Từ ngày gặp lại ba địch nhân hồi đi học, thời gian cứ như vậy trôi qua thực nhanh thoắt cái đã hết một tháng mà cái kế hoạch kết hôn nhanh chóng của nàng vẫn chưa tiến triển thêm bước nào. Có thể nào như vậy không?
Thi Ánh Điệp ngồi trong xe chờ đèn xanh bật sáng, gục đầu xuống tay lái âm thầm than khóc, nàng càng ngày càng hoài nghi xem ra cái hành động nông nổi lúc đó của nàng thực sự là tự đào mồ chôn mình mà >_< cái gì mà có chết cũng phải nói dối như vậy, giờ thì hay rồi, đến bao giờ mới thành hiện thực đây ô..ô!!
Đèn đỏ chẳng biết từ khi nào đã chuyển xanh, các xe phía trước đã cách xa được hơn hai mươi mét, nàng định thần lại, nhanh chóng ngồi thẳng lại, để chân phải lên bàn đạp chuẩn bị tăng tốc thì đột nhiên nghe thấy “Phanh!” một tiếng, xe của nàng cùng lúc đó đụng phải một va chạm rất mạnh.
Khoảnh khắc này, đầu óc nàng hoàn toàn trống rỗng, hai tay theo phản xạ giữ chặt tay lãi, chân đạp thật mạnh phanh.
Một giây dài như một thế kỉ, bốn phía cảnh vật hoàn toàn tĩnh lặng, các đường nét hiện lên sao mà ngày càng rõ nét, bên tai nàng im ắng đến lạ lùng, không một tiếng động, âm thanh.
“Cộp cộp cộp!”
Chậm rãi, thanh âm từ xa dần truyền tới bên tai nàng, mờ mịt quay đầu lại, chỉ thấy có người không ngừng đập cửa kính xe của nàng, miệng hình như đang nói một điều gì đó.
“Này cô ơi! Này cô ơi!”
Ngay lập tức khi thanh âm truyền tới tai, bốn phía xung quanh dường như đều trở lại như bình thường, biết chính mình vừa thất thần cô lập tức có cảm giác trở lại.
Nàng từ từ mở cửa xe, thấy mờ mịt bên ngoài rất nhiều người.
“Cô gái, cô ổn chứ? Có bị thương ở đâu không?” Những người bên ngoài cửa xe quan tâm hỏi.
Nàng thong thả lắc đầu, “đụng xe rồi” ba chữ lóe lên trong đầu nàng. Nàng trừng mắt nhìn, dùng sức mở cửa xe nhưng không được, phải nhờ sự giúp đỡ bên ngoài mới mở ra được.
“Người không có việc gì là tốt lắm rồi!” Nhân viên cứu hộ an ủi, rồi bổ sung một câu: “Đã có người đi báo cảnh sát rồi.”
“Cảm ơn.” Thi Ánh Điệp mỉm cười yếu ớt trả lời, đoạn quay đầu xem người đã đụng phải xe của nàng: “Người đó không có bị thương chứ?” Đối phương cả xe dường như đều bị hỏng rất nặng, nước từ đuôi xe không ngừng rỉ ra, xem ra cú va chạm lúc nãy lực rất lớn a~
“hai túi khí an toàn đều được bật kịp thời, người cũng không có việc gì, chẳng qua là bị dọa đến chết điếng người thôi.”
Nàng lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy rẳng nàng mới là người bị hại nhưng nàng không muốn đối phương cũng phát sinh việc gì, thứ nhất vì nàng chán ghét nhìn thấy máu, thứ hai là phương diện bồi thường thực rất phiền toái.
Nàng ngậm ngùi thương xót cái xe đã “vui vẻ về thăm ông bà” của nàng, bất đắc dĩ hướng đối phương, vừa tới gần, nhìn rõ người ngồi trong xe đang ngây ngốc, nàng liền đứng hình.
Như thế nào lại là một lão tiên sinh đây! Trời ạ!
Chẳng qua cũng chỉ là lời nói, dù sao cũng không thay đổi được gì.
“Tiên sinh, người lái xe như thế nào vậy? Chẳng lẽ tiên sinh không thấy xe của tiểu sinh ở phía trước ư?” Nàng nhíu mày hỏi lão tiên sinh trên xe, bộ dạng của ông ấy ít nhất cũng đến bảy mươi tuổi, thật không biết người nhà ông ấy nghĩ cái gì mà lại để ông ấy lái xe ra ngoài như vậy?
Đối phương ngây ngốc nhìn nàng, không hề có phản ứng gì.
“Tiên sinh, tiểu sinh đang nói với người đó, người có nghe thấy gì không vậy?” Nàng hỏi lại.
“Ông ấy hình như bị dọa chết khiếp rồi, tôi lúc nãy cũng hỏi ông ấy có bị thương không, ông ấy cũng như vậy không phản ứng gì.” Người bên đường đối với nàng giải thích “Xem tình cảnh này chắc phải đợi cảnh sát đến giải quyết rồi.”
Thi Ánh Điệp bất đắc dĩ gật đầu: “rốt cuộc thì sao lại thế này? Như thế nào lại phát sinh sự việc này cơ chứ?” Nàng hy vọng có người chứng kiến để kể cho nàng biết tường tận điều đó, bởi nàng hoàn toàn không ý thức được điều gì đã xảy ra.
“Yên tâm, ở đây có rất nhiều người chứng kiến có thể giúp cô làm chứng, không phải lỗi của cô đâu.” Người bên ngoài an ủi nàng.
“Cảm ơn.” Trừ việc cảm ơn những người đó, nàng thực không biết phải nói cái gì khác.
Một lát sau nhân viên cảnh sát tới nơi, nàng trừ kể lại mình lúc trước va chạm đang làm gì còn toàn bộ sự việc va chạm đều là những người chứng kiến trả lời cảnh sát hộ nàng.
Cũng bởi người gây ra cú va chạm này đang bị dọa đến ngây người, hoàn toàn không thể trả lời bất cứ câu hỏi nào của cảnh sát, ước chừng nửa tiếng sau mới hoàn hồn, rút điện thoại ra liên lạc với người nhà.
Hết nửa giờ sau, sự việc từ trên đường lớn được chuyển qua cục cảnh sát, bởi vì vị lão tiên sinh này hoàn toàn không có bất cứ phản ứng nào, cho nên đành phải chờ người nhà đến cục giải quyết vậy.
Lão tiên sinh không thể tường trình sự việc, nhân viên cảnh sát vì muốn ghi lại toàn bộ sự việc nên quyết định mời cả Thi Ánh Điệp ngồi cùng xe cảnh sát về cục.
Nàng không biết chính mình vì sao lại rơi vào tình cảnh này, bữa tối thì chưa ăn, xe thì tử nạn, lại không biết đối phương có nhiều tiền hay không bồi thường phí sửa xe cho nàng? Điều nàng đau lòng nhất là, xảy ra tai nạn ngoài ý muốn lại không có một người bạn hay người thân tới an ủi nàng.
Nàng rốt cuộc từ khi nào trở nên đáng thương như vậy? Cô độc bị pháp luật hỏi thăm?
Nghĩ tới ba người bạn kia cùng nàng đối đầu thời đi học, lão công rất xuất chúng, rất trẻ tuổi lại có tiền, yêu thương bọn họ như vậy, áp lực cả đêm làm cho cảm xúc của nàng không thể khống chế được, nước mắt trong khoảnh khắc tuôn rơi, không thể thu hồi kịp.
Những viên cảnh sát có mặt trong phòng lúc này đột nhiên “tốt bụng” vô cùng, lúc trước giả vờ bận bịu đi qua đi lại ngắm trộm nàng vừa lúc thấy nang rơi lệ, nhất thời tất cả đều trở nên rất rảnh rỗi, cả đám xúm lại quan tâm hỏi:
“Cô gái, cô không có việc gì chứ? Có phải là bị thương ở đâu rồi không?”
“Cô đừng khóc, hay là để tôi giúp cô liên lạc với bạn bè hoặc người thân nha.”
“Cô muốn hay không uống chút gì đó âm ấm, ăn chút gì đó? Bữa tối chẳng hạn, tôi giúp cô đi mua.”
“Cô đừng lo lắng, vụ va chạm này có rất nhiều người chứng kiến, đối phương sẽ hoàn toàn phải chịu trách nhiệm, không phải là cô sai, cô đừng khóc nữa.”
Đối với sự quan tâm của những viên cảnh sát, nàng chỉ một mực lắc đầu từ chối, nước mắt cứ như thế mà tuôn rơi, làm cho nàng vốn đã xinh đẹp nay lại càng rung động lòng người, khiến ai cũng không đành lòng nhìn cảnh mỹ nhân rơi lệ.
“Cô đừng khóc nữa, tôi lập tức gọi lại cho người thân của ông ta đến xem sao?” Nàng cứ như vậy khóc không ngừng, một viên cảnh sát nhanh chóng đến chỗ điện thoại quay số gọi.
“Cô đừng lo lắng, nếu phương thức hòa giải của đối phương không thích đáng, cô có thể gọi điện cho tôi.”
Mấy viên cảnh sát cứ loạn hết cả lên, như châu chấu cào cào gặp bão, lượn tới lượn lui, lại không ngừng đưa nàng khăn giấy.
Thi Ánh Điệp đón lấy khăn giấy từ tay bọn họ, nàng lại không ngừng khóc. Nàng cũng không hiểu vì sao mình đột nhiên lại khóc mãi không ngừng được như vậy, chỉ biết rằng thật thống khổ! Thiên hạ rộng lớn, bạn bè quen biết cũng nhiều, nhưng giờ phút này nàng lại không tìm thấy một bờ vai để tựa vào, để được an ủi, thật quá cô đơn, ô~~