Sau khi Hàn Dương được bác sĩ cho xuất viện, thì anh đã quyết định cùng Mạnh Ái, Hàn Khải và hai bên Lục - Ngô Gia đi vi vu bằng du thuyền riêng chục triệu đô la của mình. Có cả hai người bạn thân thiết của anh nữa.
Anh cũng muốn nhân dịp này, có thể góp phần một chút hâm nóng lại tình cảm dang dở những năm qua. Nhưng không phải là tình cảm của anh và cô nhạt nhòa, mà đó là anh muốn cô cảm nhận được hết tình yêu mà anh dành cho cô to lớn tới nhường nào.
Bầu trời cao vút trong xanh, những cơn gió biển mát mẻ thổi ngang qua làm người ta có cảm giác thật thoải mái. Ở trên du thuyền, mọi người ở Lục Gia cùng Ngô Gia đứng quây quần bên nhau cùng kể những chuyện vui.
Chiếc du thuyền màu trắng cứ bon bon chạy trên biển, Hàn Dương cùng cô đứng ở một góc của du thuyền vui vẻ nói chuyện, nhìn rất xứng đôi.
- Ái Nhi, cảm ơn em đã về bên anh. _ Hàn Dương vòng hai tay ôm qua eo cô, giọng nói có phần nghẹo ngào.
- Dương, không phải đó là quá khứ rồi hay sao ? Đã qua rồi anh đừng nhắc tới nữa. _ Mạnh Ái biết anh cảm thấy rất có lỗi với cô, cho dù cô đã tha thứ.
- Cho dù đã qua nhưng anh vẫn cảm thấy mình mắc nợ em rất nhiều. Nói xin lỗi bao nhiêu lần cũng không đủ, anh chỉ biết chuộc lỗi bằng cách yêu thương em suốt quãng đời còn lại !
Nghe Hàn Dương nói như thế, Mạnh Ái rất xúc động, không cách nào nói ra hết những gì mình nghĩ được. Cô quay người lại nhìn anh, khóe mắt có hơi phiếm hồng. Chủ động nhón chân lên, trao cho anh một nụ hôn nồng nàn.
Anh có phần bất ngờ một chút, sau đó cũng chủ động đáp trả nhiệt tình lại nụ hôn của cô. Chiếc lưỡi của anh không hề yên phận, cứ liên tục càn phá trong khoang miệng của cô.
Được một lúc anh và cô ngừng lại động tác, vẫn còn thấy được một sợi chỉ bạc. Hàn Dương đưa tay lấy trong túi ra, một hộp hình vuông nhỏ màu nhung đỏ nhìn trông rất bắt mắt.
Anh khụy một chân xuống, mở cái hộp nhung đỏ đó ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương rất lấp lánh.
Mạnh Ái bị dọa cho hết hồn, không ngờ anh lại làm kiểu như thế này đây. Cô xúc động, dùng hai tay che miệng vì bất ngờ với hành động của anh.
- Lục Mạnh Ái, chúng ta khó khăn lắm mới về được hạnh phúc bên nhau. Anh đã sai lầm biết bao nhiêu lần rồi, lần này anh sẽ không ngu ngốc như thế nữa, không để bỏ lỡ em thêm một lần nào nữa. Em có đồng ý một lần nữa về nhà làm vợ anh hay không ?
Hàn Dương nhìn cô với đôi mắt trìu mến, anh nói ra tất cả suy nghĩ chất chứa trong lòng của mình những năm tháng qua. Có ai nói anh ích kỉ, nói như thế nào cũng được, nhưng anh không quan tâm, anh chỉ muốn có được Mạnh Ái suốt cuộc đời này. Anh yêu cô đến mức điên đảo luôn rồi !
Mạnh Ái thật sự khóc rồi, cả người cô run lên từng đợt nhìn anh xúc động. Người đàn ông lạnh lùng này, vậy mà cũng có lúc tỏ tình cô thế này sao ?
Trong lòng lẫn đầu óc của Hàn Dương vẫn đang rất hồi hộp, tuy cô đã chấp nhận tha thứ làm lại từ đầu với anh. Nhưng anh lại sợ cô không đồng ý lời cầu hôn có phần muộn màng này.
Mãi đến khi cô nở một nụ cười rồi gật đầu, trong lòng anh mới nhẹ nhõm, vui mừng đến lạ thường. Lấy chiếc nhẫn kim cương chiếu sáng lấp lánh từ trong hộp ra, anh run rẩy đến mức tay đổ mồ hôi, nhẹ nhàng đeo vào ngón tay xinh đẹp áp út của cô.
Sau đó, anh đứng dậy ôm cô vào lòng. Cánh cửa mở ra ngoài đây đột ngột được đẩy ra, ba mẹ hai bên mỗi người đều cầm những chùm bong bóng sắc màu. Còn Kha Đức và Tử Hy thì cầm theo những cây pháo nhỏ nhỏ, rồi bấm nút cho pháo nổ lên. Bảo bối của cô thì cười toe toét, rốt cuộc thì ba và mẹ cũng được hạnh phúc bên nhau.
Ai ai cũng chúc phúc cho cả hai người, tuy không phải lần đầu Hàn Dương và Mạnh Ái đứng chung một cặp thế này. Nhưng lần này cả trái tim anh và cô mới hoàn toàn hướng về với nhau.
- Em nhìn lên bầu trời đi. _ Giọng nói khàn khàn của anh vang bên tai, cô nghe như vậy liền làm theo ngước đầu lên cao nhìn bầu trời xanh kia.
Có một chiếc phi cơ đắt tiền bay chậm chậm trên đó, sau đó có một dãy slogan từ từ được bung ra, cô nhìn những hàng chữ trên đó mà khóc hết nước mắt, hạnh phúc dựa vào anh.
Lục Mạnh Ái, anh yêu em hơn cả sinh mệnh này. Cho dù có đời sau kiếp sau, em chắc chắn vẫn là vợ anh.
Hàn Dương cũng thuận tay ôm Mạnh Ái vào trong lòng, hôn nhẹ lên mái tóc bồng bềnh thơm ngát của cô. Trong lòng anh rất hạnh phúc, chưa bao giờ anh có cảm giác như thế này trong những hơn ba mươi năm qua.