Hạ Quyên Quyên nhanh chóng bước xuống cầu thang, nhưng đột ngột dừng lại. Bắt gặp Mỹ Tuyết đang đứng đó ngáng đường. Hạ Quyên Quyên hét lên.
- Tránh ra!
- Cô nghĩ mình là ai mà được anh Thần yêu chứ?
- Câm miệng và tránh ra, tôi không có thời gian để đôi co với cô. Mau tránh ra.
Hạ Quyên Quyên không còn tâm trí để đôi co với cô ta, nên nhanh chóng lách vai, không thèm để ý đến cô ả, tiếp tục bước xuống cầu thang.
"Khốn kiếp dám khinh tôi."
Mỹ Tuyết nhăn mày nhăn mặt, đôi môi đỏ chót khẽ cười lên vẻ gian tà. Ả hét lớn.
- Đồ tiện nhân, đi chết đi.
Mỹ Tuyết đẩy mạnh Hạ Quyên Quyên, làm cô mất thăng bằng rồi lảo đảo lăn xuống phía dưới cầu thang, bụng cô đập mạnh vào chân cầu, một dòng máu tươi chạy ra từ phía chân cô. Cô đau đớn ôm lấy bụng, bàn tay run rẩy đụng vào vũng máu...Cô thở hổn hển cầu cứu...
- Ha ha, không có đứa trẻ này thì coi như cô không còn giá trị lợi dụng gì, để xem anh Thần còn yêu thương cô nữa không?
- Làm ơn...cứu con tôi...tôi van xin cô...
- Ha ha tiện nhân, cô nghĩ tôi sẽ cứu cô sao, đi mà chết đi.
Nhịp thở của Hạ Quyên Quyên bắt đầu lạc nhịp, mồ hôi lấm tấm trên trán, bàn tay đầy máu run lẩy bẩy giơ lên để mong tìm kiếm sự giúp đỡ của người phụ nữ ác độc kia.
- Tôi đau quá...đau...
- Mặc kệ cô, anh Thần với tôi cũng coi như là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, yên tâm cô cứ chết đi, về phần anh ấy cứ để tôi lo.
Mỹ Tuyết hả hê nhìn dòng máu tươi chảy ngày một nhiều trên sàn, Hạ Quyên Quyên đau đớn ôm bụng, bên trong đau đớn làm cô càng khó thở hơn, mồ hôi hột chảy càng nhiều, tâm thức cũng bắt đầu mất dần. Cô mệt quá...sắp không chịu nổi rồi...
Con cô...đừng...xin đừng...
- Tiểu Quyên!
Trong ánh mắt lờ mờ của cô, một bóng hình con trai vô cùng quen thuộc, anh đẹp trai lắm...cũng ấm áp lắm...nhưng có lẽ chúng ta không nên gặp nhau...
Uớc gì tôi được biến mất...ước gì hai ta chưa từng gặp nhau...
Tôi yêu anh...còn anh chỉ lợi dụng tôi...
Mẹ xin lỗi con...kiếp này hai ta... không có duyên rồi...
Tôi mệt rồi...ngủ đây...
....
Giọt nước mắt chảy dài trên khoé mắt, cô nhắm dần mắt, bên môi khẽ nở nụ cười...vô cùng hạnh phúc...
- Không, tiểu Quyên, mau tỉnh lại đi.
Nguyên vừa vặn chạy đến, nghe tiếng hét của Hạ Quyên Quyên làm hắn phát hoảng mà chạy vô.
- Anh Thần không phải em làm đâu, là cô ấy tự té...hãy tin em...
- Câm miệng, nhốt cô ta lại cho tôi.
- Vâng.
Một tên thuộc hạ nhanh chóng ép cô ả lại, Mỹ Tuyết vùng vẫy, hết mực van xin.
- Anh Thần hãy tin em, là cô ta, là cô ta tự té mà...em không có liên quan gì cả...anh Thần...
Giọng hét nghe chói tai dần dần biến mất trong quãng vắng.
Trần Dương Thần nắm chặt đôi tay nhỏ bé của cô đang dần lạnh ngắt đi.
- Tiểu Quyên sao em lại lạnh thế này, em nhất định không được có chuyện gì nghe không?
Cô mơ mơ hồ hồ đứng lặng im trong khoảng không gian mờ mịt, sương mù khói trắng ngày một dày đặc, xa xa là một ngôi nhà nhỏ, cô thấy trong đó có ba, có mẹ và có cả Long, đứa em trai bé bỏng của cô, cô vui lắm, lâu lắm rồi mới được gặp họ, tính mở cửa đi vào thì đằng xa vang lên một tiếng gọi quen thuộc.
Nó quen lắm...rất quen...nhưng cô lại không thể biết được chủ nhân giọng nói đó là ai...bóng người đó xa xa, mờ ảo huyền diệu trong làn sương mù dày đặc kia, anh vẫy tay với tôi, nhưng tôi lại chẳng thể làm gì, vì trái tim tôi không cho phép mình phạm sai lầm lần nữa...
Xin lỗi...
....
---------------
Trần Dương Thần run rẩy, bàn tay lạnh ngắt đan xen vào nhau, mồ hôi không ngừng tuôn ra, lần đầu tiên hắn lại cảm thấy run sợ đến như vậy.
Nhìn phòng cấp cứu ánh đèn sáng, cánh cửa đóng kín đến ngộp thở, hắn đã đợi ở đây 4 tiếng đồng hồ rồi, tại sao lại lâu đến như vậy chứ...hắn chỉ ước gì thời gian có thể quay trở lại...hắn sẽ không để chuyện này xảy ra...sẽ không...
- Lão đại, ngài đã chờ ở đây 4 tiếng rồi, cũng nên về nghỉ ngơi, mọi chuyện ở đây cứ để thuộc hạ lo.
Nguyên nhìn gương mặt xuống sắc của hắn cũng là lần đầu tiên thấy hắn có những biểu hiện như vậy.
- Tôi không sao, cô ấy còn chưa biết sống chết thế nào, sao tôi có thể nhởn nhơ nghỉ ngơi chứ!
Nguyên chỉ gật đầu rồi lùi về phía sau.
20 phút đồng hồ trôi qua, cửa phòng cấp cứu mở ra, hắn bật dậy lập tức xông thẳng đến vị bác sĩ vừa bước ra kia.
- Bác sĩ, cô ấy sao rồi?
Vị bác sĩ kia chỉ lắc đầu, nhìn gương mặt người đàn ông nổi tiếng giết người không chớp mắt đang lo lắng cho một người phụ nữ, làm ông cũng thấy ngạc nhiên.
- Chúng tôi đã cố gắng hết sức...
Câu nói vừa dứt, mọi thứ như sụp đổ, hắn ngã quỵ xuống đất, không thể nào, cô ấy... không thể nào...