Ngoài thành vắng vẻ, gió thu thổi quan tán cây khiến những chiếc lá rơi xuống, Lăng Khiếu Dương quất mạnh roi vào ngựa tăng tốc. Chạy vội vàng, không để ý đến xung, chỉ nhắm về phía trước. Nhưng đằng trước kia, ngay cả một bóng người cũng không có, chỉ có tiếng Lăng Khiếu Dương quát mắng giục ngựa chạy nhanh lên, cát bụi, lá cây bay lên.
“Vương gia, vương gia..!”
Ở phía sau truyền đến một âm thanh xé gió, tiếng gọi ầm ĩ, tiếng vó ngữa rần rật. Mặc kệ đoàn người phía sau gọi, Lăng Khiếu Dương tuyệt nhiên không quay đầu lại, hướng về phía trước đuổi theo. Hắn không thể dừng lại. Nhưng tiếng gọi đằng sau vẫn cố chấp không ngừng nghỉ la lớn.
“Vương gia, chờ một chút… thuộc hạ có chuyện quan trọng muốn cho người biết”
Chuyện gì quan trọng hơn lúc này chứ, Lăng Khiếu Dương vẫn như cũ không quay đầu lại, giục ngựa chạy nhanh hơn.
“Vương gia… chẳng lẽ ngay cả tính mạng của mẫu thân mình cũng không quan tâm sao..”- Phía sau truyền đến giọng nói gấp gáp đứt quẵng.
Lăng Khiếu Dương cau mày, tay nắm chặt dây cương, nên tiếp tục đi hay dừng lại, trái tim liên tục phân làm hai chống đối nhau.
“vương gia, bệnh tình của Quý Phi đã nặng thêm, xin Vương gia hãy dừng lại”- Một tiếng la xé gió lại tiếp tục vang lên.
Lăng Khiếu Dương chua xót, cuối cùng quay đầu dừng lại, thấy Cao Mạc đang cưỡi ngựa phóng tới chỗ Lăng Khiếu Dương.
Cao Mạc hấp tấp nói: “Vương gia, Quý Phi đột nhiên ngất xỉu, bệnh tình chuyển biến xấu đi, xin vương gia hồi phủ”
Lăng Khiếu Dương ngẩn ra, cảm giác rất lo lắng, nhưng … còn Lãnh Dạ Hủy, hắn đành phải buông tha không đuổi theo sau?. Con ngựa dưới thân Lăng Khiếu Dương dường như biết chủ nhân đang do dự cũng hề di chuyển. Đôi mắt đen của Lăng Khiếu Dương nhìn theo hướng Hữu Hi có thể bỏ trốn, đôi mắt đen trở nên tối tăm không nhìn thấy gì.
Cao Mạc sốt ruột đành khuyên: “Vương gia, người đi vẫn có thể tìm được, nhưng mẫu thân chỉ có một!”
Lăng Khiếu Dương cuối cùng cũng dứt khoát quay đầu lại, nói lớn: “Hồi phủ”
Giục ngựa quay về. Mỗi bước, trái tim càng đau đớn như bị cắt ra thành nhiều phần, càng như vậy hắn càng thúc ngựa chạy mau hơn. Cao Mạc theo sau nhìn Lăng Khiếu Dương bị dày vò trong đau khổ.
..
Lăng Khiếu Dương trở về ở cửa đã có người nghênh đón, hắn xoay người nhảy xuống ngựa, vứt cây roi trong tay cho người hầu. Hắn vội vàng sải bước lên bậc thang, vào phủ, trực tiếp chạy về Nghĩa Hằn Lâu, nhìn thấy mẫu phi bất tỉnh nhân sự, mấy vị thái y đang liên tục chữa trị.
Vân San cúi đầu, hai mắt mọng nước, nhìn Lăng Khiếu Dương đi vào, vừa khóc vừa nói: “Khiếu Dương ca, người mau đến bên di nương đi”
Lăng Khiếu Dương run rẩy bước lên, quỳ bên giường Lan Quý Phi nắm lấy tay bà.
“Mẫu Phi hài nhi bất hiếu”- Giọng nói ngập tràn đau khổ, sau đó quay lại nhìn thái y: “Mẫu Phi thế nào rồi?”
Thái y vẻ mặt nghiêm trọng lắc đầu: “Quý Phi vì tức giận mà phát bệnh, hơn nữa thân thể vừa trúng độc không lâu, nên sẽ rất nguy hiểm.”
Lăng Khiếu Dương nghe thái y nói, chứng minh bệnh tình của Lan Phi rất nghiêm trọng, mắt nóng lên, tự trách bản thân mình, đứng dậy, túm lấy tay áo thái y, ra lệnh nói: “Mau mang thuốc tới, dù dùng bất cứ cách gì cũng phải cứu sống mẫu phi, rõ chưa, nếu không bổn vương sẽ đem ngươi đi chôn cùng..”
“Vương nhi..”- Lăng Khiếu Dương đang tức giận đe dọa thái y thì Lan Quý Phi tỉnh dậy, yếu ớt gọi tên hắn.
“Mẫu Phi..”- Lăng Khiếu Dương buông lỏng thái y, vội vàng quỳ xuống bên giường, nắm chặt tay mẫu thân áp vào mặt. “Hài nhi bất hiếu, là hài nhi bất hiếu, sau này hài nhi sẽ không làm mẫu thân giận nữa.”
Lan quý Phi sắc mặt trắng bệch mỉm cười, bàn tay lạnh lẽo vỗ về Lăng Khiếu Dương. “ Gương mặt anh tuấn của ngươi thật giống phụ hoàng”
“Mẫu phi…”- Lăng Khiếu Dương đau lòng gọi tên, hai mắt đau khổ nhắm chặt.
“Khụ khụ..” – Lan Quý Phi liên tục ho khan, hít lấy không khí để nói tiếp: “Đại hạn của ta đã đến, trách không được người khác, đừng làm khó thái y… bảo bọ họ lui xuống đi”
“Lui xuống”- Lăng Khiếu Dương tức giận quát lên, thái y lập tức lui ra ngoài.
“Vương nhi, đang trách mẫu phi sao?”- Có thể gương mặt của bà khi còn trẻ và lúc này đây đã bị biến dạng theo năm tháng, nhưng tình cảm đối với hắn ngày càng tăng.
Lăng Khiếu Dương lắc đầu, cổ họng giống như bị vật gì đó chắn ngang nói không được, nắm lấy tay bà, tựa như nhất quyết không buông, muốn mẫu thân vĩnh viễn ở bên cạnh hắn.
“Vương nhi, ngươi và nàng nhất định là vô duyên… khụ khụ”
“Mẫu Phi người nghỉ ngơi đi, hài nhi sẽ ở đây với người”
Lan Quý Phi lắc đầu: “Mẫu Phi phải nói cho xong, kẻo sau này không còn cơ hội nữa”
Lời nói như phán quyết, Lăng Khiếu Dương vừa bối rối vừa sợ hãi, sống hay chết, hắn giờ mới cảm giác được mình thật nhỏ bé, hắn có thể khiến người khác chết đi, nhưng không thể làm họ sống lại.
Quý Phi đứt quãng nói: “Nàng ta không giống như những người phụ nữ kia… không biết xua nịnh hay quan tâm đến quyền lực… cũng không cam tâm làm thiếp. Loại phụ nữ như vậy quả thật rất hiếm, nhưng thân thể của nàng vốn đã nhơ nhớp chỉ có thể làm thiếp. Ngươi đường đường là một vương gia, tương lai phải lấy danh gia vọng tộc, nếu lấy nàng ngươi sẽ không bao giờ có thể đứng dậy nổi, cuối cùng cũng chỉ bị kẹt giữa oán hận, không cách nào thoát ra được”
“Là do hài nhi không hiểu chuyện, mẫu phi ráng lên, sau này hài nhi sẽ không chống đối người nữa, sẽ không làm người tức giận”- Hai mắt Lăng Khiếu Dương sưng lên, khóe mắt ửng đó, giọng nói khàn khàn đau khổ.
“Vân San.. lại đây”- Lan Phi ngoắc tay ra hiệu Vân San lại gần.
Vân San khóc đến nỗi hai mắt sưng to, mũi đỏ bừng, quỳ xuống bên giường. “Di nương, ngươi không được bỏ San Nhi và cả Dương ca nữa, người ráng lên..”
“Hai người các ngươi… là hai người ta hiểu rõ nhất… sau này nhất định phải chăm sóc nhau.. biết không?”
“Hài nhi biết”- Lăng Khiếu Dương nói, hắn đau khổ đến cùng cực nhưng vẫn ráng mở miệng.
“Con biết rồi di nương”- Vân San cũng bật khóc.
“Ta mệt quá… muốn nghỉ ngơi một chút”- Lan Quý Phi nói xong liền nhắm hai mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi.
Lăng Khiếu Dương nhìn quý phi nhắm mắt lại, trái tim bị sợ hãi thắt chặt hít thở không được, hét lớn: “Thái y, thái y!”
Nghe Lăng Khiếu Dương la lên, thái y lập tức đi vào đến bên giường xem xét.
“Vương gia đừng lo, Quý Phi chỉ là ngủ thiếp đi thôi…”
Lăng Khiếu Dương đứng lên, hai mắt phiếm hồng đi ra ngoài, thái y hiểu ý đi theo sau.
“Bệnh tình của mẫu phi có thể tốt lên không?”- Lăng Khiếu Dương vẻ mặt trầm trọng, ánh mắt không che dấu được sự sợ hãi.
“Thân thể quý phi vốn đã suy nhược, trước kia vì trúng độc nên đã tổn hại khá nhiều, lúc này bệnh tình lại chuyển biến xấu… thật sự, không dám dối gạt vương gia, Quý phi sẽ không thể sống thêm được nhiều ngày nữa đâu..”
Đầu Lăng Khiếu Dương như bị ai đánh mạnh vào, cảm giác cả người suy yếu, ngã ngồi ra ghế, trái tim hắn đã bị phá nát rồi!!