Tiểu nhị gõ thanh la thông báo cuộc đấu kết thúc, đám đông trước cửa tiệm sách bùng nổ trong tiếng hoan hô nhiệt liệt.
Chu Đại Lang mặt mày xanh mét, siết chặt nắm tay, đám con cháu Chu gia phía sau cũng không cam lòng, vốn tưởng là phen này có thể phân cao thấp với Tô Đồng một phen, ai ngờ tự nhiên lại có một kẻ gây rối, một mình đánh bại cả một đám con cháu Chu gia lẫn Phó gia.
Tuy rằng "y" vào cuộc giữa chừng nhưng mọi người đều thấy được "y" xứng đáng là người thắng cuộc đêm nay.
Chủ quán tự tay trao năm lượng bạc cho Phó Vân anh. Tô Đồng và Chu Đại Lang thi đấu không tệ, cũng có phần thưởng.
Đêm nay, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Phó Vân anh, Tô Đồng hơi thất vọng nhưng vẫn giữ được nụ cười trên mặt. Sau khi chia sẻ phần thưởng cho bạn học cùng trường, hắn cười với Phó Vân anh nói: "Chúc mừng."
Phó Vân anh đáp lễ, "Là huynh nhường ta thôi."
Ánh mắt giao nhau, nhìn nhau trong chốc lát, cả hai người điều hiểu trong lòng mà không ai nói ra.
...
Phó Vân anh có thể qua mặt những người chưa từng gặp hoặc đã từng gặp nàng mà không chú ý, nhưng Tô Đồng dù sao cũng là người thông minh, hơn nữa còn gặp và nói chuyện với nàng nhiều lần, biết nàng là học sinh của Phó Vân Chương, vốn đã có ấn tượng sâu sắc về nàng. hắn quan sát nàng mấy lần, nghe giọng nói của nàng đã dần cảm thấy có gì đó không bình thường, sau lại để ý thấy Phó tứ lão gia, Phó Nguyệt, Phó Quế đều đứng bên cạnh nàng, Phó Vân Khải lại một mực bảo vệ cho nàng. Thân phận của thiếu niên này đã chẳng có gì phải nghi ngờ nữa.
Tô Đồng từ nhỏ đã mồ côi cha, là phận ăn nhờ ở đậu, Phó Vân Chương vẫn luôn quan tâm hắn. Phó Vân Chương luôn tìm cách né tránh Diệu tỷ nhi Tô gia nên bề ngoài, Phó Vân Chương tỏ ra lãnh đạm với hắn nhưng bên trong vẫn để ý tới việc học của hắn, hắn chỉ cần có đôi chút chểnh mảng thì Phó Vân Chương sẽ là người đầu tiên phát hiện. Sợ hắn ngại không dám nói với Phó tam lão gia, đại phòng thường cung cấp cho hắn một ít giấy bút mực viết. hắn không họ Phó nhưng Phó Vân Chương thường xuyên dặn dò thầy dạy ở tộc học phải tận tâm tận lực dạy dỗ hắn. hắn bày mưu tính kế để thoát khỏi việc hôn nhân với Phó Dung, Phó Vân Chương thất vọng thì thất vọng nhưng sau đó vẫn đối xử tốt với hắn như trước, không vì hắn không muốn cưới Phó Dung mà sắp xếp để người Phó gia ngáng chân hắn.
Năm đó một mình Phó Vân Chương có thể đuổi hết tất cả những kẻ từng coi thường, làm nhục hai mẹ con y ra khỏi huyện Hoàng Châu, làm sao có thể là kẻ ngu ngốc hay giản đơn cho được. Tô Đồng biết rằng y giỏi về sử dụng thủ đoạn thu phục lòng người nhưng vẫn không thể không bị thuyết phục.
Sau này, Phó tứ lão gia đưa cháu gái lưu lạc bên ngoài về nhà nuôi dưỡng, Tô Đồng khi ấy đã đoán Phó Vân Chương nhất định sẽ âm thầm quan tâm ngũ muội muội kia của y, Phó Vân Chương từng chịu nhiều cực khổ, mỗi khi gặp phải những đứa bé có cảnh ngộ tương tự, nếu giúp đỡ được, thế nào y cũng sẽ giúp đỡ. Quả nhiên, đúng như hắn dự đoán, Phó Vân Chương luôn quan tâm Phó Vân anh, không những công khai trở thành chỗ dựa cho nàng mà thậm chí còn giới thiệu nàng với Triệu sư gia.
Tuy vậy, chứng kiến sự yêu quý đặc biệt của Phó Vân Chương dành cho Phó Vân anh, ngay cả người tự cho là hiểu rõ tính cách của y như Tô Đồng cũng phải ngạc nhiên. Trước kia Phó Vân Chương luôn ôn tồn lễ độ, nhưng thực chất là lãnh đạm xa cách, nhìn thì như có vẻ yêu quý tất cả mọi người, sẵn lòng giúp đỡ người khác nhưng y vẫn luôn duy trì khoảng cách vừa phải với những người xung quanh, không lạnh lùng cũng không vồ vập. Y có thể thể hiện mình là người tốt bụng, hào phóng, khiến người xung quanh đều cảm động tới rơi nước mắt nhưng cũng có thể dứt ra bất cứ lúc nào, không hề lưu luyến gì. Người y trân trọng nhất chỉ có mẹ y, Trần lão thái thái, những người còn lại đối với y chỉ là khách qua đường mà thôi. Hoàn toàn không có ngoại lệ. Tô Đồng có cảm giác nếu một ngày nào đó mình đi qua giới hạn cho phép của Phó Vân Chương, Phó Vân Chương cũng sẽ xử trí hắn không run tay chút nào.
Nhưng Phó Vân anh đã trở thành ngoại lệ, Phó Vân Chương thực sự đã coi nàng như em gái ruột, thật lòng thật dạ, cái gì cũng có thể chia sẻ với nàng, sẵn sàng che chở cho nàng. Điều này đã khiến Phó Dung tức giận, thường xuyên nói xấu Phó Vân anh.
Nàng chỉ là con bé nhà quê, có tài đức gì mà có thể trong vòng chưa đến một năm đã giành được tình cảm và lòng tin của Phó Vân Chương như vậy...
Tô Đồng rất tò mò. Phó Vân Chương lên phía bắc dự thi, ít nhất phải hai ba năm mới có thể về nhà. Trong thời gian này, Phó Vân anh sẽ mất đi sự che chở của y, làm sao có chỗ đứng ở Phó gia được nữa? Nàng chỉ là con gái, dù sao cũng vẫn sẽ phải nghe lời người lớn trong nhà. Tới khi Phó Vân Chương trở về, nói không chừng nàng đã đính hôn, sắp phải lấy chồng tới nơi rồi. Những ngày tháng tươi đẹp của nàng thế là cũng kết thúc.
...
Nhưng mà giờ khắc này, nhìn thấy Phó Vân anh tự nhiên thoải mái nói chuyện với đám con cháu Phó gia, Tô Đồng hiểu ra rằng những chuyện mà hắn dự kiến sẽ không trở thành sự thật.
Phó Vân anh cũng biết Tô Đồng nghĩ gì nhưng nàng không quan tâm, Tô Đồng là người thông minh, hơn nữa từ trước đến nay luôn có chừng mực, không xen vào việc không liên quan đến mình nên hắn tạm thời sẽ không vạch trần thân phận của nàng trước mặt mọi người.
Còn về sau này, nàng sẽ tự tìm cách xử lý sau.
...
Chu Đại Lang tức tối nhận lấy phần thưởng từ tay tiểu nhị, gạt đám con cháu Phó gia trước mặt ra, nhanh chóng đi tới trước mặt Phó Vân anh.
"Ngươi định làm gì?!" Đám con cháu Phó gia kích động, chắn trước mặt Chu Đại Lang, "Làm sao? không thắng được Vân ca nhi nhà chúng ta thì định đánh nhau à? Hóa ra Chu Đại Lang cũng chỉ đến thế mà thôi."
Khi nãy đám con cháu Phó gia tò mò đã bám lấy Phó Vân Khải hỏi xem cho bằng được Phó Vân anh là gì của hắn. Phó Vân Khải thấy khó qua mặt được bọn họ nên đành nghe theo lời dặn của Phó tứ lão gia, nói với họ Phó Vân anh là em trai mình. Đám con cháu Phó gia vui mừng khôn xiết, nếu như đã là người Phó gia thì cũng là em họ bọn họ rồi. Ai dám bắt nạt đứa em họ bảo bối này thì phải vượt qua cửa của bọn họ trước đã!
Chu Đại Lang cười lạnh, mắt nhìn chằm chằm Phó Vân anh đang được cả đám con cháu Phó gia vây quanh như đang cảnh cáo nàng.
Phó Vân anh tỉnh bơ như không, nhìn thẳng vào hắn, xoay người đi mất. Năm lượng bạc đã nằm trong tay nàng, bị lườm thế chứ lườm nữa thì có mất miếng thịt nào đâu cơ chứ, kệ hắn đi.
Chu Đại Lang tức giận nghiến răng ken két.
...
"Tứ thúc, con lấy về cho tứ thúc này."
Phó Vân anh lách người ra khỏi đám đông, đưa năm lượng bạc cho Phó tứ lão gia đang đứng cười như được mùa.
Phó tứ lão gia ho khan vài tiếng, thấy người xung quanh nhìn mình chằm chằm, có người hâm mộ, có người tò mò, cũng có kẻ ghen ghét thì sống lưng thẳng hẳn lên. Ông chầm chậm nâng tay phải, chầm chậm vỗ nhẹ bả vai Phó Vân anh, chầm chậm nhận lấy năm lượng bạc rồi lại chầm chậm nhìn xung quanh một vòng, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của mọi người một lần nữa, sung sướng nói: "Giỏi lắm."
Phó Vân anh cười.
Ngay lúc này, một người đàn ông mặc trường bào, chân đi ủng tách mọi người ra, đến gần Phó Vân anh, làm một tư thế mời, giọng khàn khàn: "Phó gia tiểu quan nhân, công tử nhà ta cho mời."
Người đàn ông trông đầy ngạo mạn, không tự giới thiệu mình là người nhà nào, Phó tứ lão gia cau mày, nhìn về hướng tay hắn liền trông thấy tầm bảy tám người có vẻ như là tùy tùng đang đứng ở một góc, vây quanh một thiếu niên khôi ngô mặc áo gấm, gương mặt trắng bóc. Thiếu niên cũng đang nhìn về phía này, mỉm cười với Phó Vân anh như đang chờ bọn họ đi qua bên đó.
Quần áo của mấy người tùy tùng cũng chỉn chu, thậm chí tương đương với những người giàu có trong huyện Hoàng Châu, bước chân nhẹ nhàng, không phát ra tiếng động, ánh mắt sắc bén, có vẻ như là người học võ. Thiếu niên áo gấm tuy tuổi còn trè nhưng tùy tùng vẫn rất cung kính cẩn thận, không chút lơ là. Nhìn thái độ bọn họ như thế, ông có thể đoán ra thiếu niên này hẳn là người quyền quý.
Phó tứ lão gia suy nghĩ một hồi, thiếu niên này không phải là người huyện Hoàng Châu, có thể là công tử trong gia đình giàu có nào đó ở phủ Võ Xương tới đây du ngoạn. Ông không muốn tự nhiên lại đi đắc tội người ta nhưng cũng không thích thái độ kiêu căng thất lễ của người nọ nên cũng không muốn đi, bọn họ tuy chỉ là dân chúng bình thường nhưng đâu phải là hạng để những người quyền quý kia có thể gọi là đến, đuổi là đi!
Ông kiếm cớ từ chối: "Trời tối rồi, nhà chúng ta còn có mẹ già ở nhà chuẩn bị tiệc rượu, chờ cả nhà trở về đoàn viên, sợ người có tuổi phải đợi lâu, giờ chúng ta phải về ngay, mong công tử quý phủ thứ lỗi."
nói xong, ông đưa mắt ra hiệu cho Vương thúc đưa Phó Nguyệt, Phó Quế và hai thằng nhóc Phó Vân Khải, Phó Vân Thái đi trước, riêng ông dắt tay Phó Vân anh đi đằng sau. không đợi người kia trả lời, cả nhà đã kéo nhau ra về.
...
Bên kia, thiếu niên áo gấm đang phe phẩy chiếc quạt, nhìn thấy người Phó gia đột nhiên tránh như tránh tà như thế thì ngạc nhiên đến trợn tròn cả mắt, nghi hoặc nói: "Sao bọn họ lại đi rồi?"
Người hầu trở về phục mệnh trả lời: "Phó tưởng công bảo ông ấy phải về hầu mẹ già ở nhà uống rượu ngắm trăng."
Xoát một tiếng, thiếu niên áo gấm khép chiếc quạt lại, bấy giờ mới hiểu ra, nói: "Hóa ra là vậy, ngày tốt cảnh đẹp như thế này, lại còn là lễ hội, cản trở bọn họ đoàn viên cũng không hay." hắn trầm mặc một chút bỗng lại đổi ý, "Nếu đã thế, ta đây đi với bọn họ về Phó gia là được rồi không phải à? Nhân tiện tìm hiểu xem những người bình thường ăn Tết Trung thu như thế nào."
hắn càng nghĩ càng thấy đây đúng là ý hay, cầm chiếc quạt gõ gõ vào lòng bàn tay, rảo bước theo sau bọn họ.
Mấy người tùy tùng liếc mắt nhìn nhau, biết chủ tử nhà mình từ trước đến nay vẫn là như vậy, không dám nói thêm gì chỉ biết lập tức bám theo.
...
Phó tứ lão gia dẫn người đi được một đoạn dài, quay đầu nhìn lại lại phát hiện thiếu niên áo gấm vừa rồi vẫn đi đằng sau. Hơn thế, hắn lại còn hùng hùng hổ hổ dẫn theo hơn mười tùy tùng cao to, mặt mũi bặm trợn. Ông vô cùng hoảng hốt.
Ông từng gặp nhiều người xấu xa, làm việc lén lút nhưng chưa bao giờ thấy công tử nhà giàu nào lại đường đường chính chính bám theo dân chúng bình thường như thế nên lấy làm kinh ngạc.
"Tứ thúc, hay là cứ gặp vị công tử kia một lần." Phó Vân anh giật nhẹ ống tay áo Phó tứ lão gia, khẽ nói. "Đầu tiên cứ bảo Vương thúc đưa Nguyệt tỷ nhi và Quế tỷ nhi về trước, chúng ta hỏi cho rõ thân phận người ta rồi tính sau."
Phó tứ lão gia chần chừ một chút, Phó Vân anh đưa mắt nhìn Vương thúc, Vương thúc cũng hiểu ý, dẫn ma ma, nha hoàn hộ tống hai chị em Phó Nguyệt đi trước.
Phó Vân Khải và Phó Vân Thái đang không hiểu có chuyện gì xảy ra, thấy Phó Nguyệt đi cũng vô thức đi theo. Cuối cùng chỉ còn lại Phó tứ lão gia và Phó Vân anh là còn đứng lai ở đầu ngõ chờ công tử áo gấm, bảy tám tôi tớ đứng thành một vòng tròn xung quanh hai chú cháu.
"Ai, ngươi đây rồi!"
Thiếu niên áo gấm nhìn thấy Phó Vân anh dừng lại cũng rảo bước nhanh chóng đi tới trước mặt bọn họ, khuôn mặt tươi cười đầy vẻ tò mò, hỏi nàng: "Sao ngươi lại đoán ra mấy câu đố đèn đó thế?"
Phó tứ lão gia hơi sửng sốt, hơi hơi nghiêng đầu, tránh tầm nhìn của thiếu niên kia và đám gia nô của hắn, ông trợn trắng cả mắt. Chỉ vì mấy câu đố đèn mà bám dai như đỉa thế à? Nếu đã biết bọn họ họ Phó, ngày mai mang lễ vật tới nhà thỉnh giáo, chẳng lẽ bọn họ còn có thể đuổi hắn ra khỏi cửa không bằng? Thế mà làm ông cứ tưởng phen này mình gặp phải kẻ ỷ mạnh hiếp yếu, định bắt anh tỷ nhi đi!
Phó Vân anh mặt không đổi sắc, nàng cũng đoán được mục đích mà thiếu niên này muốn gặp nàng nằm ở mấy câu đố đèn.
Nàng im lặng không nói gì, chỉ ngước nhìn Phó tứ lão gia một cái.
Phó tứ lão gia giật mình, khôi phục vẻ mặt đứng đắn, ho nhẹ một tiếng rồi đáp thay nàng: "Những chuyện liên quan tới học vấn như thế này, nào có thể một hai câu là nói hết được, tiểu tướng công là con cái nhà ai? Nếu muốn thỉnh giáo, ngày mai tới cũng được."
Thiếu niên áo gấm nghe vậy tỏ vể ngạc nhiên nhưng vẫn không chịu để Phó Vân anh đi, "không được, ngươi phải nói cho ta ngay bây giờ, người làm cách nào giải được nhiều đố đèn như thế?"
"Tảo thần làm sao giải ra được bốn chữ nhất nhật vạn lý?"
"Còn cái câu Chiêu Quân xuất tái (Chiêu Quân ra biên cương) kia nữa, đáp án là gì? Khi ấy ta không nghe rõ..."
...
Thiếu niên hỏi một mạch bảy tám câu đố, dừng lại một chút, rồi lại hỏi tiếp.
Phó Vân anh không trả lời, đợi thiếu niên áo gấm dừng lại để thở, lãnh đạm nói: "Xin thứ cho không thể phụng cáo."
Thiếu niên ngẩn ra, ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Người đàn ông mặt chữ điền đứng đằng sau giận tím mặt, một tay đặt vào bên hông, soạt một tiếng, tùy tùng xung quanh đều rút loan đao sáng loáng!
Phó tứ lão gia kinh hãi, đứng chắn trước mặt che cho Phó Vân anh, tức giận quát: "Các người làm cái trò gì thế?"
trên đường lớn người đi kẻ lại đôn đúc, nha dịch thường xuyên tuần tra, nếu đám người kia dám ngang nhiên đánh người, trước mắt bao nhiêu người thế này, xem họ định làm thế nào.
không khí cứng đờ.
Thiếu niên kia nhíu mày quay lại lườm người đàn ông mặt chữ điền đằng sau. Người nọ lúng túng, cất loan đao đi rồi lại tìm bên hông một lúc, giật xuống một chiếc túi bằng vải thô, ném xuống đất: "Đây là mười lượng bạc, còn nhiều hơn tiền thưởng khi nãy, công tử nhà chúng ta thật lòng muốn hỏi, mong tiểu tướng công đừng từ chối."
Phó tứ lão gia không nói nên lời.
Nhìn thấy người đàn ông này hùng hổ như thế, đến chuyện chạy trốn như thế nào ông cũng đã nghĩ tới rồi, hóa ra chỉ là sợ bóng sợ gió, người đàn ông mặt mũi bặm trợn kia vụt một cái cất thanh loan đao sáng loáng đi, nhưng cũng không lấy ra chủy thủ hay roi da gì cả, lại còn móc bạc ra định mua chuộc họ!
một lần kinh hãi, một lần ngạc nhiên, ông cảm thấy mình to gan hơn một chút, nắm lấy tay Phó Vân anh, lạnh lùng xoay người hừ lạnh, phen này phải đi cho chóng thôi.
"Đợi đã!" Thiếu niên áo gấm gọi với theo, thăm dò, "Hai mươi lượng được không?"
Hai mươi lượng cũng không phải số tiền nhỏ.
Phó tứ lão gia ra vẻ thanh cao lạnh lùng, coi tiền bạc như cặn bã, vẫn tiếp tục bước về phía trước.
Thiếu niên phía sau lại lên tiếng, "Ba mươi lượng!"
Phó tứ lão gia hơi do dự.
"Năm mươi lượng!" Thiếu niên áo gấm tiếp tục tăng giá.
Phó tứ lão gia nhanh chóng quay lại, đi tới trước mặt thiếu niên áo gấm, "Được, ta đồng ý!"
...
Hai bên đã thỏa thuận xong, tiền trao cháo múc.
Tùy tùng bên cạnh thiếu niên áo gấm lấy ra năm nén bạc, mỗi nén mười lượng, Phó Vân anh cũng trực tiếp giải đáp từng câu hỏi của thiếu niên.
"Chiêu Quân xuất tái, đáp án là Vương bất lưu hành." [1]
[1] Đây là tên một vị thuốc, còn có nghĩa là vua không giữ lại được, phù hợp với điển cố Vương Chiêu Quân ra biên cương.
"Câu đố "Tảo thần" có gợi ý là sử dụng cách hợp bích. Hợp bích được hiểu như trong "Hán Thư", nhật nguyệt như hợp bích [2], đáp án gồm bốn chữ, cứ hai chữ lại kết hợp lại thành một chữ, "nhất nhật" tạo thành "đán", "vạn lý" tạo thành "trùng", "đán trùng" đối nghĩa với "tảo thần"."
[2] Hợp bích về nghĩa đen là hai nửa viên ngọc ghép lại thành viên ngọc, ý chỉ sự tròn trịa toàn vẹn, ở đây dùng với nghĩa kết hợp, ghép vào nhau. Nhật nguyệt, biểu thị cho ngày đêm, là được hiểu là hai nửa của bầu trời, theo quan niệm trời tròn đất vuông thời xưa.
"Nông thôn thôn tháng tư ít người nhàn, đáp án là hai tiết Hạ chí và Mang chủng." [3]
[3] Ít người nhàn là nhiều người bận, "mang" nghĩa là bận, đồng âm với "mang" trong mang chủng. Còn Hạ chí thì mình không biết tại sao
"Người người đội mũ Tử Chiêm, Quân thật mới chuyển chức quan mới. Cửa lớn mới tiễn Vương Giới Phủ, Lộ Công không biết lạnh là gì. Dựa theo "Tống sự" của người xưa, ý chỉ bốn người Trọng Trường Tống, Tư Mã Thiên, Vương An Thạch, Ôn Ngạn Bác." [4]
[4] Trọng Trường Tống mình không biết là ai, chắc liên quan đến Tô Thức vì tự của Tô Thức là Tử Chiêm. Quân thật là tên tự của Tư Mã Quang, từ "chuyển" (qian) đồng âm với "Thiên" (qian), nên đáp án là Tư Mã Thiên. Vương An Thạch, tự là Giới Phủ. Ôn Ngạn Bác sinh thời được phong là Lộ Quốc Công, nổi tiếng đối đáp thông minh nên không có câu hỏi nào làm ông lạnh người.
"Ban đêm có, ban ngày không; trong mộng có, tỉnh lại không; khi chết có, khi sống không, nhiều thì có hai cái, ít thì chẳng có cái nào. Đáp án là bộ tịch." [5]
[5] Câu này dễ, căn bản cần biết chữ Tàu. Ban đêm (夜间) có, ban ngày (白日) có, trong mộng (梦里) có, tỉnh lại (醒来) không, khi chết (死时) có, khi sống (活时) không, nhiều(多) có hai cái, ít (少) không có cái nào. Đáp án là bộ tịch (タ)
...
Thiếu niên áo gấm chăm chú lắng nghe Phó Vân anh từ từ giải đáp từng câu đố, gật đầu lia lịa, thỉnh thoảng hiểu ra ồ lên một tiếng, như muốn cảm thán "thì ra là thế, cuối cùng cũng biết tại sao".
Cảm giác này tuyệt vời thật.
Lần đầu tiên được nghe giải thích về cách giải câu đố một cách kỹ càng như thế, hắn thỏa mãn, thở phào một hơi, hỏi: "Ta nghe người lớn trong nhà đố một câu như thế này "Giai nhân vờ say nhờ người đỡ, trước ngực nàng da trắng như tuyết. đi vào màn thêu tìm không được, mặc hắn mưa gió khắp giang hồ", đáp án là tên bốn người, không biết phải giải đáp ra sao?"
Phó Vân anh hơi khựng lại, hơi nhướng mi, nhìn thiếu niên một cái.
Thiếu niên mắt ngây thơ tròn mắt nhìn nàng không chớp, tha thiết chờ đợi câu trả lời của nàng.
Nếu không phải do biểu hiện ngốc nghếch này của hắn, Phó Vân anh đã nghi ngờ hắn có phải đã đoán được mình là con gái nên cố tình trêu ghẹo hay không.
Phó tứ lão gia không đọc sách nhưng mấy từ "giai nhân", "trước ngực", "da trắng như tuyết" ông nghe là hiểu, mặt mày biến sắc, cau mày.
Phó Vân anh lắc đầu, ý bảo không sao, suy nghĩ một hồi nói: "Đây là câu đố của người xưa, nhà chúng ta có một vị trưởng bối thích tìm hiểu về câu đố, từng sưu tầm những câu đố từ cổ chí kim, soạn thành sách, coi như là thú vui lúc rảnh rỗi. Câu đố công tử vừa hỏi cũng có trong đó, ta từng nghe trưởng bối nói, đáp án là Thi Nô Giả Đảo, Lý Thái Bạch, Tân Thành La ẩn, Tiêu Dao Tử Phan Lãng." [1]
[1] Giả Đảo là nhà thơ cuối thời Đường, được giới phê bình gọi là "Thi Nô" (nô lệ của thơ), hai chữ trong tên nhà thơ đồng âm với hai chữ "giả" là giả vờ và "đảo" là ngã, đổ. Lý Bạch, tự là Thái Bạch, "lý" vừa là họ, vừa là lớp lót phía trong quần áo, "bạch" là trắng. La ẩn là nhà thơ thời Vãn Đường, người Tân Thành, "la" là lụa, chỉ màn lụa, "ẩn" là giấu nên không tìm thấy. Phan Lãng là nhà thơ thời Bắc Tống, tự Tiêu Dao nên còn được gọi là Tiêu Dao Tử, tính tình càn rỡ, sống phóng túng, cuộc đời chìm nổi nên "mưa gió khắp giang hồ".
Thiếu niên không ngờ Phó Vân anh còn biết cả câu đố này nên vừa ngạc nhiên vừa vui mừng vô cùng, ghi nhớ đáp án, hỏi tiếp: "không biết lệnh trưởng bối là…"
"Người đã về cõi tiên rồi." Sắc mặt Phó Vân anh hơi tối lại.
Thiếu niên giật mình a một tiếng, vội vàng chắp tay xin lỗi.
Phó Vân anh mặt mày ảm đạm, im lặng một lát bỗng nhiên cười nói: "Công tử thích đố đèn như vậy, vị trưởng bối kia của ta nếu còn trên đời, nhất định sẽ thích nói chuyện với công tử. Quyển sách kia đã thất lạc nhưng ta đã thuộc nằm lòng, có thể chép lại từ đầu tới cuối. không biết cao danh quý tính của công tử là gì, đợi ta chép lại cuốn sách về đố đèn xong có thể đưa công tử một quyển."
Thiếu niên vốn đang hối hận vì động vào chuyện buồn của Phó Vân anh nghe thấy vậy vui mừng khôn tả, rối rít: "Đa tạ đa tạ! Ta đang định nhờ ngươi cho ta mượn quyển sách kia mang về đọc đây!"
hắn kích động hồi lâu, bỗng lại nhớ ra cái gì, khẽ nói: "Ta không phải người ở đây, nhà ta ở phủ Võ Xương, mai ta phải về rồi. Nếu ngươi cần tìm ta thì có thể tới bến tàu tìm nhà họ Dương, ông ta là lão bộc của nhà chúng ta hồi trước." nói đến đây, hắn ngại ngùng, "Ta họ Dương, tên là Dương Bình Trung."
Phó Vân anh ừm một tiếng, lịch sự nói lời bái biệt.
Dương Bình Trung thấy nàng còn định cho hắn mượn quyển sách chưa đựng cả tâm huyết của trưởng bối trong nhà như vậy, bảo tôi tới gửi nàng một trăm lượng để tạ ơn, Phó Vân anh kiên quyết từ chối: "Năm mươi lượng vừa nãy là đủ rồi, công tử là người có duyên, nếu ta nhận chỗ bạc này, trưởng bối dưới suối vàng mà biết sẽ trách tội ta."
nói xong, nàng quyết đoán quay người đi mất.
Dương Bình Trung vẫn chưa thỏa mãn, vẻ mặt đầy vẻ tiếc nuối, dõi mắt nhìn theo mấy người Phó Vân anh.
Chờ bóng nàng đã mờ đi ở phía xa, Dương Bình Trung mới cảm thán: "Vẫn thường nghe nói người huyện Hoàng Châu hồn hậu, chất phác, thân thiện, quả nhiên là như thế. Tiểu tướng công này của Phó gia không chỉ thông minh hơn người mà còn là người phóng khoáng, ta thích!"
Đám tôi tới mắt nhìn xuống đất, im lặng không nói lời nào.
...
Phó tứ lão gia cầm năm mươi lượng bạc về tới nhà, người vẫn lâng lâng, không hiểu chuyện gì: "anh tỷ nhi, trưởng bối khi nãy con nói đến là ai thế? Có phải người thầy nào của nhị thiếu gia không?"
Phó Vân anh khẽ đáp: "Tứ thúc, đó là con lừa Dương Bình Trung, quyển sách về đố đèn kia là con tự soạn ra cho vui thôi."
Nàng không nói dối, có điều quyển sách kia là do nàng soạn ra từ kiếp trước trong lúc nhàn rỗi chẳng có việc gì làm để dành chơi hoa đăng tết nguyên tiêu nên giờ cũng không có sẵn ở đây để đưa Dương Bình Trung.
Phó tứ lão gia sửng sốt, cong bàn tay lại cốc nhẹ lên đầu Phó Vân anh, "Con gái ngốc, sao lại có thể lừa người ta thế được, không may mắn."
Phó Vân anh nghe ông trách mắng mà ngữ điệu vẫn ôn hòa cũng ngẩn người.
Sống mũi cay cay, nàng mỉm cười: "không sao ạ."
"Con mất công mất sức soạn ra cuốn sách đó, sao lại tặng không cho Dương Bình Trung?"
Phó tứ lão gia nói thế là có lý của ông. Phó Vân anh biết Dương Bình Trung xuất thân từ gia đình giàu có, thậm chí rất có thể là cực kỳ giàu có con nên vừa rồi mới giả vờ phớt lờ Dương Bình Trung, tiện thể kiếm được năm mươi lượng bạc, sao không làm lớn một lần, kiếm một trăm lượng? Trong các gia đình giàu có ở phủ Võ Xương, thực sự cũng có nhà họ Dương, nhà bọn họ giàu nhất vùng, vàng bạc trong nhà chất cao như núi, giàu nứt đố đổ vách, một trăm lượng đối với người dân bình thường là một số tiền khổng lồ nhưng trong mắt người Dương gia, chẳng qua chỉ một lần chơi bời mà thôi. Thực ra cũng không cần từ chối.
Ánh trăng sáng như một dòng nước bạc chảy xuống mái hiên trong viện.
Phó Vân anh nhận lấy đèn lồng từ tay nha hoàn, lơ đãng trả lời: "Năm mươi lượng bạc đã là đủ rồi ạ."
Dương Bình Trung có thể ngốc nghếch thật đấy nhưng tôi tớ của hắn lại không phải hạng ngu dốt, lừa gạt hắn một lần là để trả thù vụ người hầu của hắn vô lễ, chặn đường bọn họ, nhưng lừa nhiều hơn thì không khéo lại mất cả chì lẫn chài.
Phó tứ lão gia cúi đầu nhìn Phó Vân anh thật lâu, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
anh tỷ nhi không thiếu tiền tiêu. Nhưng có thể là do vất vả từ nhỏ, con bé không muốn ỷ lại hoàn toàn vào sự nuôi nấng của người làm chú như ông, vừa về nhà không lâu đã nghĩ cách tự kiếm tiền.
Ông thấy vậy tuy vui mừng nhưng cũng hơi lo lắng, sợ nàng còn nhỏ tuổi đã rơi vào vòng luẩn quẩn của việc kiếm tiền, dễ mất cốt cách.
Cũng còn may, anh tỷ nhi có chừng mực.
Phó tứ lão gia vuốt râu mỉm cười.
...
Trung thu qua đi, Lư thị cũng không rảnh rỗi được là bao.
Có nhiều người lục tục tới nhà hỏi thăm Phó Nguyệt và Phó Quế. không chỉ Lư thị bận rộn, Đại Ngô thị và Phó tam thẩm cũng tất bật, người chẳng bao giờ phải lo liệu việc trong nhà là Hàn thị cũng bị gọi tới nhờ giúp đỡ.
Hôm đó, bỗng nhiên có người tới nhà cầu thân, tự xưng là người của Chung gia ở phủ Võ Xương.
Lư thị nghe thấy tôi tớ bẩm báo như thế thì cực kỳ kinh ngạc, vội vàng sai người tới cửa hàng mời Phó tứ lão gia về, bà chỉ là đàn bà con gái, không quyết định được chuyện này.