Trái tim bị dẫm nát đến tàn phế, nhưng tận sâu bên trong vẫn cảm thấy đau đớn. Thế giới xung quanh nàng phút chốc sụp đổ, pháo hoa sáng rực cũng chỉ ngắn ngủi, tình yêu cũng thế sao.
Đau đớn nàng chỉ biết cuộn mình, ngơ ngác ngồi trên giường nhìn đăm đăm vào khoảng tối.
“Hữu Hi”- Bên ngoài vang lên tiếng gọi lo lắng của Hoàng Bắc Thiên, hắn dùng sức gọi to.
Hữu Hi ngẩng đầu, không tự chủ được mà đứng dậy, vội vàng đi ra ngoài, nhưng lúc tới cửa nàng lại khựng lại, do dự không muốn gặp hắn.
“Hữu Hi mở cửa”- Giọng nói lo lắng của Hoàng Bắc Thiên truyền tới, cửa bị hắn gõ mạnh mà rung lên.
Hữu Hi nhìn về cửa. nàng nên nghe hắn giải thích, nên tin hắn, trái tim kịch liệt cổ vũ Hữu Hi đi chậm về trước, chưa tới cửa, thì nó đã phát ra tiếng nổ lến, cánh cửa ngã bật xuống.
Gương mặt Hoàng Bắc Thiên xuất hiện trước mắt. Vừa nhìn thấy hắn. Hữu Hi hoảng hốt lui về sau, cố gắng trốn tránh. Nhưng Hoàng Bắc Thiên lại vội vàng bước tới, ôm lấy thắt lưng nàng, đem nàng ôm vào lòng thật chặt, ngăn không để nàng lui về sau.
Cánh tay hắn ngực của hắn đã từng ôm qua nữ nhân đó. Hữu Hi vẫn thấy rất đau lòng, nàng có chút không thoải mái.
Hoàng Bắc Thiên nhìn Hữu Hi khóc đến sưng đỏ cả mắt, nước mắt ràn rụa khiến hắn đau lòng, giọng nói khàn khàn, nhẹ nhàng an ủi nàng: “Đừng khóc”
Hữu Hi nhìn Hoàng Bắc Thiên, sắc mặt hắn dường như không tốt lắm, trong đầu lại nhớ tới cảnh hắn cùng nữ nhân đó quấn lấy nhau. Nàng đau khổ nhắm mắt lại, lắc lắc đầu nói: “Ta không muốn nhìn thấy ngươi? Không muốn”
Nàng không chịu nổi những hình ảnh xuất hiện trong đầu mình. Chỉ cần nghĩ tới nàng sẽ phát điên mất.
“Nàng không quan tâm ta nữa sao?”- Hoàng Bắc Thiên nâng mặt Hữu Hi lên. đôi mắt đen nhìn nàng, hắn muốn nhìn thật sâu vào đáy mắt để nhìn thấy tình cảm của nàng. Trong đôi mắt hắn không có chút áy náy hay sợ hãi.
Hữu Hi khóc lớn, nàng không biết có nên tin tưởng hắn không, nàng nói lớn: “Buông ra, đừng…”
“Cho ta cơ hội giải thích được không?”- Trên mặt Hoàng Bắc Thiên không còn vẻ lạnh lùng thường ngày thay vào đó là sự kinh hoàng, hắn chỉ có ước vọng muốn người hắn yêu sẽ tin tưởng hắn, nhưng mà…
Hữu Hi nắm lấy vạt áo Hoàng Bắc Thiên, hai mắt mọng nước nhìn Hoàng Bắc Thiên, âm thanh nghẹn ngào: “Được, ngươi giải thích đi, ngươi nói đi ta nghe”
Hoàng Bắc Thiên lo lắng nói: “Ta và nàng ấy không xảy ra bất cứ quan hệ gì cả. ta thề”
Không xảy ra gì cả. hữu Hi bàng hoàng nói: “Vậy tại sao hai người lại ở cùng nhau, tay của ngươi đặt trên người nàng ta, nàng ta nằm trên người ngươi, khi nhìn thấy ta ngươi đã gọi tên ta, ngươi giải thích tất cả việc đó thế nào đây?”- Hữu Hi bức bách hỏi, nàng thừa nhận mình ích kỷ, lại càng không thể tin bình tĩnh đối mắt với những chuyện này.
Trước đây Hoàng Bắc Thiên cũng từng nhìn thấy nàng và Lăng Khiếu Dương. Lúc đó hắn cũng đau lòng như vậy hay khác hẳn.
Đôi mắt Hoàng Bắc Thiên hiện lên thần sắc phức tạp, do dự hồi lâu mới nói: “Ta không biết làm sao gặp được nàng. Ta lúc ấy…. Lúc ấy tóm lại không có gì xảy ra cả, ta và nàng ấy không có chuyện gì hết.”
Lúc ấy như thế nào chứ? Hắn không tài nào giải thích được, nữ nhân đó sao lại ở trên giường hắn, lại cùng hắn dây dưa một chỗ.
Nếu không phải hắn đồng ý làm sao hai người lại ở cùng trên giường? Hắn nói thế đơn giản chỉ muốn nàng tin, nhưng sau khi đã tận mắt thấy mọi thứ làm soa nàng có thể tin nổi hắn cùng nàng ta trong sạch đây.
Hữu Hi hoảng sợ trừng mắt nhìn Hoàng Bắc Thiên, đau khổ nói: “Ngươi giải thích không được phải không? Chẳng phải rất đơn giản sao, ngươi cần có một người đàn bà bên cạnh. Tất cả nam nhân ở đây chỉ có mỗi khái niệm đó?”
“Không đúng, không!!”- Hoàng Bắc Thiên gạt đi, hắn tính nói gì đó muốn khiến Hữu Hi tin tưởng nhưng không thể tìm ra được một lí do chính đáng.
Hữu Hi vẫn hi vọng Hoàng Bắc Thiên có thể nói gì đó, nói hắn chỉ vì ép buộc cũng được, nói bị người khác hạ độc cũng được. Nhưng ngay cả điều nhỏ nhoi đó, hắn cũng không mở miệng nói nên lời.
Hắn muốn nàng tin, nhưng không biết nên giải thích thế nào. Nàng thật sự muốn tin hắn, nhưng không thể, hắn căn bản ngay cả đến giải thích cũng không làm được.
Hữu Hi thất vọng nói: “Ta mệt rồi muốn đi nghỉ, mai chúng ta đều tỉnh táo lại sẽ nói tiếp được không?”
Hoàng Bắc Thiên kinh ngạc buông Hữu Hi ra, đôi mắt đen bối rối miễn cưỡng không muốn, tận sâu bên trong hằn chứa những nỗi đau: “Nàng vẫn không tin ta phải không?”
Hữu Hi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hoàng Bắc Thiên, miệng mấp máy tính nói gì đó nhưng cuối cùng cũng chỉ im lặng. Trên gương mặt Hoàng Bắc Thiên, sự thất bại khi cố thuyết phục Hữu Hi hiện rõ, hắn chậm rãi lui về sau xoay người bỏ đi. Hữu Hi không giữ lại, chỉ im lặng, không biết qua bao lâu, bên ngoài có tiếng ổn vang lên. Hữu Hi đứng dậy đi ra ngoài, nhìn thấy hai nam nhân đang sửa cửa.
“Cửa sửa chắc chắn rồi, chúng ta đi thôi”- Hai người nam nhân nói xong rồi cũng bỏ đi.
HỮu Hi đứng trước cửa, gió lạnh thổi vào, bàn tay đờ đẫn đóng cửa lại, gió lạnh cũng bị cản bớt nhưng trái tim vẫn lạnh lẽo đóng băng.
Hữu Hi ở bên cạnh Hoàng Bắc Thiên cũng thấy rùng mình. Hắn lai vãn ở hoa phường, cả hai người không nói lời nào chỉ im lặng làm việc. Hoàng Bắc Thiên cũng không giải thích, cứ như thế lạnh như băng. Tình yêu vừa chớm nở đã vội biến mất. Nếu như hai người không tìm cách hóa giải hiểu lầm, thì tình cảm đó sẽ cứ thế mất đi.
Hữu Hi suy nghĩ rất nhiều, nàng không muốn mất đi Hoàng Bắc Thiên, nỗi đau cũng đã nguôi ngoai, nhưng nàng cũng không biết nên nói gì.
Hoàng Bắc Thiên không giải thích, Hữu Hi vẫn gữ bộ dạng trầm mặc, Lưu Tuấn, Văn Bình, Hoàng Bắc Song có khuyên bảo nhưng không hiệu quả cũng đành phải lui đi, đặc biệt là Hoàng Bắc Thiên, dáng vẻ lạnh lùng của hắn khiến người khác khiếp sợ.
Hoàng Bắc Thiên cuối cùng bị sự lạnh lùng của Hữu Hi chọc cho tức giận, sự nhẫn nại của hắn đối với nàng là có hạn, hắn chỉ nói với nàng là mai tới cho đỉnh núi ngắm pháo hoa gặp hắn, đem tất cả mọi chuyện làm rõ, nếu Hữu Hi vẫn không tha thứ, không tin tưởng, không muốn nói chuyện với hắn,thì hắn sẽ đi ngay.
Lời nói của hắn thật tàn nhẫn và dứt khoát, trái tim không ngừng run lên.
Hữu Hi giật mình, đó là nơi bắt đầu tình yêu của hai người, hắn muốn ở đó cũng là nơi chấm dứt sao. Bàn tay linh hoạt không hiểu sao lại làm cành hoa trong tay méo mó xấu xí, trong tâm hỗn loạn. Bây giờ, nếu Hoàng Bắc Thiên không đưa ra lí do, nàng cũng không muốn từ bỏ tình cảm này.
Thứ tình cảm này thật nhỏ bé.
Nàng không biết làm sao! Nhưng cũng sẽ không để nó biến mất. Tỉnh yêu vỗn dĩ là mù quáng.
Ngày thứ hai, Hoàng Bắc Thiên vẻ mặt nghiêm trọng, tâm động, sáng sớm đã đứng ở sườn núi nhìn Hữu Hi. Giọ lạnh thổi phần phật, nhưng chờ mãi tới tối, Hữu Hi vẫn không thấy tới, Hoàng Bắc Thiên cảm thấy trời đất như đổ xuống. Hắn chỉ muốn phá vỡ sự im lặng này, chỉ cần Hữu Hi tới, chỉ cần nàng nói yêu hắn, sẽ không bao giờ rời bỏ hắn, hắn sẽ đồng ý nói những gì nàng muốn, mặc dù hắn không muốn nói dối. Nhưng tuyệt đối hắn không muốn có trở ngại trong tình cảm cả hai, hiện giờ Hữu HI mãi không tới.
Nàng thật sự muốn rời bỏ hắn? Không chịu tha thứ cũng không tin hắn, không muốn ở bên hắn? Gió lạnh như che lấp cả lối đi, Hoàng Bắc Thiên thất hồn lạc phách đi xuống núi.
Bắc Song thấy ca ca mình có gì đó kì lạ, không ăn không uống, tinh thần sa sút. Chuyện đã qua lâu như vậy, chẳng lẽ hai người vẫn chưa hòa giải sao? Hoàng Bắc Song muốn hỏi ca ca bị làm sao, nhưng Hoàng Bắc Thiên vừa về đã đóng chặt cửa phòng, không cho ai vào.
Hoàng Bắc Song lại đi tới trước phòng Hoàng Bắc Thiên, cánh cửa vẫn đóng chặt, Thiếu Cửu nôn nóng đi qua đi lại.
“Ca ca vẫn còn giận sao?”- Hoàng Bắc Thiên đoán, Hoàng Bắc Thiên nhất định rất tức giận, từ trước tới giờ chưa từng nhìn thấy Hoàng Bắc Thiên sa sút tinh thần như vậy. “Thiếu Cửu,ca ca làm sao vậy? Giữa huynh ấy và Hữu Hi tỷ xảy ra chuyện gì?”
Thiếu Cửu cau mày, vẻ mặt tức giận, chột dạ nói: “Ta… ta không biết”
Bắc Song nhìn Thiếu Cửu, dáng vẻ giống như đi bắt trộm: “Nhìn dáng vẻ của ngươi, nhất định là biết gì đó phải không?”
“Thật sự không biết”- Thiếu Cửu ảo não nói, dậm chân xuống đất. “Ta đi tìm An Hữu Hi đây”
“Ngươi tìm Hữu Hi làm gì?”- Bắc Song nghi ngờ hỏi.
Thiếu Cửu bực mình nói: “Chủ từ chờ nàng ta suốt một ngày trên núi, nàng ta không tới, xem ra hai người đã đường ai nấy đi rồi”
“Không thể”- Bắc Song cau mày, tình cảnh xem ra rất nghiêm trọng, không biết cả hai người xảy ra chuyện gì mà lại cố chấp như thế.
“Ta phải đi tìm người phụ nữ không lương tâm kia mới được”- Thiếu Cửu nói xong liền bỏ đi, Bắc Song vội vàng đuổi theo: “Ta cũng đi”
..
Hoa phường cửa đóng chặt, ngay cả Hữu Hi cũng không thèm buôn bán. Bắc Song tức giận, gõ cửa: “Hữu Hi tỷ Hữu Hi tỷ”- Gọi vài lần vẫn không thấy Hữu Hi trả lời.
Mấy ngày nay có gì đó rất khác thường, Bắc Song lo lắng hỏi những người xung quanh, nghe nói Hữu Hi mấy ngày nay đã không về. Bắc Song cùng Thiếu Cửu đi tìm hiểu mới biết Hữu Hi ở khách điểm của Văn Tụy, hai người liền chạy tới
Bắc Song thì lo lắng, Thiếu Cửu thì tức giận.
Đi tới khách điếm, thấy Văn Bình đang nói chuyện, Thiếu Cửu hét lên: “An Hữu Hi đâu”
“Ở trong phòng ta”- Văn Tụy lên tiếng nói, Thiếu Cửu chạy ra sân sau.
Đứng trước phòng Văn Tụy, Thiếu Cửu đập cửa, Hữu Hi nhẹ nói: “Mời vào”
Thiếu Cửu lòng đầy lửa giận, nhìn thấy Hữu Hi ngồi trên bàn đang uống gì đó, sắc mặt tái nhợt
“Ta chưa thấy người phụ nữ nào vô lương tâm như ngươi, chủ tử đối với ngươi tốt như vậy, nhưng ngươi nói trở mặt liền trở mặt, còn nhàn nhã ngồi ở đây ăn canh”
Hữu Hi vừa thấy Thiếu CỬu đã nghe hắn chỉ trích nàng, dù biết hắn chỉ có ý quan tâm Hoàng Bắc Thiên, nhưng trong lòng có chút tức giận, cúi đầu nói: “Đó là chuyện của chúng ta, tự chúng ta giải quyết”
“Tự giải quyết, cách giải quyết của ngươi là để chủ tử của ta đứng đợi ngươi trên núi cả ngày, còn ngươi mãi không tới, ngươi muốn bỏ rơi chủ tử, muốn hành hạ hắn sao?”- Thiếu Cửu phẫn nộ.
Nàng không có, Hữu Hi đau khổ tự nhủ.
Thiếu Cửu lại hét lên: “Chủ tử ta chưa từng phản bội ngươi”
“Ngươi biết gì mà nói”- Thiếu Cửu biết nàng và Hoàng Bắc Thiên cãi nhau vì chuyện gì sao?
“Ta biết, ngươi nhìn thấy chủ tử ta cùng một người phụ nữ khác nằm trên giường”- Thiếu Cửu nói. “Nữ nhân đó là hoa khôi của xuân mãn lầu, nàng ta nói có đồ gì đó muốn giao cho chủ tử, ta nhận ra đó là thứ chủ tử muốn nên đã để nàng ta vào”
Thiếu Cửu vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Hữu Hi: “Ngươi có nhớ trước đây trong một lần ngươi bị người ta bắt đi lột da không”
“Có, ta nhớ rất rõ”- Hữu Hi chăm chú lắng nghe. “Ngươi muốn nói gì”
Thiếu Cửu tiếp tục úp mở: “Lúc đó có một nam nhân thần bí xuất hiện cứu ngươi phải không?”
Dạ đế? Người Thiếu Cửu muốn nói là Dạ đế, nhưng chuyện đó và chuyện của nàng cùng Hoàng Bắc Thiên có liên quan gì chứ.
“Ngươi căn bản không biết gì hết, không biết chủ tử quan tâm nhiều ngươi đến mức nào đâu. Hắn ta làm khó khủ tử, nói hắn có thể cứu ngươi trừ khi chủ tử uống một loại độc, lúc ấy chủ tử bị thương không cách nào cứu ngươi, hơn nữa lại đang nguy cấp, nên chủ tử ta tin lời hắn, uống thứ độc dược kia”
“Dược… dược đó là gì”- Sắc mặt Hữu HI vốn dĩ đã tái nhợt nay lại càng thêm không chút huyết sắc.
“Loại độc dược đó, làm cho chủ tử mất đi vị giác, khứu giác, làm cho chủ tử cứ mỗi kì trăng tròn lại đau đến không chịu nổi. Hôm ngươi nhìn thấy, chủ tử đang phát tác, ta nhìn thấy chủ tử đau đến chết đi sống lại. Nữ nhân đó đặt đồ vật xuống, đi lại câu dẫn chủ tử, ta nghĩ một người phụ nữ có thể giúp chủ tử phát tiết, giảm bớt đau đớn, sau đó ta rời đi, nàng ta dù sao cũng chỉ là kĩ nữ, chủ tử chỉ ngủ một giấc tuyệt đối không có chút quan hệ nào xảy ra”
“Thiếu Cửu!”- Bắc Song không tin nổi kêu lên, không ngờ giữa Hữu Hi và ca ca xảy ra nhiều chuyện như vậy. “Sao ngươi lại có thể làm thế, đúng ra phải đuổi nữ nhân đó đi”
Thiếu Cửu cố chấp không hề nhận hành vi của mình sai, nam nhân cùng nữ nhân xảy ra chuyện đó cũng không phải chuyện lớn. Chính vì thế Thiếu Cửu không nói gì cả.
Hữu Hi nghe Thiếu Cửu nói xong liền ngồi thừ người ra, trong đầu cứ hiện lên lời nói của Thiếu Cửu. Hoàng Bắc Thiên vì nàng mất đi vị giác, khứu giác, chịu biết bao đau đớn mà nàng không hề biết gì cả. Trách không được, lúc hắn uống canh gà ngọt như vạy cũng không biết, bởi vì hắn không hề nếm được mùi vị.
Lúc nàng đến, hắn không phải đang thảo mãn ham muốn của bản thân mà hét lên. Hắn ôm nữ nhân đó, không phải vì vui sướng, mà vì quá đau đớn.
Nỗi đau, sự bối rối trong mắt hắn trước mắt lại bị nàng hiểu lầm thành hắn muốn phát tiết. Căn bản nàng không biết gì cả.
Nếu như nàng không tránh né, mà chịu nhường bước thì có lẽ đã biết được sự thật, cũng không xảy ra hiểu lầm, nàng có thể ôm hắn vào lòng cùng hắn chia sẽ những cơn đau đó. Nhưng nàng bỏ rơi hắn, chỉ biết bỏ chạy, ngây thơ nghĩ giữa Hoàng Bắc Thiên cùng nữ nhân đó xảy ra chuyện, tức giận không nói chuyện với hắn.
Lòng của nàng thắt lại đến khó chịu, đầu muốn nổ tung, ong ong. Trước mắt Hữu Hi tối sầm lại, không thể nào tự hỏi được nữa, từ trên ghế ngã xuống đất.
An Hữu Hi!!! Thiếu Cửu vẫn còn giận, nhưng nhìn thấy nàng té xuống, hoảng hốt hô lên: “Người đâu, người đâu!”
“Hữu Hi tỷ”- Hoàng Bắc Song thất kinh, chạy đến, ôm lấy Hữu Hi.
Hữu Hi sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, Thiếu Cửu có chút áy náy trong lòng, nhưng không thừa nhận những lời mình nói là sai. Văn Tụy ở trong phòng cùng Thiếu Cửu. đai phu mở cửa ra, Văn Bình liền tức giận nhìn Thiếu Cửu nói: “Ngươi vừa rồi nói cái gì với nàng ấy vậy?”
“Ta nói nàng ấy là người vô lương tâm, bỏ mặc chủ tử ta, ta…”
Văn Tụy thở dài lắc đầu: “Việc tốt ngươi làm không thấy, chỉ thấy xấu thêm, mấy hôm nay Hữu Hi không khỏe, ngày hôm qua còn ngất xỉu trên đường, nếu Lưu Tuấn không nhìn thấy mang về thì không biết đã xảy ra chuyện gì. Hôm nay, nàng ấy vừa mới tỉnh, ngươi lại khiến nàng hôn mê, xem Hoàng Bắc Thiên có xé xác ngươi ra không đây”
“Nàng.. nàng ta ngất trên đường”- Cả người Thiếu Cửu toát mồ hôi lạnh, dường như hắn đã hiều lầm việc gì đó.
“Phải, ta cũng không biết nàng muốn đi đâu”- Văn Tụy đau lòng nhìn Hữu Hi.
Thiếu Cửu đột nhiên thấy rùng mình liền nói: “Ta có việc phải đi trước”
“Đi thong thả, coi chừng Hoàng Bắc Thiên xé xác ngươi ra đó”- Văn Tụy giễu cợt nhìn hắn.
Thiếu Cửu không chút nghĩ ngợi liền bỏ đi như chạy trốn. Hoàng Bắc Song lòng nóng như lửa trở về Vương phủ, thầm nghĩ: “Ca ca vẻ mặt khó coi như thế thì ra là xảy ra chuyện hiểu lầm với Hữu Hi”
“Ca ca”- Chưa đi tới cửa, Hoàng Bắc Song đã la to.
Hoàng Bắc Thiên không hề lên tiếng, Bắc Song đập cửa dồn dập: “Huynh mau ra đây đi, Hữu Hi tỷ xảy ra chuyện rồi”
Hoàng Bắc Thiên hấp tấp mở cửa, hai mắt ửng đỏ lo lắng hỏi: “Nàng làm sao”
Bắc Song nhìn dáng vẻ tiền tụy của Hoàng Bắc Thiên mà đau lòng: “Hữu Hi tỷ bị ngất, hình như tình hình rất nghiêm trọng”- Hoàng Bắc Song còn chưa nói hết câu, Hoàng Bắc Thiên đã xông ra ngoài. Nàng chỉ biết kinh hãi nhìn theo, rồi hô lớn: “Ca ca, người vẫn chưa chải tóc, chưa rửa mặt lại còn chưa thay quần áo nữa”
Hoàng Bắc Thiên lúc này chỉ biết lo lắng cho Hữu Hi, bên tai chỉ nghe tiếng Hoàng Bắc Song la lên, vội vàng chạy tới khách điếm của Văn Tụy.
Nam nhân dáng vẻ buồn bã, chán chường xuất hiện tại khách điếm không ai khác là Hoàng Bắc Thiên, hắn đi vào phòng Văn Tụy, ai cũng không thèm để ý, chỉ chạy đến bên Hữu Hi.
Văn Tụy không thể nhìn ra nổi Hoàng Bắc Thiên, râu mọc dài, quần áo không chỉnh tề, khác hẳn dáng vẻ sạch sẽ gọn gàng mọi ngày. Rõ ràng hắn rất qian tâm Hữu Hi, vậy mà lại tỏ vẻ, thật sự là tự làm khổ bản thân.
Đôi bàn tay Hoàng Bắc Thiên run rẩy vỗ về gương mặt Hữu Hi, hai hốc mắt ửng hồng: “Nàng làm sao vậy”
Văn Tụy vốn định mắng chửi Hoàng Bắc Thiên một ít nhưng nhìn dáng vẻ tiền tụy của hắn nên đành thôi: “Hôm qua, nàng ấy ngất xỉu trên đường lên núi, Lưu Tuấn nhìn thấy nên mang về đây, đại phu nói nàng ấy vì quá căng thẳng và buồn phiền hơn nữa lại không ăn uống gì cả nên mới sinh bệnh.”
Trong trái tim hắn dâng lên nỗi niềm chua xót, nàng nhất định đã đi tìm hắn, nàng không bỏ hắn, không phải không cần hắn, mặc dù chưa nghe câu giải thích rõ ràng từ hắn, Hữu Hi không hề bỏ hắn.
Hắn hắn lại khiến nàng khóc, khiến nàng vì hắn mà ngất xỉu, nhưng bản thân hắn không biết gì hết, thật là đáng chết, đáng chết mà.
Văn Tụy nhìn vẻ thương tâm ảo não của Hoàng Bắc Thiên, lắc đầu nói: “Ta có việc phải đi trước, có gì muốn nói thì đợi Hữu Hi tỉnh lại rồi hỏi cho rõ, đừng cố chấp mà khiến cả hai đều đau”
Văn Tụy nói xong rời đi, để lại Hoàng Bắc Thiên vẫn nắm tay Hữu Hi, chờ nàng tỉnh lại, trong lòng không nén nỗi rùng mình.
Hữu Hi từ từ tỉnh lại, cảm nhận tay của mình đang có người nắm, thậm chí cảm giác vừa quen thuộc vừa rất an tâm khiến nàng nhận ra ngay lập tức là Hoàng Bắc Thiên.
“Hữu Hi”- Vừa nhìn thấy nàng tỉnh lại, hắn liền ôm chặt lấy không biết phải làm thế nào để Hữu Hi biết tình cảm của hắn.
Hữu Hi không biết Hoàng Bắc Thiên tới đây lúc nào, lòng nàng rất đau khi mỗi lần nghĩ tới việc hắn mất đi vị giác, nghĩ tới những nỗi đau hắn phải chịu nàng lại càng hận bản thân mình. Hắn nhất định muốn tự bản thân chịu đựng sự giày vò chứ không để cho nàng biết. Dạ đế, tại sao lại làm vậy? Rõ ràng hắn có thể dễ dàng cứu nàng, nhưng tại sao lại làm khó Hoàng Bắc Thiên.
Nhưng, nàng không biết cách nào tìm Dạ đế để hắn đưa Hoàng Bắc Thiên thuốc giải, chẳng lẽ cứ mỗi kỳ trăng đến Hoàng Bắc Thiên lại phải chịu những cơn đau như vậy.
“Hữu Hi nàng vẫn còn quan tâm đến ta phải không?”- Trong lòng Hoàng Bắc Thiên cảm thấy rất áy náy, nàng bị ngất trên đường mà hắn lại trách nàng. Trái tim đau đớn, nói chuyện rất cẩn trọng.
Hai người họ là hai kẻ ngốc, rõ ràng yêu thương nhau sâu đậm, nhưng lại cứ im lặng, sợ thương tổn đối phương.
“Ngươi ra ngoài đi, để Văn Tụy vào đây”- Hữu Hi không trả lời, chỉ nói nhỏ bên tai Hoàng Bắc Thiên.
Hai tay Hoàng Bắc Thiên nắm chặt, nàng vẫn còn giận hắn vì hắn không quan tâm tới nàng, không đế ý tới nàng nữa sao? Nàng thật sự không yêu hắn nữa, không cần hắn nữa? Nỗi bất an trong lòng lan rộng, làm cho hắn nhất định không buông nàng ra.
“Mau gọi Văn Tụy vào”- Lệ từ mắt Hữu Hi chảy xuống, giọng nói nghẹn ngào, lạnh lùng mang theo chút chua xót.
Trái tim Hoàng Bắc Thiên bóp chặt, chậm rãi buông tay Hữu Hi, lau nước mắt giúp nàng: “Đừng khóc, ta đi gọi Văn Tụy”- Hoàng Bắc Thiên đứng dậy, gương mặt tuấn mỹ và cả giọng nói đều hiện lên vẻ lo lắng.
Hữu Hi ngơ ngác ngồi yên tại chỗ, nước mặt rơi xuống, Văn Tụy vừa vào nhìn thấy nàng như vậy liền đi qua: “Hai người vẫn chưa hòa sao?”
Đôi mắt Hữu Hi đầy sẽ đau đớn nhìn Văn Tụy: “Văn Tụy, ta muốn ăn cơm.”
Văn Tụy mỉm cười, gật đầu: “Chuyện này khó gì đâu, ta chỉ cần phân phó nhà bếp làm là được”
Hữu Hi lại nói tiếp: “Ta chỉ muốn dùng nước thường nấu, không bỏ bất cứ gia vị gì cả”
Sao lại vậy? Ngay cả đạo trưởng cũng không ăn kham khổ như vậy.
“Đừng hỏi, chỉ cần làm theo ý ta”- Hữu Hi nuốt nước mắt vào trong.
“Được ta biết rồi, ta sẽ đi phân phó. Thật là .. sao lại yêu cầu kì quái như vậy”
“Cám ơn ngươi Văn Tụy”
“Khách khí gì chứ”- Mặc dù không hiểu tại sao Hữu Hi lại như thế, nhưng cũng xoay người ra ngoài làm theo.
Hoàng Bắc Thiên lo lắng đứng bên ngoài chờ, gương mặt vốn lạnh băng giờ phút này lại đầy sự bất an.
Nhà bếp làm rất nhanh, tiểu nhị mau chóng mang lên bưng vào rồi rời đi. Trên gương mặt Hữu Hi đã không còn nước mắt, nàng ngồi xuống giường, đi tới bàn, chậm rãi ngồi xuống ăn cơm.
Trong miệng không hề có vị giì cả, không ngọt không đắng, chỉ có sự ấm nóng kèm theo mùi rau cỏ. Không có mỡ, không có bất cứ gia vị, đồ ăn trong miệng a là khó ăn đến thế, ăn xong một lần chắc chắn không có ý ăn lại lần thứ hai.
Nước mắt không kìm được rơi xuống chán, trong miệng lan tỏa sự chua xót. Ít nhất, loại cảm giác khổ sở này Hoàng Bắc Thiên cũng không thể cảm nhận được.
“Hữu Hi”- Hoàng Bắc Thiên lo lắng đứng chờ, từ miệng Văn Tụy hắn biết nàng muốn ăn loại thức ăn kỳ lạ như vậy. Không kìm được đi tới, nhìn nàng ăn rồi lặng lẽ khóc khiến trái tim hắn cũng đau theo. Hắn từ từ ngồi xuống, cẩm lấy thìa trong tay nàng múc thức ăn rồi bỏ vào miệng nuốt xuống
Hữu Hi ôm lấy cổ hắn khóc nói: “Ta đi tìm Dạ đế, nhất định sẽ tìm ra hắn, buộc hắn đưa cho ngươi thuốc giải..”
Nàng quả nhiên đã biết, nhất định là Thiếu Cửu lắm chuyện, Hoàng Bắc Thiên nắm lấy tay Hữu Hi cười nói: “Thức ăn này không có mùi vị gì, nhưng nó có nước mắt của nàng nên đối với ta nó rất ngọt, Vì nàng yêu ta, ta tuy mất đi vị giác khứu giác nhưng tình cảm nàng ta vẫn cảm nhận được. Cho nên, mỗi một món ăn của nàng, mỗi bông hoa, mùi hương của nàng ta vẫn cảm nhận được. Quyết định đó là chọn lựa của ta, ta so với nàng không quan trọng, cho nên đừng đau lòng, cũng đừng tự trách mình. Ta và nàng có thể được ở bên nhau là điều quan trọng.
Hữu Hi cố kìm nước mắt, nghẹn ngào nói: “Hảo, ta không đau lòng, sau này, sẽ mỗi ngày nấu cơm, làm thuốc cho ngươi, còn giặt quần áo cho ngươi, lúc ngươi đau đớn ta sẽ ỡ cùng ngươi, sẽ không bỏ đi, tay ta sẽ ôm lấy ngươi, không để cho ngươi phải chịu đau đớn nữa”
“Tốt, gì cũng tốt”- Chỉ cần hai người ở bên cạnh nhau thì gì cũng tốt. Dù hai người không phải vợ chồng, nhưng trong lòng hắn nàng là người phụ nữ duy nhất là người phụ nữ cả đời của hắn
Trải qua sóng gió, tình cảm của nàng và hắn không hề phai nhạt mà còn thêm sâu đậm.
Thiếu Cửu biết mình gây ra họa lớn đã sớm trốn đi tị nạn. Hữu Hi đã nói thì sẽ làm được, mỗi ngày nấu thuốc cho Hoàng Bắc Thiên, lại còn học may và thêu thùa. Nàng dù không giỏi giang, nhưng làm chuyện gì cũng sẽ chuyên tâm hết mình.
Bắc Song cùng Thượng Quan Dạ cùng nhau tới thăm nàng, Hữu Hi có thể nhìn ra tình cảm sâu đâm giữa hai người, ánh mắt của Thượng Quan Dã nhìn Bắc Song chứa đầy sự sủng nịch, thâm tình, có lẽ không lâu nữa sẽ được uống rượu mình của Bắc Song và Thượng Quan Dã.
Khí trời bắt đầu thay đổi không hề báo trước, cái lạnh qua đi, hương vị mùa xuân càng lúc càng đậm. Tại hoa phường của Hữu Hi, nhiều người thường xuyên tới mua hoa muốn thỉnh giáo tài nghệ của nàng. Hựu Hi đương nhiên đồng ý, có khi còn giao cả cửa hàng cho học đồ của mình, rồi cùng đi với Hoàng Bắc Thiên.
Hoàng Bắc Thiên muốn dẫn Hữu Hi cùng cưỡi ngựa ra ngoại ô. Điều đó làm nàng rất vui, trước đây nàng chưa từng cưỡi ngựa, cùng đi có Bắc Song, Văn Tụy, Lưu Tuấn, Thượng Quan Dã.
Ai cũng có một con ngựa, chỉ riêng nàng là không mà cưỡi ngựa chung với Hoàng Bắc Thiên. Cảm giác cũng không phải quá tệ, con ngựa càng chạy nhanh thì càng kích thích, cánh tay Hoàng Bắc Thiên mọt để giữ cương, tay còn lại ôm lấy thắng lưng giữ nàng ngồi vững không để ngã xuống. Những con người trẻ tuổi cùng nhau vui đàu trên bãi cỏ rộng, vui sướng, Hữu Hi phát ra hàng chuỗi tiếng cười.
Gương mặt tươi cười đầy sung sướng của Hữu Hi, lại còn thân mật với Hoàng Bắc Thiên lọt vào tầm mắt Lăng Khiếu Dương. Dáng vẻ tươi cười của Hữu Hi làm hắn mê muôi, Hữu Hi vui sướng khiến trái tim hắn đau khổ, ánh mắt của nàng và Hoàng Bắc Thiên đan vào nhau làm hắn khó chịu.
Mấy hôm nay, hắn đã xem đến chán mắt dáng vẻ thân mật hạnh phúc của hai người, rồi còn nắm tay nhau vui vẻ đi trên đường không coi ai ra gì. Hai người họ như hình với bóng. Ánh mắt Lăng Khiếu Dương hiện lên sự thâm thúy, rồi xoay người bỏ đi. Bóng lưng cô độc rũ xuốn, dường như chẳng ai chú ý tới hắn.
Ai cũng không thể biết trước chuyện gì đã xảy ra, mỗi lần là một chọn lựa, có gian nan có dễ dàng, nhưng đến cuối cùng họ phải nhận ra được bản thân mình cần và mất đi thứ gì. Mấy ngày vui vẻ không bao lâu thì một màn đen bao trùm lên phủ.
Trời sáng hắn, Hữu Hi quét dọn xong mới mở cửa để đón vị khách thứ nhất, không nghĩ rằng đó lại là Hoàng Bắc Song. Nàng ấy vừa khóc vừa chạy tới. Nhìn thấy Hữu Hi, Bắc Song liền nhảy xổ vào lòng nàng, giống như một đứa trẻ. Hữu Hi vỗ vỗ lưng nàng hỏi: “Sao vậy Bắc Song, có chuyện gì xảy ra mà muội lại khóc như vậy, có phải cãi nhau với Thượng Quan Dã không?”
Bắc Song vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: “Thánh chỉ, đem ta tứ hôn cho một vị tướng quân. Nhưng người ta yêu là Thượng Quan Dã, tại sao lại gả ta cho nam nhân khác chứ?”
Hữu Hi ứng người, trái tim đau đớn co rút lại. Trước đây, Bắc Song từng vì nàng mà thiếu chút nữa bị gã cho lão hoàng đế, hôm nay, tình yêu của nàng ấy lại sắp bị tan vỡ.. Hữu Hi ôm lấy Bắc Song vẫn không ngừng khóc, nàng không biết làm sao an ủi Bắc Song, vừa lại thấy Hoàng Bắc Thiên lo lắng chạy đến.
“Không còn cách nào sao?”- Hữu Hi ngơ ngác hỏi, trong lòng rất đau, vì tình yêu giữa Bắc Song và Thượng Quan Dã mà xót xa.
“Là thánh chỉ do hoàng thượng ban ra, ai dám cãi lời sẽ chết”- Hoàng Bắc Thiên âm trầm nói một câu.
Ai cũng không cam lòng nhưng đành bất lực.
“Bắc Song, muội mau về đi, đừng để mẫu thân lo lắng”- Hoàng Bắc Song dùng quyền hành của một người anh mà ra lệnh.
“Bắc Song”- Bên ngoại vang lên giọng nói đầy lo lắng của Thượng Quan Dã, sau đó nhìn thấy dáng vẻ vội vàng lao nhanh như gió của hắn vọt tới.
Hắn cau mày, bình tĩnh, gỡ tay Bắc Song khỏi người Hữu Hi quay đối diện lại với hắn. Gương mặt đau khổ và thương tâm của Bắc Song đã nói lên tất cả, hắn hỏi: “Có phải thật không? Thật hay không? Chuyện hoàng thượng ban hôn là thật sao.”
Bắc Song ôm lấy Thượng Quan Dã, vừa khóc vừa la lớn: “Ca ca, đừng bảo muội rời xa huynh ấy, đừng mà”
Gương mặt Thượng Quan Dã càng lúc càng lộ rõ sự đau đớn, cánh tay ôm chặt lấy Bắc Song, tức giận nói không nên lời. Hữu Hi đứng đó, nhìn Bắc Song thì khóc, Thượng Quan Dạ thì đau khổ, Hoàng Bắc Thiên không cam lòng nhưng cũng không biết làm sao. Nàng không biết nên làm gì cả, chỉ có thể đứng nhìn.
Thời gian qua đi, Hữu Hi lo lắng không yên, Hoàng Bắc Song tâm trạng cũng rối bời dẫn Bắc Song trở về. Thượng Quan Dã thần hồn thất lạc bỏ đi. Hoa phường trở nên yên tĩnh, khiến người khác ngột ngạt.
Bắc Song bị tứ hôn kết cục ra sao đã định sẵn, lão phu nhân cũng bắt tay vào chuẩn bị. Hoàng Bắc Song và Thượng Quan Dã nhất định không có hi vọng, tình yêu của hai người chỉ vì một tờ thánh chỉ bạn xuống mà tan vỡ. Vài ngày sau, Hữu Hi cũng không nhìn thấy Hoàng Bắc Song, chỉ biết, lão phu nhân cho người canh gác, không để Hoàng Bắc Song rời khỏi cửa vì sợ nàng bỏ trốn. Nhưng ai cũng không ngờ, Bắc Song lại bướng bỉnh ương ngạnh, làm chuyện điên rồ là tự sát.
Lúc nha hoàn đưa cơm. nhìn thấy Bắc Song treo lỏng lẻo trên từng nhà. Hữu Hi biết được tin nay như sét đánh ngang nào. Tự sát, phản kháng quyết liệt như vậy, nhất định chuyện này không còn vãn hồi được nữa, nàng cũng từng như vậy nên hiểu rất rõ. Hữu Hi không chút do dự chạy khỏi Bắc Vương phủ.
Trong phòng Bắc Song đầy người, lão phu nhân, Thượng Quan Dã, Văn Bình, Lưu Tuấn chỉ có Hoàng Bắc Thiên là không thấy đâu. Gương mặt Bắc Song trắng không chút máu nằm bất động trên giường, nàng còn sống, nhất định còn sống.
Hữu Hi khấn cầu, không dám lại gần.
Đôi mắt Thượng Quan Dã ửng hồng nắm lấy tay Bắc Song, mắt hé lệ quang. Lão phu nhân im lặng ngồi một chỗ, hành vi quyết liệt của Bắc Song khiến bà hao tổn thể xác lẫn tinh thần. Nữ nhi mà bà yêu thương lo lắng sắp chết đi khiến bà sợ hãi.
Những bất hạnh này đều liên quan tới nàng, không thể nào lại tư nhiên xuất hiện, Hữu Hi đi tới trước giường Bắc Song. Người con gái đáng yêu này từng xem nàng như bằng hữu, Hữu Hi ngồi xuống nhẹ nhàng vuốt ve nàng. Lồng ngực của Bắc Song yếu ớt phập phồng, hai mắt nhắm chặt, trên cổ lưu lại vết hằn của dây.
Tốt quá, Bắc Song còn sống. Thật tốt. Lão phu nhân lên tiếng: “Mọi người ra hết đi.”
“Ta muốn ở lại”- Thượng Quan Dã cố chấp nói.
“Chú ý thân phận của ngươi, ra ngoài đi”- Lão phu nhân nhất định không đồng ý ra lệnh.
“Không, ta không đi, ta muốn ở cùng Bắc Song”- Thượng Quan Dã kiên quyết nói, thân thể không chịu di động nửa phân.
“Phu nhân, có lẽ nên để tiểu thư cùng Thượng Quan Dã trò chuyện với nhau”- Văn Tụy suy nghĩ một lát rồi mở miệng tình.
“Đám trẻ các ngươi càng lúc càng khó bảo, thôi thôi”- Lão phu nhân đứng dậy nha hoàn dìu đi.
Hữu Hi cùng mọi người bỏ đi, trả lại không gian riêng tư cho Bắc Song và Thượng Quan Dã. ĐI trên đường, Hữu Hi hỏi Lưu Tuấn: “Hoàng Bắc Song ở đâu. Muội muội xảy ra chuyện mà không ở bên cạnh”
“Đã đi tìm vương gia rồi”- Lưu Tuấn cười khổ, gương mặt tươi cười ngày thường mất đi.
“Đừng suy nghĩ nhiều, mai về đi”- Văn Tụy vỗ vai Hữu Hi làm nàng giật mình, Hữu Hi lòng mang đầy tâm sự qua về hoa phường. Văn Tụy và Lưu Tuấn cũng về nhà.
Hữu Hi dừng chân trước cửa hoa phường, liền xoay người rời khỏi hoa phường. Sau đó dừng lại ở một tòa nhà. Đây là nơi Lăng Khiếu Dương ở, Hoàng Bắc Thiên ở bên trong, Hữu Hi đã hiểu, chuyện Hoàng Bắc Song tứ hôn chắc chắn có liên quan tới Lăng Khiếu Dương.
Hắn vì muốn trả thù mà nghĩ đến cách này ép nàng nhận thua. Hắn ở lại đây lâu như vậy, biết Hoàng Bắc Song và Thượng Quan Dạ có tình ý với nhau, cho nên hắn muốn tách hai người ra. Xem ra, tất cả đều vì nàng mà ra, Hữu Hi hận không thể giết Lăng Khiếu Dương.
Gõ cửa, Hữu Hi bần thần đứng ở đó, cửa mở ra, có người hỏi hữu Hi tới đây làm gì.
Hữu Hi bần thần đáp: “Ta đến tìm Vương gia, xin hay thông báo cho hắn”. Người kia trả lời: “Vương gia không tiếp khách”
Hữu Hi không muốn đôi co, trực tiếp xông vào.
“Ta nói rồi, sao ngươi còn xông vào?”- Người trông cửa nóng nảy, nắm lấy tay Hữu Hi.
Hữu Hi hướng về phía trong hét lớn: “Lăng Khiếu Dương, khốn khiếp, ngươi ra đây”
Cánh cửa bên trong mở ta, thân ảnh thản nhiên đi tới, hai tay chắp sau lưng, nghiêng mắt nhìn nàng, mặt hất lên trời: “Ngươi tới đây làm gì”
“Vương gia xem ra không muốn gặp, vậy ta cáo từ”- Hữu Hi xoay người tính rời đi, nhưng Lăng Khiếu Dương nói: “Để nàng ta vào”
Người trông cửa buông tay Hữu Hi, cúi đầu nói: “Mời vào, mời vào”
Hữu Hi xoay người lại đi vào trong, xem ra Hoàng Bắc Thiên đã bỏ đi, nơi này thật an tĩnh. Lăng Khiếu Dương xoay người vào phong đại sảnh lớn, thân hình cao lớn ngồi xuống ghế, dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn nàng.
“Có việc gì thế”
Hữu Hi cừu hận nhìn Lăng Khiếu Dương, tức giận hỏi: “Chuyện ban hôn cho Hoàng Bắc Song là chủ ý của ngươi phải không?”
Lăng Khiếu Dương đột nhiên bật cười điên cuồng, phượng nhãn híp lại, tựa hồ Hữu Hi hỏi một điều rất buồn cười. Hữu Hi chán ghét tiếng cười của hắn, hét lớn: “Ngươi có hận, có muốn trả thù thì chỉ cần nhằm vào ta, tại sao lại chạm đến người bên cạnh ta, ngươi bỉ ổi”
Lăng Khiếu Dương nghiêm mặt, đôi mắt mang theo hàm ý chế giễu: “Ta bỉ ổi, Hoàng Bắc Song có được nhân duyên tốt như vậy nên cảm ơn ta mới đúng”.
Hữu Hi khó chịu nói: “Ngươi rốt cuộc có trái tim không. Ngươi thiếu chút nữa đẩy nàng ấy vào chỗ chết, nàng ấy cùng ngươi có thù oán gì chứ. Sao lại phải đẩy một người con gái vô tội vào chỗ chết như vậy”
Lăng Khiếu Dương đứng dậy, tới gần Hữu Hi, nàng lui về sau, hắn duỗi cánh tay dài đem Hữu Hi giam vào trong ngực.
“Người làm cho nàng ta như vậy chính là huynh trưởng Hoàng Bắc Thiên và chính ngươi bản thân ban tặng mới đúng, ngươi nhìn đi, người đáng hận là chính ngươi mới đúng, là do ngươi ngỗ nghịch với bản vương, khiến ta tức giận, làm liên quan đến người khác, ngươi đừng đổ mọi lội lỗi lên ta”
HỮu Hi tức giận nói, giọng nói run rẩy: “Ngươi quá vô sỉ rồi Lăng Khiếu Dương, ngươi đừng quá đáng như vậy”
Lăng Khiếu Dương cười lạnh, giơ một tay nắm lấy cằm dưới Hữu Hi, giọng nói khàn khàn nỉ non bên tai nàng: “Ngươi đến cầu tình hay đến chọc giận bổn vương”
Hữu Hi dừng lại làm cho bản thân tỉnh táo, nàng vì Hoàng Bắc Song mà đến, nàng đến là để cầu tình, cầu hắn buông tha Hoàng Bắc Song, cầu hắn thuyết phục hoàng thượng thu hồi thánh chỉ. Cho nên phải nhịn, phải hòa hoãn: “Ta cầu xin ngươi buông tha cho Hoàng Bắc Song, thuyết phục hoàng thượng thu hồi thánh chỉ”.
Nàng cầu xin hắn, nàng vì muội muội của Hoàng Bắc Thiên mà làm vậy, quả thật yêu ai yêu cả đường đi.
Trái tim không thoải mái. Lăng Khiếu Dương nhìn mi mắt Hữu Hi, đôi môi cánh hoa đầy đặn, người phụ nữ này từng là của hắn, nhưng lại để nam nhân khác có được. Hắn khống chế đều nàng, tàn nhẫn báo đạo chiếm giữ lấy môi nàng mang theo khát vọng.
“Đừng”- Hữu Hi giãy dụa, dừng lại, cố gắng né tránh nụ hôn của hắn, nhưng hắn không buông tha.
Lăng Khiếu Dương hôn lên môi cánh háo Hữu Hi. Giờ khắc này, hắn liều mạng, không thể nào khống chế nổi bản thân, suy nghĩ duy nhất lúc này là muốn có được nàng.
Hữu Hi dễ dàng khơi dậy dục vọng của hắn, làm cho hắn không cách nào buông tay. Hữu Hi cũng cảm nhận rất rõ ràng dục vọng của Lăng Khiếu Dương. Nàng ra sức giãy giụa, lần đầu tiên thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Nàng thối lui vài bước, thở dồn dập, đôi môi bị hôn sưng đỏ phát sáng lại càng mê người.
Hai mắt Lăng Khiếu Dương âm trầm, che dấu dục vọng, nhìn chằm chằm môi Hữu Hi, khàn khàn nói: “Cầu xin ta? Đây là thành ý của ngươi sao?”.
Trái tim Hữu Hi kịch liệt phản đối, lòng bàn tay túa đầy mồ hôi: “Ta cầu xin buông tha cho Hoàng Bắc Song, đừng chia rẽ hai người họ”
Lăng Khiếu Dương tà mị mỉm cười, tới gần cứ như vậy: “Ngươi tưởng rằng chỉ như vậy bổn vương sẽ đồng ý sao?”
“ngươi muốn thế nào?”- Trái tim Hữu Hi trở nên khẩn trương, hít thở khó khăn, không nhịn được lui về sau.
Lăng Khiếu Dương tà tà cười, mang theo ý tứ không tốt: “Ta muốn ngươi ở với ta một đêm, thuận theo ta, mềm mại ở bên cạnh ta”
Thân thể Hữu Hi ngã vào tường, trái tim đập mạnh, mặt không còn chút máu