Hữu Hi trên đường đến Di Tâm Cư, nha hoàn nói Lan Quý phi triệu kiến, không phải là mẫu thân ruột của Lăng Khiếu Dương, là lão bà của hoàng đế trước đây, nhớ lúc coi tivi thân phận của họ vô cùng cao quý, chỉ cần nhíu mi cũng đủ hù dọa mọi người.
Không biết triệu kiến nàng có chuyện gì, Hữu Hi vừa đi trên đường vừa nghĩ, bất giác đã đến Di Tâm Cư. Trong đại sảnh là các vị thiếp mặc quần áo xinh đẹp tựa tiên nữ, chính diện ngồi trên ghế là một người phụ nữ đoan trang uy nghiêm, đứng bên cạnh là nữ tử gặp hôm qua ngoài hoa viên.
Tầm mắt mọi người rơi xuống thân thể nàng, nhìn chăm chú khiến cho nàng một trận bất an.
Bạch Uyển vẫn còn ghi hận đêm lần trước nhục nhã như thế nào, trái tim giả vờ tỏ ra tốt lành nhắc nhở: “Muội muội nhìn thấy quý phi thì không được thết lễ, thật sự là không có gia giáo gì cả”.
Hữu Hi đã hứng chịu sự hành hạ của Lăng Khiếu Dương, không muốn chọc giận quý phi, gọi nàng đến chắc không có ý tốt gì. Hữu Hi phúc thân hành lễ. “Quý phi… vạn phúc”.
Quý phi cũng không so đo chuyện đó, khoát tay áo nói: “Miễn lễ”.
“Đa tạ quý phi”- Hữu Hi vừa nói vừa xem sắc mặt, cố đoán xem mình đã gây ra chuyện gì.
“Lãnh Dạ Hủy, ngươi biết tội”- Lời nói của Lan Quý Phi không hề gợn sóng, trong mắt dày đặc sự tức giận.
Có tội gì chứ? Hữu Hi lắc đầu.
Quý phi thấy Hữu Hi không có chút xấu hổ, tức giận vỗ bàn nói: “Được lắm, ngươi chỉ là một tiện thiếp dám ra tay đả thương vương nhi của ta, còn không biết hối cải’.
“Ta đả thương vương gia?”- Hữu Hi mở to hai mắt, vậy hắn tổn thương nàng có được hay không.
Vân San an ủi Lan quý phi, dùng tay ám thị bà đừng nhúc nhích, tức giận chỉ tổn hại thân thể, , sau đó ngẩng đầu hỏi Hữu Hi: “Vương gia trên mặt có vết cào, trán bị thương, bao nhiêu đó chuyện xảy ra, có phải do ngươi gây ra”.
Nguyên lai là vì việc này, Hữu Hi nhìn Lan quý phi nói: “Vì vương gia không thủ lễ ra tay đánh chửi trước, trong tình cảnh đó ta không cẩn thận nên làm vương gia bị thương, chứ không phải cố ý”.
Lan quý phi nghe Hữu Hi nói xong, cảm giác không thể tưởng tượng nổi, sao lại có phụ nữ như vậy, không tránh khỏi lớn tiếng trách mắng: “To gan, ngươi là người của vương gia, vương gia lại là trượng phu của ngươi, há phải thủ lễ”.
“Nhưng phụ nữ cũng là người, chẵng lẽ bị đánh cũng là đáng đời sao?”- Hữu Hi vẫn không cách nào thích ứng với quan niệm này. “Quý phi, phu quân của người có hay không đã từng động thủ? Thân là phụ nữ, chẳng lẽ chúng ta chỉ nhìn mà không dám chống lại”.
“Ngươi… thật to gan… khụ… khụ”- Lan Quý phi không dám tin nhìn chằm chằm Hữu Hi, phảng phất như đang nhìn quái vật, chưa có người nào từng có dũng khí như nang, lập tức kịch liệt ho khan đứng lên.
“Quý phi….!- Vân San kinh hoảng đứng lên, vội vàng hô: “Nhanh mang thuốc tới đây”.
Quý phi che miệng tay cầm khăn, đã thấy đầy máu, vừa ho ra máu, mọi người kinh hoàng đứng lên
“Nhanh truyền thái y!”- Thái giám tùy tùng gấp rút đi ra ngoài tuyên thái y, nha hoàn cũng vội vàng bưng thuốc.
“Phát sinh chuyện gì!”- Tiếng Lăng Khiếu Dương vang lên xé gió, vội vàng hấp tấp đi lại, chứng kiến trong tay mẫu thân và cả miệng đều là máu tim, trái tim cực kỳ căng thẳng. “Mẫu phi người thế nào”
Hữu Hi kinh đảm nhìn Lan Quý phi, như thế nào lại ho ra máu.
Lăng Khiếu Dương nhìn lướt qua chúng thiếp, tức giận quát: “Chuyện gì xảy ra, các ngươi chiếu cố mẫu thân ta thế nào mà để xảy ra chuyện, hã?”
“Khiếu Dương ca, không liên quan đến chuyện bọn họ, đều là nàng ta…!”- Ngọc thủ của Vân San chỉ một ngón tay về phía Hữu Hi. “Là nàng làm di nương tức giận, nên mới ho ra máu”.
Lăng Khiếu Dương căm tức nhìn Hữu Hi, đi lại tới gần Hữu Hi: “Mẫu phi thân thể không tốt, sao ngươi lại chọc giận Mẫu thân”.
“Kéo xuống, đánh cho ta…!”- Lan Quý phi thở hổn hển, tức giận nhìn Hữu Hi, quả thực vô pháp vô thiên, nói xong lại kịch liệt ho khan đứng lên.
Lăng Khiếu Dương nhìn mẫu thân ho ra máu, trong lòng vừa đau vừa lo lắng, thái y đã dặn không để mẫu phi tức giận, nghĩ không ra Lãnh Dạ Hủy đáng chết lại có thể làm hco mẫu phi ho ra máu.
“Ta thật sự không phải cố ý”- Giờ phút này đứng ra mọi người sẽ quỳ xuống cầu xin tha thức, nhưng Hữu Hi không hề làm, chỉ là nàng muốn nói ra suy nghĩ của mình.
“Còn không câm miệng, ngươi muốn làm mẫu phi tức chết sao!”- Lăng Khiếu Dương nhìn Hữu Hi, cực kỳ tức giận, tay vung lên, đánh vào mặt Hữu Hi, ba một âm thanh vang lên.
Lực tay Lăng Khiếu Dương to như thế khiến thân thể Hữu Hi té ngã trên đất, khóe môi tràn ra huyết.
Đau đớn, tốt lắm vết thương cũ, nay lại thêm vết thương mới, trước mặt Lăng Khiếu Dương không cách nào sống tốt, oán hận nhìn Lăng Khiếu Dương, tràn đầy tức giận cùng không cam lòng.
Lăng Khiếu Dương nhìn ánh mắt không phục của Hữu Hi, lại càng tức giận: “Còn chưa cút xuống”.
Hữu Hi đứng dậy, đang muốn đi ra ngoài, Quý phi lại nói: “Đứng lại… ngươi nghĩ… muốn đi như vậy sao?”.
Các tiểu thiếp còn lại, nhìn Lăng Khiếu Dương tức giận, cũng không dám lên tiếng, nhưng tâm tình cực kì sảng khoái.
Quý phi chỉ tay vào Hữu Hi: “Hôm nay nếu không trừng trị nàng, kẻ dưới sẽ khó phục tùng, người đâu kéo ả xuống, đánh cho ta…”