Dạ Đế dò xét khí tức của Hữu Hi, kinh hãi nhận ra nàng không còn thở nữa.
Không, cảm giác hoảng sợ đau khổ kéo tới, hắn đem Hữu Hi ôm chặt vào ngực, lòng lạnh lẽo. Dù cho đã chuẩn bị tâm lí tốt tới đâu, nhưng khi đối mặt với Hữu Hi nhìn thấy nàng không thở, hắn hối hận, hối hận mình sao làm chuyện ích kỉ thế này.
Hữu Hi, xin lỗi, trong đôi mắt tà mị của Dạ Đế đều là đau đớn, cúi đầu không hề giận Hữu Hi, lạnh lùng hôn lên môi Hữu Hi, sau đó đem nàng đặt lại trên giường, giúp nàng mặc quần áo.
Hắn thất thần đứng một bên, nhớ tới Hữu Hi từng nói, nàng đã không còn gì lưu luyến. Hắn dùng cách này mong rằng có hy vọng sẽ thành công nhưng không ngờ lại thất bại hoặc sai lầm ở đâu đó.
Hắn biết Hữu Hi đã nắm chắc sự thất bại, nàng rất rõ, sẽ không thành công, nàng sẽ chết, chẳng lẽ thứ nàng muốn chính là làm như thế.
Hoàng Bắc Thiên muốn có thiên hạ, hắn muốn nhìn thấy ánh sáng, nàng chấp nhận cho hắn, dùng chính mình thành toàn cho nam nhân mình yêu cho cả nam nhân nàng đã nợ.
Trước khi lột da, nàng cũng từng nói với hắn, tìm được Lăng Khiếu Dương, thay mặt nàng nói một tiếng, nàng không hận hắn nữa, không còn hận nữa, đừng nói gì nữa cả, những tổn thương lớn lao ấy trong lòng ai cũng rõ. Chỉ là hắn yêu nàng, nàng không thể đáp lại, cả đời này, lòng nàng, đã trao cho Hoàng Bắc Thiên.
Có lẽ là dự cảm, hoặc để ngừa vạn nhất, nàng sắp xếp rất nhiều việc, cũng đã nhận ra được nhiều thứ. Hận không còn quan trọng, yêu cũng không quan trọng nữa, vẻ mặt Hữu Hi rất bình thản, giống như ngủ thiếp đi, nhưng, nhịp tim, bát mạch không có, nàng đã chết, nàng đã chết.
Dạ Đế dùng tay vuốt ve mặt Hữu Hi, hắn đau khổ nhắm mắt lại, không dám nhìn Hữu Hi, trầm mặc lúc lâu mới rời đi.
Hắn đã không còn cảm nhận thấy hồn phách của Hữu Hi, không thể trở về tương lai, vì cổng thời gian vẫn chưa mở. Nhưng hắn lại không thể cảm thụ được hồn phách của nàng, có lẽ, có lẽ đã xuống địa phủ, vì hắn không biết Hữu Hi tại sao lại không thở nữa, cho nên hồn phách của Hữu Hi sẽ như vậy mà đi xuống địa phủ.
TRong căn phòng rộng rãi to lớn, chỉ bày biện một cái bàn, trừ lần đó ra, trên bàn còn bày thêm một giá đèn lồng được khảm bằng vàng, tinh xảo, hoa lệ, bên trong chiếc lồng hoa lệ ấy là một viên cầu đang tỏa sáng.
Dạ Đế dùng tay nâng da người lên, chần chừ một chút rồi thuần phục đưa nó đến bên trên đèn. Sau đó, toàn bộ giá của đèn đều trở thành da người sống.
Bàn tay Dạ Đế nhẹ nhàng ấy vào đèn, trong nháy mắt da người phủ lên đèn bắn ra vô số đạo kim quang, chiếu sáng cả phòng Dạ Đế không kìm được dùng tay che mắt.
Sau một lát, kim quang dần dần trở nên yếu ớt, không còn chói mắt, Dạ Đế mới từ từ hạ tay xuống. Da người dưới tác dụng của ánh đèn đang bắt đầu phản chiếu, trên vách tường phòng có rất nhiều kí tự kỳ quái.
Nhìn quang cảnh trước mắt, Dạ Đế trong lòng kích động, từ từ đọc, hắn phát hiện chú nghữ so với với chú ngữ 200 năm trước hắn nhìn thấy đã khác.
Trong lòng nghi hoặc, vội vàng xem thật kỹ, xem xong không khỏi mừng rỡ, trong lòng thẩm nhủ xem ra bản thân đã nhận ra được ảo diệu trong đó.
Chú ngữ này chia giai đoạn biến hóa làm ba, giai đoạn thứ nhất là những gì hắn đã chứng kiến từ 200 năm trước. chú ngữ suốt đời.
Trong lòng đã từng nhìn thấy chú ngữ kế tiếp này nhưng liệu hắn có thể thoát khỏi thế giới bóng tối, quay lại với ánh sáng. Nếu như hắn đoán không sai, chú ngữ cuối cùng đó là chú ngữ thiên hạ.
Lúc này, quyền lực đối với hắn đã không còn hứng thú, hắn muốn chính mình sống lại, thoát khỏi bóng tối, nghênh đón ánh sáng như người bình thường có sinh lão bệnh tử, không phải như bây giờ muốn chết cũng không xong, trải qua trăm năm tháng, hắn rất rõ bản thân muốn gì nên biết rất rõ bản thân cần làm gì.
Hắn rất nhanh ghi nhớ nội dung chú ngữ, nhớ thật kỹ, chờ tới ngày cẩu ăn nhật, hắn liền đọc chú ngữ di duyển này, lúc đó hắn cùng thần dân có thể thoát khỏi bóng tối, sống lại.
Ánh sáng vàng dần dần mất đi, rồi biến mất, trong phòng trở nên tối đen.
Dạ Đế đi gặp tất cả thần dân của hắc ám chi thành tuyên cáo tin tức tốt này. Sau khi Dạ Đế tuyên bố, tất cả mọi người đều sôi nổi, trên gương mặt tái nhợt dấy lên niềm vui sướng, hoan hô.
Dạ Đế cũng như mọi người vui sướng chậm rãi lui ra sau, về phòng Hữu Hi. Nàng vẫn ngủ rất yên bình, vẻ mặt xinh đẹp không hề có gì gọi là đau đớn, trong lòng hắn có chút mất mát.
Hắn rất thích Hữu Hi, nhưng hắn cũng nhìn thấu, không nên tận lực theo đuổi bất cứ cái gì, thứ hắn duy nhất đeo đuổi là của sống tự do như bây giờ. Cho nên dù thích, hắn cũng khống chế bản thân, không để bản thân lâm vào suối tình, hơn nữa trăm năm qua, hắn đã không còn dám yêu ai, hắn sợ cảm giác đau đớn khi mất đi.
Thừ người ra hồi lâu, Dạ Đế sai người chuẩn bị quần áo hoa lệ nhất cho Hữu Hi, trên giường nàng cũng chất đầy hoa nở vào đêm, một loại hoa chỉ phát triển trong ám dạ chi thành, một đóa hoa hắc bạch giao nhau, quỷ dị nhưng xinh đẹp.
Hữu Hi cũng xinh đẹp như thế, tựa như ngủ thiếp đi, Hữu Hi, nàng thật đã ngủ rồi sao.
“Hữu Hi, ta nhất định giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện”- Hắn nắm lấy tay nàng nói nhỏ, sau đó bóng người trở nên hư ảo biến mất.
Xích Thành.
Hoàng Bắc Thiên vẫn mặc trên người nhung trang, uy vũ như trước, trên gương mặt trừ dục vọng quyền lực còn có nỗi đau đớn trong sâu thẳm.
Hắn mất đi Hữu Hi, hắn không biết Hữu Hi đi đâu, lòng hắn như bị người ta cắt đi một miếng, cảm giác trống rỗng, cái gì cũng không có, như kẻ mất đi linh hồn, lòng như đã đi theo Hữu Hi.
Nhớ nhung cùng đau khổ dày vò tim hắn, nhưng mà đã đi tới bước này, hắn không cách nào buông tay được nữa.
Không phải hắn không yêu Hữu Hi, nhưng hắn hy vọng nàng cùng hắn có thể đứng trên một lập trường, hắn làm gì Hữu Hi đều ủng hộ.
Hữu Hi vì bên cạnh hắn có Miêu Hồng, hay vì những tổn thương hắn đã gây ra mà bỏ đi.
Trong chiến tranh, giết chóc chảy máu là không thể tránh khỏi, Hữu Hi nói không muốn thấy hắn giết người, không muốn hắn tắm trong máu tanh, thái bình thịnh thế, hắn không thể làm chuyện nghịch lòng người.
Nhưng, đi tới bước này, hắn đã bắt đầu thắng lợi, giết chóc là không thể tránh.
Hắn thừa nhận, bản thân nuốt lời, không thực hiện lời hứa với Hữu Hi, là hắn có lỗi. Lúc đầu hắn ngỡ rằng sau khi giết hoàng đế, sẽ lập tức đi khỏi Vô Âu Môn, nhưng mà, lúc hắn muốn rới khỏi lại phát hiện, bản thân không cam lòng làm kẻ tầm thường, không thể buông bỏ quyền lực trong tay, cho nên đứng trước lời khuyên của nhiều người trong vô Âu Môn, hắn quyết định đi theo con đường này.
Hắn chịu đủ rồi, bản thân bị quyền lực áp bức, trơ mắt nhìn người thân mình lâm nạn, còn bản thân bất lực. Cho nên hắn muốn quyền lực, quyền lực lớn nhất, ai cũng không thể bức bách hắn, khi dễ người nhà hắn.
Điều này là sai sao? Tại sao Hữu Hi không chịu hiểu, cũng không ủng hộ hắn? Rời khỏi hắn, nàng đi đâu? Sống như thế nào, sẽ yêu nam nhân khác sao? Nghĩ tới đó trái tim thắt lại, bắt đầu muốn nổi loạn.
Đêm dần dần kéo tới, che phủ đi bóng người cô đơn, ngẩn ra lúc lâu, hắn chậm rãi xoay người đi vào phòng.
Lúc tiến vào cửa, hắn nhìn thấy bó hoa hồng Hữu Hi để lại, còn cả mùi thơm tự nhiên từ nàng tỏa ra. Nhớ nàng, chỉ có hai ngày thôi, hắn thật sự nhớ nàng, cảm giác này hành hạ dày vò hắn.
Hữu Hi, nàng trở về đi, trở về được không? Đau lòng giữ chặt nơi ngực, lảo đảo đi tới trước, co quắp người ngồi trên ghế.
“Sao, hối hận à?”
Một bóng người cùng giọng nói châm chọc từ trong phòng vang lên, nghe thấy ghế, Hoàng Bắc Thiên bật ngồi, tìm kiếm kẻ đang nói chuyện.
Là hắn, là Dạ Đế, là hắn mang Hữu Hi đi, Hoàng Bắc Thiên bước lên trước, giữ lấy vạt áo Dạ Đế: “Ngươi đem Hữu Hi đi đâu, đem nàng trả lại cho ta, trả lại cho ta”
“Quyền lực và nàng, ngươi chỉ có thể chọn một, hai người không thể cùng có”- Dạ Đế phong khinh vân đạm nói, hất tay Hoàng Bắc Thiên.
“Vậy ngươi tới làm gì? Hữu Hi đâu, để ta gặp nàng”- Hai mắt Hoàng Bắc Thiên trở nên điên cuồng mang theo đau khổ.
“Hữu Hi?”- Đôi mắt Dạ Đế ảm đạm. “Ngươi không còn gặp được nàng nữa đâu., cả đời này cũng đừng mong”
“Tại sao?”- Lòng Hoàng Bắc Thiên như bị dao găm. “Nàng sẽ không như vậy, nàng yêu ta, nàng chẳng qua chỉ là giận dỗi rồi sẽ quay về.”
Không biết là đang cố chống lại Dạ Đế, hay đang tự lừa gạt bản thân…
Dạ Đế lắc đầu: “Không, nàng ấy sẽ không về được nữa, bởi vì…”
“Ngươi muốn nói gì?”- Trái tim Hoàng Bắc Thiên đột nhiên bị sợ hãi vây kín, cảm giác choáng váng bắt đầu.
Từ trong lớp áo choàng đen, Dạ Đế lấy ra đèn lồng đặt trước mặt Hoàng Bắc Thiên.
“Đây… là gì?”- Hoàng Bắc Thiên bất an hỏi, ánh mắt sợ hãi nhìn đèn lồng rồi lại nhìn Dạ Đế.
Dạ Đế dùng tay chạm nhẹ vào lớp da người trên đèn lồng, trong lòng bi ai: “Sờ xem, có lẽ ngươi sẽ biết, đây là cái gì, là da Hữu Hi, ngươi có biết không?”
“Không!”- Hoàng Bắc Thiên hoảng sợ lui về sau, lạnh lùng gương mặt mất đi huyết sắc. “Ngươi nói bậy”
“Hữu Hi đã chết.. nàng chết rồi!!”- Dạ Đế tà ác, không hề có chút uy lụy, ngược lại còn rất tàn nhẫn muốn đả thương trái tim Hoàng Bắc Thiên, vì Hoàng Bắc Thiên đã làm tổn thương Hữu Hi. “Ngươi muốn thiên hạ này, nàng thành toàn cho ngươi, ta muốn trở về ánh sáng, cho nên nàng dùng cái chết để đáp ứng ngươi và ta, nàng chết rồi…”
“Không!”- Hoàng Bắc Thiên đau khổ ôm lấy đầu, gào thét lui về sau, hốc mắt phiếm hồng, ánh mắt trở nên dữ tợn, hắn quát to: “Hữu Hi, Hữu Hi ở đâu, để ta gặp nàng, để ta thấy nàng”
“Ngươi yêu nàng tại sao năm lần bảy lượt làm tổn thương nàng, hôm nay ngươi muốn có thiện hạ, thứ này sẽ giúp người không cần tốt chút sức nào cả, ngươi có thể đạt được ý nguyện”
“Không, đem Hữu Hi trả cho ta, trả lại cho ta”- Hoàng Bắc Thiên như kẻ điên đi lên trước, nắm quần áo Dạ Đế, cuồng nộ gào quát: “Ta không cần quyền lực, ta cần Hữu Hi, nàng không chết, nàng nhất định không chết”
Dạ Đế dùng sức đẩy Hoàng Bắc Thiên, cánh tay dài vung lên, trong khoảng không xuất hiện hình ảnh. Đôi mắt đau khổ của Hoàng Bắc Thiên nhìn hình ảnh trước mắt, Hữu Hi bình tĩnh nằm trong cung điện màu vàng, trên giường phủ kín hoa.
“Không, Hữu Hi đừng chết, Hữu Hi”- Hoàng Bắc Thiên vọt lên, điên cuồng gọi tên Hữu Hi, đau khổ hối hận, nước mắt rơi xuống.
Nhưng hình ảnh chỉ là hư ảo, hắn không thể ôm được Hữu Hi, không chạm vào được nàng, đau đến tê tâm liệt phế, khiến hắn thở không xong.
Dạ Đế lạnh lùng nhìn Hoàng Bắc Thiên đau khổ chật vật, hắn cô đơn nói: “Chúng ta đều là kẻ ích kỉ, ngươi vì quyền lực, ta vì ánh sáng, chúng ta đều không xứng có được Hữu Hi, không xứng để yêu”- Dạ Đế nói xong liền biến mất.
Trong phòng chỉ còn tiếng rên khóc của Hoàng Bắc Thiên, trên bàn là đèn lồng phủ lớp da Dạ Đế. Hữu Hi, Hữu Hi, Hoàng Bắc Thiên không khống chế được tâm tình bản thân, rống to thất thanh, nỉ non gọi tên Hữu Hi.
Trong đầu đồng loạt hiện lên nụ cười của Hữu Hi, lời nói dịu dàng của nàng, còn có cả dáng vẻ hạnh phúc khi gọi tên hắn của nàng. Nàng dùng cái chết thành toàn hắn, nàng không hy vọng hắn tiếp tục giết người, nàng chỉ muốn một người là hắn.
Hữu Hi, nàng sao lại bỏ lại hắn, Hữu Hi chết, hắn không thể thấy thi thể nàng, cũng không thể nghe được tiếng cười của nàng, lời nói dịu dàng của nàng, không thể ăn thức ăn nàng làm, không thể mặc quần áo nàng may.
Nàng nhất định rất tuyệt vọng, không có chút lưu luyến, hắn sao lại tổn thương Hữu Hi, đó là người phụ nữ hắn yêu nhất, là người hắn yêu. Hoàng Bắc Thiên siêu vẹo bước đi, thất hồn lạc phách đi tới trước bàn, tay run rẩy cầm lấy đèn lồng.
Hai mắt đầy lệ chằm chằm nhìn da người, phát ra chuỗi cười bi ai quái dị. Rất nhiều người từng muốn tranh đoạt, giờ lại trong tay hắn, có được nó, hắn có thể có được thiên hạ, là chúa tể.
Hoàng Bắc Thiên cười to, cười đến giàn giụa nước mắt, vẻ mặt đau đớn, hắn đau đớn gào thét: “Thiên hạ trong tay, ta có được chú ngữ, có thể có tất cả, nhưng Hữu Hi đã chết, đã chết, ta không thể gặp được nàng nữa Hữu Hi, trái tim ta trống rỗng, có được thiên hạ, nhưng mất đi người mình yêu, có thiên hạ thì ích gì, Hữu Hi, nàng biết không, ta có được thiên hạ thì sao chứ, tất cả chỉ là vô nghĩa”
Hoàng Bắc Thiên đau khổ nỉ non, bóng người đứng không vững lui ra sau: “Hữu Hi, chúng ta từng nói, đời đời kiếp kiếp ở cùng một chỗ, Hữu Hi chờ ta, ta sẽ đuổi theo nàng, cùng nhau luân hồi, bên nhau cả đời, ta nhất định không phụ nàng.”
Hoàng Bắc Thiên cầm đèn lồng trong tay nện xuống bàn, nát vụn, rút thanh kiếm nhỏ bên hông, không do dự đâm về phía trái tim.