- Ha ha ha, chắc cô đang nghĩ tới Trần Dương Thần đúng không? Hừ! Tôi nói cho cô biết kẻ đó không ai khác chính là Hạ Phong Diệp, anh trai cao quý của cô.
Thì ra là anh ấy đã trả thù giúp Long, coi như nó đã được nhắm mắt nơi suối vàng, Hạ Quyên Quyên bớt đi được phần nào nỗi lo.
Điều mà cô muốn nhất bây giờ đó chính là...
Giết chết Mỹ Tuyết, trả thù cho Long và đứa con vô tội chưa thành hình hài kia.
Từ lúc sống với Trần Dương Thần, Hạ Quyên Quyên đã học được vài ba món võ để tự vệ bản thân và giờ đây là lúc áp dụng nó rồi.
Mọi chuyện đã quá rõ ràng không cần phải nhiều lời, nên kết thúc rồi.
Đôi chân thon dài đạp mạnh vào bàn chân Mỹ Tuyết, ả đau đớn kêu lên lơ là cảnh giác buông lỏng cánh tay ra ngay lúc này Hạ Quyên Quyên dùng chân trái mình đá một cước vào tay ả làm bay con dao ra xa hai mét, mọi việc diễn ra quá nhanh làm cô ả không kịp trở tay, tâm vẫn đang còn thất thần.
- Khốn kiếp Hạ Quyên Quyên không ngờ cô chỉ núp sau cái vỏ bọc yếu đuối đó, khai mau đi cái lòng dạ ác độc đó của cô giờ mới lộ rõ bản chất đúng không?
Hạ Quyên Quyên chỉ nhếch môi cười, rồi nhanh tay rút ra trong túi khẩu súng lục đã cất giấu rồi tư thế chuẩn ngắm thẳng vào trán Mỹ Tuyết. Mỹ Tuyết hoàn toàn bị động, cô ta căn bản không hề biết Hạ Quyên Quyên biết sử dụng súng, đó giờ chỉ nghĩ rằng cô ta yếu đuối, mỏng manh, không làm được cái tích sự, trò trống gì cả.
Hạ Quyên Quyên cười khinh, cuối cùng những lời Hạ Phong Diệp cũng đúng, kẻ thù bên cạnh Trần Dương Thần quá nhiều, vẫn nên học cách tự bảo vệ bản thân mình thì hơn.
Giờ ngẫm nghĩ lại những lời đúng là có ích thật.
Hạ Quyên Quyên nhếch môi cười nhạt.
- Trước khi chết có muốn nói gì không?
- Khốn nạn thì ra bấy lâu nay cô giả từ bi.
- Ha ha ha! Không phải giả mà là đây mới là con người thật của tôi, đồ tiện nhân, mau xuống dưới đó mà xin lỗi những người vô tội mà cô đã giết hại đi.
- Không!!!!!
Đoàngggggg.
Tiếng sủng nổ vang ầm trờ, viên đạn nhanh như chớp gim thẳng vào chính giữa thái dương của Mỹ Tuyết, ả trợn tròn con ngươi rồi gục xuống, miệng chữ O cứng đơ, ả nằm gục xuống mắt lảo đảo nhìn bầu trời đen kịt kia.
Tóc tách...tóc tách...
Mưa rồi...mưa thật rồi...cả cuộc đời ả nổi tiếng là sát thủ chuyên nghiệp nhưng lại bị kết thúc một cách thảm hại ngay tại nơi này.
Ả cũng không thể cãi lại số mệnh, kiếp này ả gặp được Trần Dương Thần coi như kiếp này ả cũng được mãn nguyện rồi, ả yêu anh, cả đời yêu hắn, nhưng hắn cũng chỉ là một tên đàn ông bạc tình bạc cảm, lợi dụng ả để mưu đồ...thật đáng buồn mà...kiếp sau mình đừng gặp nhau nữa nhé anh Thần...kiếp này đã quá đủ rồi.
Máu từ vết thương chảy dài xuống hoà quyện cùng với những dòng nước mưa, nguyên một vũng máu nhạt nhòa như cái tình cảm mà Mỹ Tuyết dành cho Trần Dương Thần mãi mãi không thể hoà quyện được mà chỉ có thể nhạt dần rồi quên lãng theo thời gian.
Ả cố gắng nhìn lại bầu trời mưa lần cuối, kiếp người này ả cũng mệt rồi cũng nên nghỉ ngơi rồi.
Một nụ cười mãn nguyện nở trên môi Mỹ Tuyết, chỉ tiếc là lần cuối này vẫn không thể thấy Trần Dương Thần...
Đôi mi dài cong vút dần dần khép lại, hàng nước mắt lăn dài trên khoé mắt.
Chúc anh hạnh phúc, kiếp này em gặp anh cũng đã đủ rồi, kiếp sau xin đừng gặp nhau nữa.
Mỹ Tuyết!
Sau tiếng nổ súng Trần Dương Thần giật bắn mình hớt hải chạy tức tốc ra ngoài. Hắn hoảng hốt khi nhìn thấy Mỹ Tuyết đang nằm trên vũng máu, ánh mắt nhắm tịt lại, lại càng bất ngờ hơn khi hắn quay sang nhìn Hạ Quyên Quyên, đôi tay cô run rẩy cầm khẩu súng lục, đôi môi cắn chặt vào nhau đến nỗi rỉ máu tươi.
Bộp!
Khẩu súng rơi tự do xuống mặt đất, tà áo trắng đã bị mưa nhuộm ướt, tóc tai Hạ Quyên Quyên rũ rượi như thể không còn sức sống nữa vậy.
Trần Dương Thần không thể tin nổi vào cô gái đang đứng trước mặt hắn kia, một cô gái ngây thơ, hiền lành sao lại có thể ra tay tàn độc như vậy chứ? Nhắm ngay huyệt thái dương, chỉ có chết ngay lập tức chứ đừng nói đến tia hy vọng sống.
- Tiểu Quyên!
Hắn khẽ gọi, bàn tay to lớn chạm vào vai cô.
Hắn biết bây giờ tâm lý cô đang chịu đả kích rất nặng nề nhưng không ngờ hôm nay cô lại ra tay giết người.
- Tiểu Quyên!
Hắn lại gọi tiếp hai bàn tay to lớn cố giữ chặt bàn tay nhỏ bé đang run rẩy kia.
- Không! Buông tôi ra! Tất cả đều do cô ta tự làm tự chịu! Tôi hoàn toàn không có lỗi gì hết! Đúng vậy! Ha ha ha!
Hạ Quyên Quyên nửa điên nửa tỉnh hét lên, điều đó càng làm cho Trần Dương Thần càng đáng suy nghĩ hơn.
- Tiểu Quyên, bình tĩnh nghe anh nói!
- Không, tôi không bình tĩnh được! Tôi không thể!
- Không! Em có thể! Em nghe cho kĩ đây! Cô ta là do anh giết! Không phải em! Em hiểu không?
- Không được, cô ta là do tôi giết, là do tôi, hai bàn tay này đã dính đầy máu tươi.
Hạ Quyên Quyên run rẩy nhìn ngắm bàn tay mình, đôi tay này đã dơ rồi không còn trong sạch như trước nữa.
Hạ Quyên Quyên không ngưng lầm bầm câu Mỹ Tuyết chết rồi, cô ta chết là do tôi...
Trần Dương Thần như phát tiết, không thể chịu đựng nổi sự u mê của cô nữa, hắn ầm lên như mãnh thú.