Hạ Phong Diệp như một ác quỷ im lìm hòa cùng bóng tối lạnh lẽo, hắn ngồi dựa lưng vào sofa nhắm mắt suy nghĩ điều gì đó.
Một tên thuộc hạ nhanh chóng chạy vào bẩm báo.
-Thưa chủ tịch, chúng ta vẫn mua tiếp cổ phiếu ạ, lỡ...
Từ lỡ tên thuộc hạ vừa thốt ra chưa kịp đóng miệng lại đã nghe một tiếng xoảng lớn.
Hạ Phong Diệp hung hăng đứng dậy, đã mấy tháng rồi hắn vẫn chưa gặp được Hạ Quyên Quyên, hắn thực sự rất nhớ cô, rất nhớ mùi hương của cô, đến khi nào cô mới có thể thuộc về hắn cơ chứ?
- Tiếp tục mua!
Hắn chỉ lạnh lùng buông ba chữ, hắn đang có âm mưu gì? Một câu hỏi lớn được đặt ra.
- Vâng! Tôi đã hiểu rồi.
Hắn phá lên cười, cười như một kẻ điên, một kẻ điên đắm chìm trong tình yêu, mất hết lí trí lẫn trái tim, chỉ tiếc chỉ là tình đơn phương.
Lại tiếng gõ cửa khác vang lên, lần này lại là một vị khách quan trọng, ông ta cười lớn rồi bước vào.
- Tương tư lắm rồi cũng chỉ mình đau thôi, hà cớ gì phải khổ như vậy cơ chứ, phải không Hạ Chủ Tịch?
Nghiêm Mặc Huy chễm chệ ngồi xuống mà không đợi mời, lão ta ung dung gác chân chéo, rồi nhấp môi một ít trà đắng.
- Không cần ông chỉ bảo, tôi tự khắc biết!
- Hahaha! Xét về tuổi tác cậu cũng không khác gì con trai tôi...
- Câm miệng! Đối với tôi và ông một là đồng minh, hai là kẻ thù, ông nên biết lượng sức mình.
- Hahaha đúng, đúng, đúng, chúng ta là đồng minh và cậu đã ăn trọn 20% cổ phần trong tập đoàn của tôi và là cổ đông đứng thứ hai có nhiều cổ phần nhất chỉ sau tôi.
- Đêm nay sẽ là một món quà lớn dành cho cậu, cứ chờ xem!
- Hừ!
Hắn hừ lạnh một tiếng, cả căn phòng đột ngột trở nên khó thở, bức bách.
- Tôi thích sự bất ngờ.
- Hừm...
- Nhưng tôi không thích sự thất bại.
- Tôi biết, đảm bảo ngày mai cậu sẽ rất hài lòng.
...
Rốt cuộc là âm mưu quỷ quái gì giữa lão ta và Hạ Phong Diệp lại mập mờ đến như vậy, thật khiến người khác phải tò mò.
*Cộp*
Nghe như tiếng ai vô tình đụng vào cạnh bàn, nhưng rồi lại im bặt trong không gian, nghe qua chỉ như tiếng vật nuôi gì đó nghịch ngợm đồ đạc của chủ nhân vậy.
Bóng tối bao trùm như bị hắn nuốt chửng, hắn như con quỷ khát máu thời cổ đại, lạnh lẽo và vô cùng đáng sợ, giọng nói hắn trầm nhưng cũng đầy nội lực khiến người ta phải khiếp sợ.
Một đôi chân dài chậm rãi bước ra, ả ta run rẩy khi đối mặt với Hạ Phong Diệp, ánh mắt hắn như thể muốn giết ả vậy, ả sợ nhưng ả phải làm cách nào để thoát ra khỏi đây đây.
- Cô đã nghe được gì rồi, cô hầu gái?
Nghiêm Mặc Huy vẫn rất giữ lịch sự, bởi vì hắn đã từng trải, nóng giận chỉ làm con người trở nên ngu ngốc hơn thôi, bình tĩnh vẫn là cái quan trọng nhất.
- Tôi...tôi...thề là tôi không nghe gì cả...tôi chỉ vào đây dọn dẹp thôi...tôi không hề biết các ngài đang họp chuyện...tôi...thề...
Cô hầu gái sợ hãi ngã bịch xuống đất, ả biết Hạ Phong Diệp là một người rất đáng sợ, hắn là ác ma, một con quỷ không nên động tới.
Ánh mắt như gươm như giáo chĩa vào mắt cô ả, nhìn là biết đang nói dối, dám hồ đồ trước mặt hắn, thật gan lớn mà.
- Đây là lãnh địa của cậu đó, Hạ chủ tịch, tôi xin phép cáo lui.
Nghiêm Mặc Huy cười mỉm trông vẻ thân thiện rồi quay gót đi, ánh mắt lãnh đạm rơi vào người cô gái kia.
Chúc cô may mắn, cô gái xấu số .
Hạ Phong Diệp chỉ nhếch mép cười lấy điện thoại ấn một loạt số, rồi nhàn nhạt nói.
Vài giây sau một đám vệ sĩ đã xông vào cửa, Hạ Phong Diệp mỉm cười.
- Cho cô một cơ hội lần cuối, cô có khai không? Có phải kẻ đứng đằng sau thao túng cô là...
- Tôi không biết...tôi thật sự không biết...xin ngài tha cho tôi...
- Tôi không thích những người phụ nữ xinh đẹp mà nói dối, cô hiểu không?
- Tôi...
- Thế nào? Có muốn làm người phụ nữ của Hạ Phong Diệp tôi không? Bên tôi rất nhiều lợi, ví dụ như không phải phục tùng Trần Dương Thần mà chỉ phục vụ mình Hạ Phong Diệp tôi thôi...
Giọng hắn như liều thuốc mê hoặc khiến bao phụ nữ phải ngất ngây mà mê muội nghe theo.
- Tôi thật sự không biết Trần Dương Thần là ai cả! Hãy tin tôi...
Chát.
Một cái tát thẳng vào mặt cô gái xinh đẹp, một vệt năm ngón tay in lên mặt cô ấy, phải nói rằng nội lực của những gã đàn ông to con thật sự rất mạnh, cứ như một con sóng thần to lớn đang giận dữ vậy.
- Tôi đã nói gì nào? Tôi rất ghét những người phụ nữ xinh đẹp mà nói dối, cô đã phạm phải điều tối kị rồi, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à.
Hạ Phong Diệp đứng dậy, xỏ hai tay vào túi quần rồi lạnh lùng bước ra ngoài, trước khi đi hắn còn dặn dò đám thuộc hạ.
- Đem ra chỗ khác xử lí, đừng làm bẩn phòng tôi.
- Vâng, thuộc hạ hiểu rồi, xin ngài yên tâm.
Cô hầu gái hốt hoảng hét lên.
- Không! Xin ngài...! Tôi...
Bộp.
Tên vệ sĩ to con nhất tiến lên đánh một cái rõ mạnh vào bụng cô, làm cô ấy đau quặn người rồi lịm đi, bọn họ hung hăng túm lấy tóc cô rồi kéo lê đi một cách thô bạo.
Một cái chết bi thảm lại diễn ra, đối đấu với Hạ Phong Diệp chỉ có đường chết. Một là nghe lời hắn thì sống, chống đối hắn thì chết.
Cũng như Trần Dương Thần, hai bọn họ cũng đáng sợ không kém gì nhau.
Một nụ cười mở đầu cho một cuộc chiến không khoan nhượng, trận chiến của những gã trùm xã hội đen.