Hạ Uyên Nhi mò mẫm ngắm nhìn từng món đồ sang trọng trong căn nhà này, đáng lẽ ra hôm nay cô tính sẽ qua tâm sự nói chuyện phiếm với chị mình - Hạ Quyên Quyên, nhưng ai dè vừa tính mở cửa phòng lại bị tên xấu xa kia chặn lại, rồi lại còn nhục nhã hơn khi bị hắn nhấc bổng một cái lên rõ nhẹ nhàng rồi khiêng như khiêng bao tải, khiến bao người nhìn vào xỉa xói, thật mất mặt.
Hắt xì!
Cái mũi ngứa ngoáy khó chịu, dường như có điều gì đó không ổn.
Hoá ra cái tên xấu xa mà Hạ Uyên Nhi đang thầm chửi trong bụng kia là một người rất quen thuộc - Nguyên, cánh tay phải đắc lực của Trần Dương Thần. Tên này nổi tiếng máu lạnh nhưng được cái đối xử với phụ nữ rất phong tình, nhẹ nhàng.
Cô lườm hắn, hắn quay phắt đi, tỏ vẻ không hứng thú với cô nhóc, làm cô lại càng thêm tức, chỉ muốn đá một cái vào cái bản trơ trẽn kia nhưng điều đó chỉ có thể làm trong mơ thôi, ngoài đời chỉ có thể như lấy trứng chọi đá.
Tính ra thì cô đã ở đây được 2 ngày rồi mà vẫn chưa quen được ai trong nhà này cả, với lại thời gian cô lên thành phố này chỉ được có 1 tháng, quá ngắn, khi đi ba mẹ cô dặn dò đủ điều nhưng rồi cô cũng chẳng nhớ được cái gì, ở nhà Hạ Uyên Nhi vẫn luôn bị gọi là "đàn gãi tai trâu", ý nói cũng như không.
- Này cô, cô xem đủ chưa?
Nguyên đứng dậy, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn cô.
- Tôi xem gì thì liên quan tới anh? Tránh ra đi đồ phiền phức?
Cô ấm ức chửi rủa trong bụng, nhìn đẹp trai mà tính nết kì ghê, đàn ông gì mà nhiều chuyện. Lần đầu gặp mặt đã thấy không ưa nhau rồi. Nếu không phải vì Trần Dương Thần đích thân cho người gọi cô lên cái thành phố xa lạ này, thì chắc có lẽ cô đã không thèm đặt chân lên đây rồi.
- Cô còn đi học?
Hắn hỏi, ánh mắt có chút nghi ngờ, nhìn cô gái nhỏ nhắn này chắc cũng tầm 16-17 tuổi rồi.
- Mắt anh có vấn đề không? Tôi tốt nghiệp gần 1 năm rồi nhé, hiện tại đang độc thân và sắp có việc làm.
- Vế sau không cần trả lời cũng được, vì tôi không có hỏi.
- Anh!
Cô tức ói máu, điên cả người lên mà chẳng thể làm gì được cả. Hắn ta nhếch môi cười, vẻ đẹp hiện hữu trên gương mặt kiêu ngạo kia. Nếu nói Trần Dương Thần 10 điểm về độ hoàn hảo, phong lưu, đa tình thì Nguyên cũng đã chiếm gần 8, 9 phần rồi, hắn cũng thực sự không kém cạnh gì.
- Nhìn cô xinh đẹp như vậy chắc cũng đã có bạn trai?
Hắn ta lại cong cong cái vành môi mỏng lên, không hiểu sao hắn rất thích chọc cô nàng này, thích cái vẻ cô nàng này xấu hổ, ngốc nghếch và giận dữ khi đấu võ mồm với hắn.
"Quả là rất thú vị!"
Đó giờ kẻ khác đều nhìn hắn với con mắt đầy sợ hãi, mông lung, phụ nữ đến gần hắn đều bị ghẻ lạnh, từ chối, hắn cũng khá dịu dàng, làm việc gì cũng đều có chừng mực hết, vậy nên trong mắt Trần Dương Thần hắn cũng rất được coi trọng, còn đối với những kẻ dưới trướng hắn đều gọi hắn là một "nhị lão đại".
Đáng sợ vậy đó, ghê gớm là vậy đó, vậy mà cô gái này lại không biết sợ trời sợ đất là gì, hay là Hạ Uyên Nhi vẫn chưa nhìn thấy cảnh hắn tận tay bắn chết một ai đó...
- Tôi có rồi hay không có đó là chuyện của tôi, không cần anh quan tâm!
- Biết ngay là không có mà, nhìn vẻ mặt đanh đá đó thì ai dám quen cô!
- Anh! Còn anh thì sao gần 30 tuổi đầu rồi mà vẫn lẻ bóng, phải chăng là bị yếu sinh lí nên không phụ nữ nào dám vây quanh.
Hắn vẫn rất bình tĩnh, nhởn nhơ cười, lần này là để lộ nguyên hàm răng trắng sứ, hắn tiến lại gần Hạ Uyên Nhi, dùng bàn tay lạnh lẽo đó khống chế cái eo nhỏ của cô, một tay nâng cái cằm nhọn.
- Có yếu sinh lí hay không thì thử mới biết được?
- Anh! Mau buông ra!
Cô nàng dãy dụa trong vô vọng, ngay bây giờ đây cô chỉ ước có một cú đấm mạnh mẽ của superman để đánh bay cái bộ mặt "yêu râu xanh" của Nguyên đi, thực sự lực bất tòng tâm. Hắn ta áp gần mặt cô, hơi thở nam tính phà vào làn da trắng ngần mịn màng kia, khiến cô thật sự rất bối rối, trái tim đập loạn nhịp, ngắm nhìn vẻ điển trai lai Tây kia, hắn thực sự có máu sát gái.
- Thích không?
Hắn nham nhở hỏi, càng siết chặt eo cô hơn. Phải mất ít nhất vài giây Hạ Uyên Nhi mới định hình thức tỉnh kịp thời, quyết không để sắc dục mê hoặc.
- Buông ra! Dám dở trò lưu manh với tôi! Anh chết chắc rồi.
Đôi chân nhỏ thoăn thoắt đập mạnh vào "vật nam tính", khiến Nguyên rú lên đau đớn, buông đôi tay ra khỏi người cô, rồi mỉm cười nhàn nhạt, vẻ mặt bình tĩnh kia vốn không dấu nổi đau đớn.
- Thế nào? Có thích không?
Lần này người nắm thế chủ động là Hạ Uyên Nhi, cô cười trong vẻ chiến thắng.
Nguyên cố giữ phong độ, đứng thẳng người, điệu bộ khoanh hai tay lại, ánh mắt thâm tình nhìn Hạ Uyên Nhi.
- Thích chứ! Rất thích là đằng khác!
Hắn nhìn vẻ mặt lúng túng của con thỏ non trắng mũm mĩm đây mà lòng đầy khát vọng, rạo rực khắp người.
- Tôi không có thời gian đôi co với anh nữa, đằng nào mấy hôm nữa chúng ta sẽ không còn gặp nữa, tôi muốn sống yên ổn!
- Cô sẽ về sao?
Hắn ta nheo đôi mắt lại.
- Đúng vậy! Mẹ tôi vừa mới gọi bảo rằng đã sắp xếp một cuộc hôn nhân tốt cho tôi, đằng nào lệnh cha mẹ khó cãi nên...đành phải thuận theo ý thôi.
- Mới tí tuổi đã cưới chồng rồi! Cô không sợ hắn ta không đem lại hạnh phúc cho cô sao?
- Hứ! Còn đỡ hơn con "trâu già" nhà anh! Chuyện của tôi tự khắc tôi lo được.
- Đảm bảo lấy về cũng không hòa hợp rồi lại ly hôn nhau cho xem.
- Anh! Cái mồm xui xẻo này!
Một màn đấu võ mồm khác lại bắt đầu, mở đầu cho một cuộc tình đẹp...