, ngượng quá rồi.
Nguyên mỉm cười rồi lẹ tay xé bức thư kèm số điện thoại kia đi.
- Thì ra đây là nguyên nhân khiến cô buồn nãy giờ.
Hạ Uyên Nhi bất ngờ, hét lớn lên.
- Anh làm cái gì vậy?
- Tôi không muốn người phụ nữ tôi thích nhìn thấy nó!
Cô chết lặng, trầm giọng nói.
- Thì ra anh đã có người phụ nữ của riêng mình rồi.
Khóe miệng Nguyên khẽ nhếch lên, cô gái này cũng biết ghen sao?
- Chỉ là tôi thích cô ấy, còn ý cô ấy thì không biết thế nào?
Câu nói đó càng khiến cô rầu hơn, không hiểu sao chỗ ngực trái lại nhói đau đến thế.
- Anh tỏ tình thử xem, biết đâu cô ấy lại đồng ý, anh tuấn tú lại sáng sủa vậy, lại là trợ thủ đắc lực của anh rể như thế, biết bao cô mê đắm.
- Cũng đúng, tôi tài giỏi như thế mà.
Nói đoạn, cô quay bước vào trong, Nguyên thấy lạ bèn cất tiếng hỏi.
- Cô đi đâu vậy?
- Tôi soạn sửa đồ đạc về quê lấy chồng, nhà chồng còn đang đợi tôi trở về, vả lại anh rể đã bình an trở về rồi nên tôi cũng chẳng còn lí do gì để ở lại đây nữa.
- Khoan đã!
Nguyên đột ngột hét lên làm cô giật mình.
- Tôi có chuyện muốn nói với cô. Một chuyện...rất là quan trọng.
...
- Anh nói đi tôi nghe đây.
- Cô còn nhớ cái ngày cô uống rượu say không?
Hạ Uyên Nhi nheo mày, rồi lục lại kí ức, đúng là có, cô chỉ gật đầu mà không đáp.
- Tôi không biết là cô còn nhớ không? Nhưng mà hôm đó lúc mơ mơ màng màng cô đã hỏi tôi một câu.
- Câu gì?
Anh ghét tôi lắm sao?
Không có.
Hạ Uyên Nhi ngây ngốc cười, nụ cười men say càng làm cô mê đắm. Cô ngân nga một hồi rồi cất tiếng.
- Vậy anh có thích tôi không?
Hắn nuốt nước bọt trả lời.
- Tôi...
Hắn hồi tưởng lại trong đầu, cái cô ngốc say rượu này chẳng lẽ không nhớ những gì cô ấy nói sao.
- Anh đang nghĩ gì vậy?
Thấy hắn ngẩn ngơ, đang tính nói gì rồi im lặng làm cô tò mò vô cùng.
- Hôm đó cô hỏi tôi Tôi có thích cô không? .