- Nghiêm tiên sinh đây vẫn nên dạy dỗ lại thuộc hạ của mình...
Nghiêm Mặc Huy vẫn rất kiên nhẫn chỉ cười cười cho qua chuyện.
- Thất lễ, thất lễ rồi, mong Hạ tiên sinh đây không nên chấp nhất làm gì!
- Ha ha ha! Tại hạ không dám quản.
Từng câu từng chữ mà Hạ Phong Diệp thốt ra như một lời châm chọc, đá xoáy Nghiêm Mặc Huy vậy.
Lão già này đã hết thời rồi, cần gì phải e ngại, dè chừng lão ta chứ! Hôm nay lão còn mặt dày đến tận đây để xin hợp tác với hắn, cũng đủ biết độ thất thế của lão ra sao rồi, ông trùm ma túy nổi tiếng một thời là đây sao, nghe danh mà chưa biết mặt, giờ thì rõ rồi.
- Nghe nói Hạ tiên sinh đây đang rất chú trọng thị trường chứng khoán.
- Đúng vậy! Vậy thì sao?
Nghiêm Mặc Huy đột ngột mỉm cười đầy ẩn ý.
- Ta có thể giúp cậu!
- Hừ...đa tạ Nghiêm tiên sinh đã chiếu cố...nhưng mà tại hạ e rằng...đành phải thất lễ rồi.
Hạ Phong Diệp dương dương tự đắc, thử thăm dò lão ta xem.
- Hừm...nói đi, cậu muốn gì?
Rốt cuộc, lão già Nghiêm Mặc Huy này cũng đã hiểu ra.
- Ngài cũng biết mà, ta rất có hứng thú với chứng khoán, đương nhiên cũng sẽ cần một người tài giỏi như ngài đây phụ tá nhưng mà ta...cũng rất có hứng thú với cổ phần của ngài...
Rầm.
- Cổ phần của ta sao?
Nghiêm Mặc Huy đập mạnh vào bàn, hai chân không tự chủ liền bật dậy, ánh mắt dao găm nhìn Hạ Phong Diệp. Lão đang tỏ thái độ, nãy giờ lão đây đã chịu nhục đủ rồi, không còn đủ kiên nhẫn để thương lượng nữa.
- Ấy! Nghiêm tiên sinh bình tĩnh, những lời tôi nói có phần hơi ngạo mạn nhưng chung quy lại cũng chỉ muốn giúp cho ngài mà thôi. Tất cả chỉ vì lợi ích chung thôi mà.
Lão ta dần dần kiểm soát được lý trí, đành phải ngồi xuống, kiên trì đàm đạo với Hạ Phong Diệp. Lão thực sự chỉ muốn rút súng bắn thẳng vào đầu của tên xấc xược này, nhưng...bây giờ lão lại đang cần sự giúp đỡ của hắn, tức giận chỉ làm lão đi sai đường.
- Nói đi! Cậu muốn bao nhiêu?
- Ít thôi! 20% cổ phần trong tay ông.
Hừ!
Ông ta hừ lạnh một tiếng, ánh mắt bọn họ như hai con mãnh thú đang vờn nhau.
- Cậu đang nói đùa phải không?
- Hừm...nếu như tôi nhớ không nhầm thì Nghiêm tiên sinh đây sở hữu 50% cổ phần, nếu chia cho tôi 20% thì số cổ phần còn lại là 30%, ông vẫn có thể nắm quyền, vẫn có thể giữ được vị trí chủ tịch hội đồng quản trị, thế nào?
Hạ Phong Diệp quả thật đúng là một kẻ rất thông minh nhưng cũng đầy mưu mô, xảo trá, không kém gì Trần Dương Thần.
- Tôi sẽ được quyền lợi gì?
Nghiêm Mặc Huy từ tư thế chủ động trở thành bị động, bị tên khốn Hạ Phong Diệp này nắm thóp, lão quả đã khinh thường tên nhóc này rồi.
- Như ngài nói, kết giao với tôi, ngài sẽ có thêm đồng minh và loại bỏ được rất nhiều kẻ thù...đặc biệt là Trần Dương Thần...thế nào thành giao chứ?
- Vấn đề này ta cần thời gian để suy nghĩ, không thể làm bừa được.
- Bây giờ, ngài không có quyền lựa chọn nữa rồi, một là đồng ý cuộc giao dịch này, hai là... người đâu tiễn khách.
Hạ Phong Diệp thẳng thừng đứng lên, mặc kệ Nghiêm Mặc Huy đang đổ đầy mồ hôi, căng thẳng suy nghĩ, ông ta không có quyền lựa chọn nữa, thật sự thế lực của Hạ Phong Diệp đang ngày một bành trướng , hắn là một kẻ tài giỏi không kém gì Trần Dương Thần, nếu Nghiêm Mặc Huy điều khiển được con rối này thì tất cả mọi quyền lực chắc chắn sẽ trở về tay lão, tên này rất thông minh nhưng lại quá cao ngạo, thông minh sẽ lại bị thông minh hại.
Truyện chỉ được đăng trên wattpad:@hoaipink2002 và Facebook chính chủ Thanh Hoài. Vui lòng không edit hay mang đi bất kì nơi đâu, có ghi nguồn thì cũng mặc kệ, hãy tôn trọng chất xám của tớ.
Hừ!
Lão lại hừ lạnh một tiếng.
- Khoan đã!
Lão đứng dậy, hét lớn.
- Sao nào? Thành giao hoặc ông sẽ mất hết tất cả trong tích tắc?
Hạ Phong Diệp nở một nụ cười ngạo mạn của kẻ chiến thắng, lão già này liệu có chịu khuất phục.
- Được, tôi đồng ý với cậu! 20% cổ phần của tôi sẽ được chuyển ngay cho cậu, giờ cậu là cổ đông có nhiều cổ phiếu nhất chỉ sau tôi.
Nói đoạn, Nghiêm Mặc Huy quay sang gã thuộc hạ Sâm.
- Sâm! Cậu biết nên làm gì rồi chứ?
- Nhưng mà thưa lão gia, chuyện này không thể được đâu.
Sâm quyết ngăn cản cho bằng được, hắn biết Nghiêm Mặc Huy cũng đã phải đắn đo cỡ nào mới chọn kế sách này, nhưng mà chuyện này quá phi lí, không thể đồng ý được.
Căn phòng mặc điều hoà chạy vẫn rất bình thường nhưng khi bước chân vào lại cho ta cái cảm giác khó chịu đến ngạt thở, chỉ muốn ra chứ không muốn vào, cuộc thương lượng hết sức gay cấn và khốc liệt giữa một con cáo già lâu năm và một con sói hung mãnh, liệu kẻ nào mới chính là kẻ chiến thắng và cho kẻ còn lại một kết cục đầy bi thảm.
Nghiêm Mặc Huy hai bàn tay đan xen nhau, ánh mắt có chút đắn đo nhưng rồi lại cất giọng lạnh.
Triết lý của lão là Lùi một bước tiến vạn bước .
- Sâm!
- Có thuộc hạ!
- Từ khi nào mà cậu lại nhiều chuyện đến như vậy hả?
- Thuộc hạ không dám.
- Vậy còn không mau làm việc.
- Nhưng...
- Sao? Muốn chống đối tôi sao?
- Vâng! Thuộc hạ hiểu rồi.
Dứt câu, gã đàn ông này mặc dù không can tâm nhưng vẫn phải tuân mệnh răm rắp.
Hạ Phong Diệp đứng ngoài cuộc nhìn chủ tớ bọn họ tranh cãi nhau vì hắn, mà lòng hắn vô cùng hả hê, giờ lão mới biết ai là kẻ mạnh ư? Rồi sẽ có một ngày Trần Dương Thần cũng phải quỳ phục hắn thôi. Cứ chờ mà xem.