Màn đêm buông xuống, ánh đèn mập mờ trên các con đường bắt đầu sáng lên, tiếng cười nói tấp nập trên khắp các cung đường ngõ hẹp. Đêm nay cũng lại là một đêm quan trọng.
Bóng người đàn ông cao lớn đứng sừng sững, ánh mắt tựa ác quỷ đang soi săm những thứ ngoài kia. Hắn im lặng như tờ giấy, làm cho căn phòng trở nên ngột ngạt, căng thẳng.
Một tên thuộc hạ đi vào.
- Thưa ngài, lão ta đã tới, hiện đang chờ ở ngoài phòng khách.
Hạ Phong Diệp mỉm cười, hắn không biết phải nên đón tiếp bị khách này ra sao đây, quả là quý hoá quá.
Nụ cười đầy thâm sâu của hắn khiến gã thuộc hạ ngơ ngác, rốt cuộc thì người đàn ông này đang suy tính điều gì?
...
———————————
Mendoza nổi tiếng là khách sạng một sao hạng sang nhất của thành phố S này, nơi đây chỉ tập trung những thương gia lắm tiền nhiều của, và tất nhiên sống trong cái xã hội có tiền là có tất cả.
Người đàn ông trạc tuổi trung niên này đang nâng trong tay mình ly rượu vang được sản xuất vào những năm 1890 vô cùng quý giá, mùi nho hoà quyện tạo nên một cảm giác đầy đặn, tuyệt hảo khi vừa chạm vào lưỡi, một sự ngọt ngào khó cưỡng như thân thể đàn bà vậy, cuốn hút nhưng lại không kém phần ngọt ngào.
- Nghiêm lão gia, Hạ Phong Diệp đã tới.
Tên thuộc hạ này không ai khác chính là Sâm, kẻ luôn luôn hết mực trung thành với Nghiêm Mặc Huy.
- Sâm, ngươi nói xem, tên Hạ Phong Diệp này có gì thú vị nào?
Sâm chỉ suy nghĩ một hồi rồi mỉm cười, dường như hắn đã đoán được người đàn ông này đang nghĩ điều gì.
- Có phải ý lão gia là...
Sâm định nói nhưng lại bị lão ngăn lại, một động tác vô cùng quý tộc, Nghiêm Mặc Huy đưa một ngón tay lên che miệng, tỏ ý nên giữ im lặng thì hơn.
- Sụyt! Bí mật thì không nên bật mí...
Gã thuộc hạ dường như hiểu ra bèn vội vàng ngừng lại.
Hạ Phong Diệp từ trên cầu thang đi xuống, hắn khoác trên mình một bộ đồ vest đen, nhìn thấy Nghiêm Mặc Huy liền nở một nụ cười chào đón nồng nhiệt.
- Sao hôm nay "rồng lại đến nhà tôm" vậy? Thật là quý hoá quá.
- Ha ha ha!
Nghiêm Mặc Huy phá lên cười.
- Lâu rồi không gặp, Hạ tiên sinh.
- Mời ngồi, Nghiêm tiên sinh.
Hạ Phong Diệp vẫn chậm rãi trong lời nói và cả trong hành động, hắn biết mục đích hôm nay lão già Nghiêm Mặc Huy đến đây là gì rồi.
- Thế nào, Nghiêm tiên sinh, rượu vang này vừa miệng ngài chứ?
Nhìn chai rượu vang 1890 mà Hạ Phong Diệp đã cất công sang tận Pháp chọn lựa, không biết có làm hài lòng vị khách khó tính này hay không đây?
- Ha ha ha! Rất vừa là đằng khác, Hạ tiên sinh đúng là rất có khiếu chọn rượu, rất ngon!
- Vậy thì tốt rồi, tôi chỉ sợ không vừa miệng ngài thì thất lễ rồi...Vậy hôm nay ngài đây đây là vì...
Hạ Phong Diệp cố tình ngập ngừng để xem tâm ý lão già này thế nào.
Nghiêm Mặc Huy đã từ lâu nổi tiếng là con cáo già trong "ngành", ông ta là một trong tam đại tài phiệt nổi danh bậc nhất thành phố S này, chỉ xếp sau ba của Trần Dương Thần và một người đàn ông bí ẩn, nhưng giờ là thời đại nào nữa rồi, tất cả đều đã lạc hậu lỗi thời rồi, cáo già cũng phải nhường chỗ cho những con cáo khác thôi.
- Hôm nay ta đến đây đúng là có chuyện để nói với Hạ tiên sinh đây.
Lão ngừng lại một chút, nhìn ánh mắt của Hạ Phong Diệp vẫn không thay đổi.
- Ta biết cậu và ta đều có chung một kẻ thù...đó là Trần... Dương... Thần.
Hạ Phong Diệp khẽ nhếch môi, chân phải gác lên, tay trái nâng cao ly rượu, một tướng ngồi vô cùng quý tộc.
- Sao ngài biết kẻ thù của tôi là Trần Dương Thần chứ? Có phải ngài đã quá tự tin rồi đúng không?
Không khí trong phòng đột ngột căng thẳng, Hạ Phong Diệp vẫn giữ nguyên một kiểu cảm xúc, hắn vẫn rất bình thản khi nghe Nghiêm Mặc Huy nhắc đến ba chữ "Hạ Quyên Quyên".
- Cậu không phải rất yêu cô ta sao? Nếu chúng ta hợp tác đánh bại Trần Dương Thần thì đương nhiên...Hạ tiên sinh đây sẽ đường đường chính chính rước em gái mình về làm vợ... Không phải một công đôi việc, vừa có mĩ nhân lại vừa loại bỏ được một cái gai trong mắt...
Cáo già thì vẫn là cáo già, những lời ông ta vừa dùng miệng thốt ra vô cùng lí lẽ và hợp lí.
Đáp lại những lời đó vẫn chỉ là một nụ cười đầy thâm thúy.
- Nói thẳng ra thì...Nghiêm tiên sinh đây không đủ sức để đánh bại Trần Dương Thần.
Một câu nói của Hạ Phong Diệp khiến bao kẻ phải giật mình, thái độ cao ngạo thái quá của hắn làm Nghiêm Mặc Huy có chút không nhẫn nại.
Sâm tức giận, gương mặt nổi những đường gân xanh, nhanh chóng rút súng chỉa thẳng vào đầu Hạ Phong Diệp.
- Khốn kiếp, tên tiểu tử nhà ngươi dám ăn nói hỗn xược với lão gia.
- Bỏ súng xuống.
Nghiêm Mặc Huy đang rất nhẫn nại.
- Nhưng mà...
Sâm có vẻ không chịu khuất phục, ông ta vẫn nắm chắc khẩu súng trong tay.
- Ta kêu ngươi bỏ súng xuống!
Nghiêm Mặc Huy hét lớn ra lệnh, ánh mắt lão nổi đầy tia giận dữ.
Sâm cũng chỉ biết tuân mệnh mà cất súng mặc dù lão vô cùng không phục.
Không khí đột nhiên căng hết sức, Hạ Phong Diệp chỉ nói một câu thôi mà đã làm bầu không khí trở nên khó thở đến như thế này.
Hắn vẫn ung dung, tự tại, đặt ly rượu xuống bàn.
- Nghiêm tiên sinh nên "dạy dỗ" lại thuộc hạ của mình thì hơn, không nên chỉa súng lung tung như vậy được. Kiểu thuộc hạ này...thật sự là quá ngông cuồng rồi.