Quan Chi Yên không biết Đoạn Lại Lăng có danh thiếp của Tề Sóc, bởi vì nàng chỉ mang Tề Sóc đến Hạnh Phúc có 1 lần thôi, không nghĩ tới hai người đó đã trao đổi liên lạc với nhau. Hơn nữa để cho người cùng có thể nói chuyện riêng tư, Đoạn Lại Lăng còn nhớ rõ liền lấy ra danh thiếp của bạn trai nàng và gọi. Còn về phần nàng sau khi gục đầu khóc 1 hồi liền mệt mỏi rồi ngủ, tỉnh lại thấy Tề Sóc ngồi bên người, không bị dọa cho khiếp đảm.
“Tỉnh?” Tề Sóc bất đắc dĩ nhìn nàng.
Nàng trừng mắt nhìn, hoài nghi rằng mình vẫn còn đang trong mơ, nếu không tại sao hắn lại có thái độ bình thường với nàng như vậy, không hề tức giận.
“Còn chưa tỉnh ngủ sao?” Hắn lấy tay khẽ chạm mặt nàng.
Quan Chi Yên bất ngờ đưa tay bắt lấy tay hắn, mờ mịt nhìn hắn hỏi “Ngươi là thật sao?”
“Ngươi ngủ đến mức hồ đồ rồi sao?” Hắn dùng tay kia nâng khuôn mặt của nàng lên hôn.
Trong nháy mắt mắt nàng tròn to. Nàng nhất định là đang nằm mơ, nhất định là thế! Nhưng giấc mơ này rất đẹp a, tuyệt đến mức làm cho nàng muốn kéo dài thêm, không muốn tỉnh lại nữa. Nàng nhắm mắt lại, một lần nữa nằm úp mặt trên quầy tiếp tục ngủ.
“Đừng ngủ, muốn ngủ thì về nhà ngủ tiếp nào.” Tề Sóc kéo nàng dậy, bất đắc dĩ nhìn về phía Đoạn Lại Lăng “Cảm phiền ngươi tính tiền giúp ta, hết bao nhiêu?”
“Không phải nàng còn dùng bữa tối ở đây sao?” Hắn nhìn thoáng qua cô bạn gái vẫn còn đang ngơ ngác của hắn nói.
“Đó là sản phẩm thử nghiệm cho nên miễn phí.” Đoạn Lại Lăng cười.
“Thật không?” Hắn cười cười, không hề lắm lời mở bóp da rút ra 1000 đồng chẵn đưa cho nàng.
Đoạn Lại Lăng mở ngăn kéo của máy tính tiền tìm 600 đồng thối trả hắn, vậy mà hắn chỉ cầm lấy 500, để lại 100 đồng lẻ trên bàn.
Đoạn Lại Lăng nhíu mày nhìn hắn, còn hắn thì mỉm cười trả lời nàng 2 chữ “Phụ phí.” Sau đó nắm tay người bạn gái vẫn có vẻ mặt ngu ngơ chưa tỉnh bước ra khỏi tiệm cà phê.
Đêm đã khuya rồi, ban đêm bên ngoài có chút lạnh, Quan Chi Yên bất giác lấy tay chà xát 2 bên cánh tay để trần, liền sau đó hắn lấy tay kéo nàng vào trong lòng, dùng nhiệt độ ấm áp của cơ thể giúp nàng sưởi ấm.
Thái độ hắn ôn nhu chăm sóc, làm cho nàng thực tỉnh, biết mình không nằm mơ liền hoe hoe mắt, nàng cúi gằm mặt mặc cho hắn dẫn nàng ra xe. Sau khi thay nàng đóng cửa xe, Tề Sóc vào chỗ của mình bắt đầu khởi động xe, chậm rãi lái xe ra phía đường. Hiện giờ hắn cũng chưa mở miệng nói câu nào hết.
Hắn im lặng làm cho nàng lại nhịn không được suy nghĩ lung tung, nghĩ hắn vừa rồi ôn nhu săn sóc là để che mắt người khác, chứ kỳ thực là hắn vẫn còn đang tức giận, cơ bản là không nghĩ đến đón nàng, vì nhận được điện thoại của Đoạn Lại Lăng mới bất đắc dĩ không thể không xuất hiện ở Hạnh Phúc.
Đột nhiên ngực thắt lại đau đớn, làm cho nàng nắm chặt tay cố nén cơn đau, bàn tay to của hắn nắm chặt mười ngón tay trắng nhợt của nàng.
“Ngươi lại suy nghĩ lung tung gì thế?” Hắn hỏi.
Nàng mờ mịt quay đầu nhìn về phía hắn, chỉ thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của hắn than nhẹ 1 tiếng, sau đó tay giơ lên nhẹ nhàng lau dưới mắt phải, rồi tiếp tục qua mắt trái. Nhìn thoáng thấy ngón tay của hắn có nước, nàng mới sực hiểu là mình vừa khóc. Khó trách hắn lại nói nàng suy nghĩ miên man, nhưng thật sự nãy giờ nàng đang suy nghĩ lung tung sao?
“Ngươi làm sao có thể biết ta ở Hạnh Phúc?” Nàng lau hết những giọt nước mắt không biết sao lại chảy xuống, hỏi.
“Đoàn ŧıểυ thư gọi cho ta.” Tề Sóc đáp.
“Nàng gọi điện thoại cho ngươi sao?”
“Ừ”
“Nếu nàng không gọi cho ngươi, ngươi có đến đón ta không?” Nàng trầm mặc 1 chút rồi lại hỏi.
“Chỉ cần ngươi gọi cho ta, ta sẽ đến.”
“Nếu ta không gọi thì sao?”
“Ngươi thật ra là muốn biết cái gì, biết ta có lo lắng cho ngươi hay không sao?” Hắn nhìn nàng 1 cái, chậm rãi mở miệng hỏi.
Quan Chi Yên không nói gì mà chống tay cúi đầu đau lòng mà không kìm được ứa nước mắt. Lúc này ngay cả lời an ủi nàng hắn cũng không nói.
Tề Sóc đột nhiên thở dài 1 hơi, lại trầm mặc 1 chút, mới lấy hơi mở miệng “Ta vẫn cứ nghĩ rằng sẽ không tức giận với ngươi, nhưng ngươi thật sự làm ta quá giận, ngươi có biết hay không ?” Hắn nói, “Từ khi quen nhau cho đến nay, ta đối với ngươi có tốt không, có thật không, hay chỉ là giả dối, ngươi so với bất cứ người khác đều rõ nhất mới đúng, nhưng ngươi có lần nào thật sự đáp lại ta sao?”
Hắn nhẹ nhàng mà lay động bên dưới “Không có”
“Kỳ thật với ta mà nói, lời ngon tiếng ngọt cũng không hẳn là trọng yếu. Ngươi không muốn nói hoặc ngượng ngùng ta cũng đều không bắt buộc ngươi, bởi vì chỉ cần trong lòng của ngươi có ta là đủ rồi. Nhưng hiện giờ ta mới phát hiện, tất cả những khả năng này đều là do ta tự tưởng tượng, căn bản trong lòng của ngươi ta không quan trọng như vậy.”
Quan Chi Yên cả người run lên, không tin là hắn sẽ nói như vậy. Đối với nàng hắn quan trọng bao nhiêu hắn hẳn phải biết chứ, điều hắn tự cho đều không đúng, trong lòng nàng xác thực có hắn, hơn nữa chỉ có mình hắn mà thôi, không hề có những người khác. Nhưng tại sao hắn lại nói nàng không xem trọng hắn?
Hắn nói như thế làm cho nàng cảm thấy lòng đau như cắt, rất đau a. Người khác có không biết nàng nàng cũng không cần, nhưng hắn hẳn là muốn hiểu nàng, phải biết rằng nàng yêu hắn bao nhiêu mới đúng chứ.
“Ta nói có đúng không?” Hắn hỏi nàng.
Nàng cúi đầu, họng giống như mắc phải cái gì đó làm cho nàng không phát ra âm thanh đáp lại.
“Cho dù có như vậy, chỉ cần ngươi không mở miệng nói muốn chia tay, ta sẽ không tức giận với ngươi.” Hắn đột nhiên cầm tay nàng, vẻ mặt nàng bỗng ngây ngốc nhìn hắn, mắt đã sớm đẫm lệ nhìn về phía hắn. Nàng có nghe nhầm không?
Tề Sóc lại lấy tay lau nước mắt trên mặt nàng, sau đó kéo nàng về phía mình, ôn nhu kiên định ôm nàng như bảo bối quý giá. Lúc này nàng mới để ý hắn đã dừng xe ở ven đường từ sớm, còn mở đèn hiệu tấp xe, chỉ thế thì mới có thể dùng cả hai tay ôm nàng vào lòng.
“Ta yêu nàng.” Hắn quay về phía nàng nói.
3 chữ này bình thường hắn cũng nói với nàng, nhưng trong giây phút này đối với nàng mà nói thật quý báu. Nàng nhìn hắn mãi, nước mắt lại tiếp tục chảy xuống không ngừng.
“Ngươi…” Quan Chi Yên giọng khàn khàn mở miệng, lại nghẹn ngào nói không nên lời.
“Ta yêu nàng” Hắn lại tiếp tục nói với nàng, cũng nhẹ nhàng giúp nàng lau đi những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống. “Ngươi làm cho ta rất tức giận, nhưng căn bản ta không thể bỏ ngươi, không thể không nghĩ tới ngươi, không lo lắng cho ngươi. Ngươi có biết không, chiều hôm nay sau khi ta bỏ đi được 3’ liền ảo não quay lại chỗ cũ tìm ngươi? Ngươi có biết khi ta nhìn thấy ngươi lên taxi liền như điên như rồ bắt 1 chiếc khác đuổi theo, lúc đầu thấy ngươi về tới cửa nhà, tiếp theo lại cùng ngươi đến Hạnh Phúc, sau đó nhìn ngươi đẩy cửa bước vào trong?”
Miệng nàng khẽ giật giật, ngơ ngác nhìn hắn, khiếp sợ đến không thể nhúc nhích. Nàng biết là hắn không nói dối, bởi vì nếu hắn nói dối thì sẽ không biết chuyện nàng về tới cửa nhà nhưng sau đó lại nảy ý định đến Hạnh Phúc. Hắn…hắn…
“Sóc..Sóc…” nàng đột nhiên mở rộng hai tay gắt gao ôm lấy hắn, nhất thời kích động đến cảm động không nói thành lời.
Hắn không hề không muốn nàng, không đòi chia tay, hắn còn yêu nàng, còn đi theo nàng, còn có thể lo lắng cho nàng,ô…Ô…ô……
“Tốt lắm, tốt lắm, đừng khóc, ngươi cứ khóc như thế đến mai là mắt sẽ sưng to trương phình lên như mắt heo, lúc đó đừng có mà hối hận nha.” Hắn vỗ nhẹ trấn an nàng.
Quan Chi Yên nín khóc mỉm cười khẽ đánh hắn 1 cái. Cái này là lời lẽ an ủi hay sao, cái gì mà sưng to như mắt heo!
“Cười là tốt rồi.” Tề Sóc âm thầm thở dài nhẹ nhõm, sau đó nâng mặt nàng lên, nhẹ nhàng hôn lên trán của nàng 1 cái “Chúng ta về nhà thôi.” Hắn nhìn nàng ôn nhu nói.
“Ừ.” Nàng gật đầu.
Hôn nàng thêm 1 chút rồi mới buông ra, sau đó lái xe về nhà.
Về sau hai người vẫn hòa hợp tốt đẹp, rất thảy tựa như hai người hạnh phúc nhất trên đời, chỉ trừ 1 điều đó là nàng thất nghiệp.
Ây da! Quan Chi Yên nhịn không được khẽ thở dài 1 tiếng, nàng còn tưởng giám đốc kia sớm hay muộn cũng sẽ cho người mời nàng trở về làm việc tiếp, dù sao thì tại công ty nàng cũng là thiết kế giỏi nhất, doanh thu hàng năm của công ty 1 phần tư cũng là do nàng kiếm về, cho nên mới mạnh dạn quay đầu bỏ đi.
Nhưng không nghĩ tới lão giám đốc mập ú đó cho công ty vận chuyển chuyển hết đồ của nàng trả cho nàng, cũng muốn làm xẹp đi nhuệ khí của nàng, dám không phái người đến thỉnh nàng trở về, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không có, qua nhiên là người tính không bằng trời tính nha!
Làm sao bây giờ, hiện tại rốt cuộc nàng nên làm cái gì bây giờ? Dù Tề Sóc nói nuôi nàng nhưng tất cả không thể chỉ dựa vào hắn không liên quan.
Nhưng giờ không phải bị chết đói hay không mà nếu nàng cứ tiếp tục mỗi ngày ở nhà như vậy, không có việc gì để làm hết, nàng sẽ nhàm chán đến chết mất!
Thực tế cũng không phải không làm gì, bình thường hiện tại nàng đang làm những gì ta? Nàng đã hai tuần lễ ở trong nhà mà thôi nhưng đã tổng vệ sinh hơn 3 lần, 1 lần thay đổi đồ đạc 2 lần trang trí lại nhà cửa, còn hơn 1 lần sơn lại tất cả những bức tường, cuối cùng vẫn là có cảm giác nhàm chán đến chết rồi.
Rốt cuộc là vì sao nào?
Có lẽ, trời sinh nàng là phải làm việc, ây da!
Nhìn xung quanh không hề có 1 hạt bụi nào, nàng quyết định vẫn là nên ra ngoài 1 chút có vẻ tốt hơn, miễn không phải ở trong nhà, nếu không nàng nhịn không được lại tiếp tục lần thứ 3 trang trí thay đổi lại hết đồ đạc, làm cho tới khi buổi tối Tề Sóc về nhà lại nghĩ mình vào nhầm nhà.
Quay về phòng thay quần áo, trang điểm nhẹ trên mặt, nàng cầm túi xách rời khỏi nhà.
Sau 1 hồi dạo 2 vòng ở trung tâm mua sắm mua được 1 đôi giày cùng 1 đôi bông tai, Quan Chi Yên liền phát hiện mình không hề có hứng thú đi dạo phố.
Ngồi ngây ngốc ở ghế đá 1 hồi lâu, nàng quyết định thay đổi đi đến nơi làm việc của Sóc xem sao, nếu có công việc gì đó cũng có thể cùng nhảy vào làm, vì dù sao bọn họ cũng đều cùng nghề với nhau, còn là người đứng đầu, miễn cưỡng còn được xưng là trăm sông đổ về 1 biển.
Thật là, tại sao nàng lại không nghĩ sớm đến điều này chứ, nếu nghĩ ra sớm thì có phải không bỏ phí hết 2 tuần buồn chán hay không.
Mang theo mong chờ cùng tâm trạng hưng phấn, nàng đón taxi thẳng tới chỗ làm của Tề Sóc. Do đoạn đường tới không thuận tiện cho xe chạy, nàng nói tài xế taxi cho xe tấp vào lề đường đối diện rồi tự mình đứng đợi ở phần đường cho người đi bộ qua đường chờ đèn xanh đèn đỏ.
Khi đèn xanh bật lên, những người đứng đợi bỗng chốc nhanh chóng bước đi, nàng cũng theo đó bước qua đường, đi đến tới tòa nhà đối diện.
Bộ dạng nhàn nhã cùng với tâm trạng khoái trá, thiếu chút là cất tiếng ca hát. Nàng vẫn còn có thể làm việc, thật có ý muốn chuyên tâm làm việc, không vô tâm nữa.
Hé môi mỉm cười, nàng ngẩng đầu nhìn về phía lầu ba nơi Tề Sóc làm việc, trong nháy mắt độ nhiên ngây người, chằm chằm nhìn Tề Sóc và 1 nữ nhân tóc dài xinh đẹp đang đứng, hai người vừa cười vừa nói chuyện trước mặt nàng.
Nữ nhân kia là ai? Sao chưa bao giờ nàng nghe hắn nói tới ở công ty hắn có 1 người xinh đẹp như vậy?
Nàng – hắn là khách hàng sao?
Rồi đột nhiên sửng sốt, nàng ra sức lắc đầu, đem tất cả sự nghi ngờ bỏ đi. Nàng không nên nghi ngờ hắn.
Thu hồi tầm mắt nhìn theo bọn họ, nàng hít 1 hơi thật sau, lập tức dựa theo kế hoạch ban đầu mà bước đến công ty của hắn.
“Đại tẩu?”
Liếc thấy Quan Chi Yên xuất hiện ở trong công ty, các nhiên viên đang làm việc của Tề Sóc đều mở to đôi mắt, lộ rõ sự ngạc nhiên.
Bởi vì tất cả họ đều xem Tề Sóc là Lão đại, đối với bạn gái của Lão đại – cho dù hai người chưa kết hôn nhưng mọi người vẫn luôn theo thói quen gọi nàng là Đại tẩu, chẳng qua không phải vì kính trọng mà là trêu chọc mới đúng.
“Ngươi tại sao lại đột nhiên tới đây? Có báo cho Lão đại chưa? Lão đại hiện giờ không có ở đây!” ŧıểυ Trần chạy tới nói chuyện với nàng.
“Không có gì, dù sao ta cũng không phải là đến tìm hắn.” Quan Chi Yên mỉm cười nói. Câu trả lời của nàng làm cho ŧıểυ Trần tỏ vẻ ngây dại không hiểu.