Khúc nhạc cũng đã thổi xong, miệng Hữu Hi có chút mỏi, tay vuốt nhẹ gương mặt nhỏ nhắn, nhưng cũng không nghe thấy âm thanh của Hoàng Bắc Thiên, chẳng lẽ đã ngủ thiếp đi? Hữu Hi quay đầu liếc nhìn Thiếu Cửu có ý định rời đi.
“Tại sao lại nói tên giả”- Hoàng Bắc Thiên đột nhiên nhớ tới liền hỏi, ngăn cản Hữu Hi cước bộ.
“Ưh?”
Hoàng Bắc Thiên khẩu khí lạnh lùng nhưng lại mang theo sự tức giận, việc Hữu Hi nói tên khiến hắn rất bực mình. “Lãnh Dạ Hủy mới là tên của ngươi”.
“Việc này nói ra thì phức tạp, ta quả thật tên là Hữu Hi, chỉ là bọn họ vẫn cho rằng ta là Lãnh Dạ Hủy, giải thích cũng không ai tin”.
“Ngươi nói, ta tin”- Hoàng Bắc Thiên khẩu khí bá đạo, rất hi vọng biết rõ ràng mọi việc, coi như trong đó có hiểu lầm
“Ngươi thật sự tin sao?”- Tất cả mọi người đều không tin nàng không phải Lãnh Dạ Hủy, hắn sẽ tin sao?.
Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng nói: “Nếu ta không hỏi ngươi có nói không?”.
“Oh, kỳ thật ta….”.
“Hủy phu nhân!”.
Ngay lúc Hữu Hi tính nói chuyện, ngoài cửa truyền đến âm thanh của quản gia cắt đứt lời nàng, trái tim Hữu Hi bắt đầu nhảy loạn, lòng bàn tay liên tục xuất mồ hôi, quản gia vốn là người thân cận bên cạnh Lăng Khiếu Dương, hắn tới nơi này, không biết muốn nhắn nhủ chỉ ý gì của Lăng Khiếu Dương.
Hoàng Bắc Thiên cách Hữu Hi một cái bình phong nhưng cũng có thể cảm giác được Hữu Hi đang rất sợ hãi, hôm nay hắn có thể bảo vệ nàng khỏi sợ hãi, nhưng là ngày mai, ngày mốt thì sao?.
Bảo vệ được nhất thời, bảo vệ không được một đời, hắn nên làm thế nào chi thỏa đáng, không thể vì sự bồng bột nhất thời, mà làm cho trò chơi này càng lúc càng thú vị, Hữu Hi sẽ bị thương tổn nghiêm trọng hơn.
Sau đại hỏa, hắn cũng cho Thiếu Cửu đi dò xét, ngày hôm qua hắn che chở cho Hữu Hi, dẫn tới bực mình, cho nên trò chơi vũ nhục, làm trò trước mặt thị thiếp sẽ tiếp tục.
Hữu Hi rất có thể đã xuất hiện ý niệm trong đầu, không muốn tiếp tục chịu đựng sư thống khổ này, nên mới có trận đại hỏa này.
Sau khi đã biết rõ mọi thứ, Hoàng Bắc Thiên nói không nên lời, vừa phẫn nộ vừa đau lòng, hận không thể giết chết Lăng Khiếu Dương, mang Hữu Hi đi, nhưng hắn không thể, như vậy Hữu Hi sẽ không bao giờ có thể ngẩng cao đầu làm người, chỉ có thể nhận lời thóa mạ của thế gian.
Giờ phút này, Hoàng Bắc Thiên cố giữ bản thân tỉnh táo, tỉnh táo để suy nghĩ làm cách nào để Hữu Hi thoát khỏi thống khổ.
Thấy Hữu Hi không lên tiếng, quản gia đành phải đi đến, trước Hoàng Bắc Thiên mà hành lễ: “Nô tài thỉnh an Bắc Vương”.
Hoàng Bắc Thiên âm thanh lạnh lùng nói: “Miễn lễ”.
Hữu Hi đứng đó, đôi tay nhỏ bé gắt gao đan vào nhau, trong mắt tràn ngập sự bất an. “Vương gia tìm ta có việc sao”.
Quản gia hàm hồ nói: “Vương gia chỉ nói qua thăm ngài một chuyến.”.
“Vương gia thân thể không có gì đáng ngại chứ!’- Hoàng Bắc Thiên một thân áo màu bạc cao ngất, tuấn mỹ, khí phách lạnh lùng, từ sau bình phong đi tới.
Hữu Hi nhìn từ trên xuống dưới Hoàng Bắc Thiên. Chỉ thấy hắn cước bộ vững chắc, sắc mặt khỏe mạnh, không có lấy tia đau đớn, người bị thương mà tinh thần sảng khoái vậy sao?
“Cái kia… Hoàng Bắc Thiên, ngươi không phải bị thương sao?”- Xem bộ dạng rất tốt, nàng tưởng rằng bị thương rất nặng, lo lắng muốn chết, bây giờ trái tim mới được thả lỏng.
“Uh, vốn là bị thương!”- Hoàng Bắc Thiên quơ quơ cổ tay, bao trên đó là miếng băng màu trắng, đập vào mắt.
Cổ tay bị thương, cổ tay nàng cũng bị thương, cũng không đau đớn đến mức không cách nào ngủ được.
Quna gia cung kính nói: “Vương gia hết thảy đều khỏe, đa ta Bắc Vương quan tâm”.
“Vừa đúng lúc, ta có việc tìm vương gia thương lượng, dẫn đường!”- con ngươi Hoàng Bắc Thiên tối sầm, hướng về phía cánh cửa.
Quản gia thoáng nhìn Hữu Hi, rồi lại nhìn thoáng qua gương mặt lạnh phắt của Hoàng Bắc Thiên, có chút làm khó: “Nhưng…”- Người vương gia muốn tuyên thì không đến, đổi lại là người vương gia không muốn thấy
“Hừ? vì sao còn đứng đó”- Hoàng Bắc Thiên thịnh nộ quát một tiếng.
Quản gia ngẩng ra, không dám phản bác, đành phải nói: “Vâng ạ!! Bắc vương xin mời.
Hoàng Bắc Thiên cùng quản gia hướng ra ngoài, Hữu Hi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm kích Hoàng Bắc Thiên vì mình giải vây.
“Ta đi trước, hẹn gặp lại!”- Hữu Hi mỉm cười nhìn Thiếu Cửu, khoát tay áo rời đi.
Thiếu Cửu cau mày, cảm thấy Hữu Hi rất kỳ quái, không có chút nhút nhát rụt rè của phụ nữ.
..
Lăng Khiếu Dương không kiên nhẫn ngồi yên một chỗ, cái bàn bị bổ nát vụn đã được nha hoàn sớm dọn sạch sẽ, một lần nữa đem cái bàn mới vào.
Lăng Khiếu Dương trong lòng tức giận mắng quản gia chân tay lề mề, tìm người sao lại chậm như thế, chưa kịp hiểu rõ tình thế, bên tai nghe được tiếng bước chân.
Tốt lắm, rốt cục đã tới. Thân ảnh tức giận đang muốn đứng lên, đã thấy theo sau quản gia là Hoàng Bắc Thiên.
Mặt càng lại trầm xuống, tức giận mắng quản gia: “Ngươi gìa rồi bị hoa mắt sao, ta cho ngươi tìm là ai, ngươi đi tìm khắp nơi vẫn tìm không đúng?”
“nô tài, đáng chết”- Quản gai bị chủ tử mắng, trong lòng một trận sợ hãi, quỳ xuống.
Hoàng Bắc Thiên bình thản nói: “Vương gia không cần tức giận, vốn là ta có việc cần bàn bạc với vương gia, cần gì phải trút giận lên nô tài”.
“Lui xuống đi”- Lăng Khiếu Dương phẫn nộ quát một tiếng, phất tay áo ngồi trên ghế, quản gia té ngã ra sau.
Lăng Khiếu Dương khẩu khí bực mình nói: “Không biết Bắc vương huynh có chuyện gì cùng bổn vương thương lượng?”
Hoàng Bắc Thiên nhìn chằm chằm Lăng Khiếu Dương lên tiêng hỏi: “Đêm qua, Hủy phu nhân bị nhốt trong hỏa, vương gia vì sao lại nhảy vào cứu người.”
“Chuyện này có quan hệ gì với ngươi, Bắc Vương huynh đi quá xa rồi?”- Lăng Khiếu Dương cau mày nói, nội tâm thể hiện ra ngoài bực mình, nhưng tựa hồ bị Hoàng Bắc Thiên đâm trúng tim đen.
“Vương gia nếu quan tâm, vì sao lại không đối xử tốt với nàng”.
“Làm càn, đó là chuyện bốn vương, chưa đến lượt ngươi xen vào”- Lăng Khiếu Dương đứng lên, tay đập trên bàn, thiếu chút nữa là chiếc bàn mới vỡ tan.
“Nếu vương gia không cần, vậy hãy đem nàng ấy cho ta”- Kỳ thật đêm hôm trước vương gia có ý tuyển thiếp cho hắn, nếu như có thể hắn sớm đã chọn Hữu Hi. Chỉ là, Hữu Hi không phải hàng hóa, nàng vốn là một con người, không phải ngựa hay lừa, tùy ý đưa tới đưa lui, như vậy sẽ lấy đi tôn nghiêm của nàng, với lại Lăng Khiếu Dương chỉ là thử dó xét hắn, làm sao có thể thật sự buông tay.
Hoàng Bắc Thiên trầm giọng nói: “Vương gia muốn bức tử nàng sao, nhìn ra được nàng không sợ chết, bây giờ có thể sống, nhưng tiếp theo sẽ thế nào?”.
“Ngươi…”- Lăng Khiếu Dương trái tim ngẩn ra nói trong nên lời, hắn cũng không rõ chính mình vì sao lại nhảy vào biển lửa cứu nàng, đi cứu người phụ nữ độc ác kia, cũng không rõ, vì soa Hoàng Bắc Thiên nói thế lại làm hắn tức giận.
“Lời đã tận, cáo từ”- Hoàng Bắc Thiên xoay người rời đi, để lại Lăng Khiếu Dương đang tức giận, thân thể từ từ ngồi xuống.
Nàng chết? Không, hắn không để nàng chết, tuyết đối, nhưng Hoàng Bắc Thiên nói như vậy, Lãnh Dạ Hủy không sợ chết.
Đầu tiên là phục độc tự sát còn sống, trận hỏa hoạn lúc nãy, mặc dù không đi tra xét, có thể nhìn ra vẫn có người phóng hỏa, mà trừ Lãnh Dạ Hủy thì còn ai đâu. bời vì hắn sỉ nhục nàng, cho nên nàng nghĩ muốn chấm dứt tất cả.
Lăng Khiếu Dương sắc mặc âm trầm, bên môi vung ra một nụ cười lãnh khốc, tốt lắm, bổn vương đã nghĩ ra một cách khiến cho ngươi không muốn chết, cam tâm tình nguyện lưu lại chịu phạt, nếm hết thống khổ, vì Dạ Lan chết đi mà phải chịu đựng thống khổ.