Hôm nay đã là noel rồi, bây giờ tuyết phủ trắng xóa khắp các con đường ngõ lớn ngõ nhỏ của thành phố. Hạ Quyên Quyên suýt xoa thở lạnh, bàn tay cứ chà qua chà lại cho ấm, những ngày qua đối với cô phải gọi là khủng khiếp, bao nhiêu chuyện ập tới, đằng sau lại là những lo âu phiền muộn của Trần Dương Thần, cô thật sự rất mệt mỏi nhưng cô lại thấy không một chút hối tiếc khi mình đã lựa chọn đúng, lựa chọn để được ở bên người cô yêu. Cô nhấp miếng cafe thưởng thức khí trời, ước gì hắn ở ngay đây thì tốt nhỉ.
Thấy nhớ nhớ hắn cô bèn lấy điện thoại ra gọi liền, nhưng đầu dây bên kia chỉ đáp lại tiếng tút não lòng, cô bắt đầu cảm thấy lo lắng tột độ. Nhưng rồi lại tự trấn an bản thân, có thể anh ấy họp rồi để chế độ im lặng thôi mà, xảy ra bao nhiêu chuyện làm cô luôn có trạng thái lúc nào cũng bất an.
Nguyên hớt hải chạy vào nhìn cô với ánh mắt hoang mang tột độ, gấp gáp nói.
- Phu nhân, lão đại gặp chuyện rồi...
Như một cú sốc nặng nề giáng xuống, tách cafe rơi từ từ cho đến khi chạm đất, trái tim như hóa đá giữa mùa đông lạnh.
[...]
Trên các mặt báo xuất hiện tràn lan về vụ tai nạn của Trần Dương Thần.
Hôm nay một chiếc xe đã gặp nạn trên đèo, nguyên nhân ban đầu được cho là xe mất thắng rồi lao mạnh xuống đèo rồi phát nổ, chủ nhân của chiếc xe này không ai khác chính là ông chủ của tập đoàn Trần Thị-Trần Dương Thần.
...
Hạ Quyên Quyên mệt mỏi, cô không biết mình nên làm gì tiếp theo bây giờ, mọi chuyện đang diễn ra nhất định không phải là thật, điều cô sợ nhất đang diễn ra...
Nhất định hắn vẫn còn sống, vẫn còn, vẫn còn sống...
Hàng lệ nóng chảy dài trên khuôn mặt cô, cô đau lắm, mới hôm qua cô và hắn vẫn còn vui vẻ nói chuyện mà, tại sao bây giờ lại...
Cô không tin là một người như hắn, một lão đại lẫy lừng danh tiếng như vậy mà gục ngã sớm như vậy.
Hiện tại thì cảnh sát đang khám nghiệm hiện trường và lấy lời khai của các nhân chứng, nên vẫn chưa có kết luận chắc chắn.
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, cô nheo mày đoán được kẻ ở đầu dây bên kia.
- Là anh đã làm chuyện đó sao?
- Hừm...lâu rồi mới gặp em gái yêu quý của anh.
- Khốn kiếp, tôi đang rất nghiêm túc.
Bên kia vang lên giọng cười man rợ.
- Đúng rồi, đúng rồi, em vui không? Vì sẽ không còn kẻ nào cản trở tình yêu của đôi ta, hắn chết rồi...hahaha.
- Đồ khốn, anh nhất định phải trả giá.
- Thôi nào bé yêu, Trần Dương Thần đã chết rồi em cũng nên về với anh đi.
- Được thôi!
-...Thật sao, thật may vì em đã chịu hiểu.
-Nhưng đó chỉ là trong giấc mơ của anh thôi. Có chết linh hồn tôi cũng sẽ ở bên cạnh Thần.
- Em!
Tút tút tút...
Hạ Quyên Quyên cúp máy lập tức ấn một loạt số.
- Nguyên! Tôi muốn được đến hiện trường vụ tai nạn.
...
[...]
Tại khách sạn Hoàng gia.
Cái gã hôm trước lại phá lên cười khi đối diện với Hạ Phong Diệp.
- Thế nào Hạ chủ tịch, ngài đã hài lòng với kết quả mà tôi đã mang đến cho ngài chưa?
- Tí nữa người của tôi sẽ chuyển vào tài khoản của ngài J 5% cổ phần.
- Được tôi rất thích chữ tín của ngài.
- Nhưng tôi muốn biết chắc Trần Dương Thần đã chết thật chưa?
Hắn lắc lắc ly rượu vang nhìn gã kia.
Lão ta rút ra một chiếc súng có khắc chữ Thần trên đó, Hạ Phong Diệp trợn tròn mắt nhìn rồi cong cong khóe môi cầm lấy cây súng đó.
- Chiếc xe nổ tan tác nên đâm ra xác của hắn ta đã không còn rồi, mọi chứng cứ đều bị bên tôi hủy hết rồi duy chỉ còn cây súng nhưng mà e rằng ngài Hạ Phong Diệp đây khó mà tin...
- Không sao, như vậy là quá đủ rồi.
Ánh mắt hắn nham hiểm cầm chiếc súng kia lên, khóe môi gian tà vô cùng.
Đây vốn dĩ là vật bất li thân của Trần Dương Thần, hắn không bao giờ cho kẻ khác đụng vào cây súng này, kể cả tên Nguyên, thủ hạ thân cận nhất của hắn, cây súng này rất quyền lực, không biết nó đã nhuốm máu bao nhiêu người rồi, nói chung nếu cây súng này đã rơi vào tay hắn thì coi như Trần Dương Thần đã triệt mạng rồi.
Từ giờ hắn là kẻ mạnh nhất ở đây.
Hắn lay lay tên thủ hạ lại rồi thầm thì.
- Bắt đầu việc mua lại tập đoàn Trần Thị.
- Vâng...
...
Mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Hắn là kẻ chiến thắng, và dĩ nhiên đức vua thì vẫn rất cần nữ hoàng, em nghĩ sao về chức vụ này, Hạ Quyên Quyên...?
[...]
Chiếc xe BMW chạy thẳng vào trong khu vực cảnh sát cấm, hiện trường tai nạn đã được phòng tỏa, Hạ Quyên Quyên tức tốc chạy xuống xe.
Vị cảnh sát mặt đầy nghiêm nghị bước tới.
- Cô là Trần phu nhân?
- Vâng, có tin tức gì của chồng tôi chưa anh cảnh sát?
- Hiện tại thì vẫn chưa, do địa hình quá hiểm trở hiện tại chúng tôi đang cố gắng vớt chiếc xe lên, ngoài ra gần hiện trường chúng tôi tìm thấy chiếc điện thoại này, mong cô xác nhận đây có phải chiếc điện thoại của chồng cô không?
Vị cảnh sát lôi ra một chiếc bọc trong đó có chứa một chiếc điện thoại đen tuyền hiệu Samsung, Hạ Quyên Quyên run rẩy cầm lấy nó mà nước mắt không kiếm chế được mà rơi tự do xuống.
- Chiếc điện thoại này khá là nguyên vẹn, theo suy đoán ban đầu của chúng tôi thì Trần chủ tịch biết mình có phục kích nhanh chóng ném chiếc điện thoại vào lúm cây trước khi chiếc xe rơi hoàn toàn xuống vách núi.
- Cái này...cái này đúng là của chồng tôi...
Từng giọt mưa rơi lã chã hòa cùng những giọt nước mắt, cô chỉ cảm thấy rất mệt, rất mệt, rất chóng mặt, bóng dáng Trần Dương Thần như đang hiện hữu trước mặt cô, hắn xa quá, rất xa đến nỗi cô không thể chạm tới được...
Bịch...
Hạ Quyên Quyên ngã xuống trước bao lời của mọi người...
Cô nằm đó ngắm nhìn bầu trời đen kịt như lòng cô bây giờ, giá mà thời gian quay lại thì hay nhỉ...
Thật may quá...chúng ta sắp đoàn tụ tại một nơi đẹp đẽ rồi...