Hoàng Bắc Thiên đau đớn bất tỉnh, Lăng Khiếu Dương cũng bị trọng thương, hai vết đao kia chém xuống cũng khiến Hữu Hi tróc da thịt, đau đớn thấu xương.
NHìn gương mặt đầy máu của Hoàng Bắc Thiên, Hữu Hi đau nói không nên lời, ôm hắn, ngẩng đầu rồi đột nhiên quỳ xuống trước mặt Dạ Đế, nàng thương tâm khẩn cầu: “Dạ Đế, van cầu ngươi, cứu hắn, cứu hắn đi!”
Dạ đế nhìn Hoàng Bắc Thiên hai mắt bị chọc mù, cau mày nói: “Hắn không chết đâu, chẳng qua là cả đời này không nhìn thấy được nữa”
Một câu của Dạ Đế giáng Hữu Hi vào vực sâu vạn kiếp bất phục: “Không”- Nàng thê lương khóc lêu, đem Hoàng Bắc Thiên ôm chặt vào lòng. “Không… không thể như thế, không mà..”- Nàng tình nguyện tự làm mình bị thương, tình nguyện để bản thân chết đi.
“Trước tiên tìm một nơi không có ánh mặt trời đã, ta cần chút nước”- Dạ Đế nhìn sắc trời rồi nói, đem Hoàng Bắc Thiên đang bất tỉnh cũng nàng đỡ dậy.
Hữu Hi lau khô nước mắt, đứng lên, nhìn thấy Lăng Khiếu Dương cũng đang bị thương, hắn lại một lần nữa không hề quan tâm đến bản thân mà cứu nàng. Hắn khiến nàng cảm kích, phân không rõ là hận hay cảm kích. Lúc này hắn cũng không đứng lên nổi nữa, xem ra vết thương không nhẹ.
Hữu Hi đi tới bên cạnh hắn, đỡ lấy hắn hỏi: “Ngươi có thể đứng lên không?”
Đôi mắt đen của Lăng Khiếu Dương nhìn nàng, ý bảo hắn không có việc gì, sau đó nương người vào Hữu Hi từ từ đứng dậy. Hữu Hi không nói gì, tùy ý để Lăng Khiếu Dương khoát tay lên vai nàng, theo Dạ Đế đi vào trong núi.
BỐn người tìm được một sơn động, lúc này trời đã sáng, trong động chỉ có chút ánh sáng mông lung, sau khi quen rồi có thể nhìn thấy nhau.
Lăng Khiếu Dương cũng bị trọng thương, nhưng xem ra còn nặng hơn cả Hoàng Bắc Thiên, trên lưng Hữu Hi trừ bị thương ngoài ra, trừ đau đớn cùng những giọt nước mắt thì chẳng có gì. Còn Dạ Đế lúc này cũng minh mẫn, kể từ khi hừng đông tinh thần liền xấu xuống, ngồi ở trong chỗ tối nhất của sơn động, yên tĩnh dị thương.
Hữu Hi xé một miếng vải từ quần áo của mình xuống, sau đó nhẹ nhàng bịt kín hai mắt đang bị thương của Hoàng Bắc Thiên, nghĩ tới hai mắt hắn không còn nhìn thấy ánh sáng trái tim lai đau nhói, nước mắt rơi xuống.
Lăng Khiếu Dương ngồi một chỗ nhìn theo bóng Hữu Hi trong góc tối, cảm nhận nỗi đau của nàng, Hoàng Bắc Thiên mất đi hai mắt đối với nàng là việc không thể tiếp nhận.
Dạ Đế đi bên cạnh Hữu Hi, tay túm lấy nàng đứng dậy: “Tiểu phiền phức đừng khóc nữa, để ta chữa thương cho ngươi trước đã”
Hữu Hi môn lung nhìn Dạ Đế, khóc hỏi: “Có thể… khiến cho Hoàng Bắc Thiên nhìn lại được không, có thể không..”
Hữu Hi trong lòng kích động: “Thật sự có sao, thật tốt quá”- Hai mắt đẫm lễ lóe lên chút hào quang kích động.
Dạ Đế lại nói: “Nhưng mà hai nhát đao của ngươi, đã phá đi thứ ta cần..”
“Xin lỗi… lúc đó tình thế nguy cấp… ta.. bất đắc dĩ”- Hữu Hi vừa xin lỗi vừa nói, giọng nói trầm thấp, trong lòng không yên, mỗi lần gặp Dạ Đế, hắn lúc nào cũng ôn hòa, nhưng lại quá thần bí, không ai có thể đoán ra tâm tư”
“Được rồi, ta giúp ngươi xử lí vết thương, địa đồ còn giữa được, nếu không… lão quái vật giết ngươi không chết thì để ta động thủ”- Dạ Đế dù trách cứ hành động của Hữu Hi, nhưng tình thế bắt buộc hắn cũng hiểu, hư hại cũng không lớn, có cơ hội cứu được.
Dạ Đế nói như vậy, khiến cho Hữu Hi nhớ tới lần trước bị lão quái nhân bắt đi, nàng bị thương trên lưng, Dạ Đế hôn lên lưng nàng vết thương liền khép lại. chẳng lẽ hắn muốn, Hữu Hi do dự đứng lên: “Nhưng mà.. nhưng mà….”
“Đừng nhưng nhị nữa, ngươi còn có cách khác sao!” – Dạ Đế kéo tay Hữu Hi, đi vào tận cùng sơn động.
“Đứng lại”- Lăng Khiếu Dương đứng dậy, ngăn cản đường của hai người. “Ngươi muốn làm gì?”
“Tiểu phiền phức, cái tên nam nhân có phải luôn khi dễ ngươi không, v ậy đi, ta giúp ngươi giết hắn, ngươi xem thế nào?”- Giọng nói của Dạ Đế có chút không hài lòng, đôi mắt tà mì nhìn Lăng Khiếu Dương, nói chuyện giết người mà tựa như đang nói chuyện ăn cơm thật đơn giản, khiến người khác không biết là thật hay đùa.
Hữu Hi nhìn Lăng Khiếu Dương nói: “Ngươi nghỉ ngơi đi, ta không sao”
Lăng Khiếu Dương nhíu chặt mày, đôi mắt đen âm trầm, bất an nhìn Dạ Đế, trong lòng thầm nghĩ, đột nhiên nam nhân này xuất hiện là ai? Xem ra cùng Hữu Hi rất thân nhau? Hơn nữa hắn cũng muốn địa đồ.
Dạ Đế kéo Hữu Hi đi vòng qua Lăng Khiếu Dương, để cho Hữu Hi ngồi xuống một khối đá, còn hắn ngồi sau Hữu Hi.
Hữu Hi có chút ngại ngùng, nhưng lúc này nàng không thể quan tâm nhiều đến thế, Dạ Đế muốn địa đồ, nàng muốn Dạ Đế giúp Hoàng Bắc Thiên khôi phục đôi mắt, chẳng qua là chữa thương cũng không có gì quá đáng.
Dạ Đế dùng tay tính cởi quần áo Hữu Hi, Lăng Khiếu Dương đứng cách đó không xa rất khó chịu, đi qua, tay giữ lấy tay Dạ Đế, quát lạnh: “Ngươi làm cái gì vậy?”
Dạ Đế bực mình trừng mắt liếc nhìn Lăng Khiếu Dương: “Ta vì tiểu phiền phức của ta chữa thương, ngươi đừng có đứng đây nhìn lén tiểu phiền phức của ta”
“Ngươi?!”- Lăng Khiếu Dương giận dữ, muốn một quyền đánh bay tên nam nhân dám gọi Hữu Hi là tiểu phiền phức của hắn.
Hữu Hi cũng nhẹ nhàng cởi bò quần áo, để lộ ra vết thương phía sau lưng, Dạ Đế vội vàng che kín hai mắt, tay cũng giãy khỏi tay Lăng Khiếu Dương, hắn từ quần áo kéo xuống một miếng vải bịt kín mắt mình.
Đúng là mất mặt, có mỹ nhân trước mắt mà không có phúc hưởng thủ, Dạ Đế nghĩ vậy cúi đầu dùng lưỡi liếm lên Hữu Hi.
Lăng Khiếu Dương tự nhiên quan sát Dạ Đế, trong lòng bực mình, muốn ngăn cản Hữu Hi đối với Dạ Đế phi lễ, nhưng bất cứ nơi nào Dạ Đế liếm qua vết thương liền khép lại. Lăng Khiếu Dương đành phải rầu rĩ tránh sang ngồi một bên, quay đầu đi chỗ khác, không muốn nhìn thấy Dạ Đế giúp Hữu Hi trị thương, trong lòng lại sắp hóa điên.
Không thể không nói, nước bọt của Dạ Đế là lương dược tốt nhất, vết thương trên lưng Hữu Hi cũng khép lại, không còn dấu vết.
Hữu Hi vội vàng mặc áo, đứng dậy, đau đớn sau lưng biến mất, chẳng lẽ dùng cách này có thể trị thương cho đôi mắt Hoàng Bắc Thiên?
Nàng hy vọng hỏi: “Có thể dùng cách này…”
“Ta rất mệt”- Nhìn thấy Hữu Hi quan tâm Hoàng Bắc Thiên như thế, trong lòng Dạ Đế có chút bực mình
Hai mắt Hữu Hi tối sầm lại, cô đơn nhỏ giọng hỏi: “Vậy phải dùng cách gì mới chữa được hai mắt cho Hoàng Bắc Thiên”
“Đợi trời tối đã, ta bây giờ rất uể oải”- Giọng nói của Dạ Đế lộ vẻ suy yếu, chắc là hắn không thích ứng được với bạn ngày, dù là trong sơn động không có ánh sáng nhưng hắn vẫn không khỏe.
“Được vậy ngươi nghỉ ngơi đi”- Hữu Hi biết không thể hấp tấp dù trong lòng nàng thật sự rất khẩn trương, nói xong nàng đi đến chỗ Hoàng Bắc Thiên.
Lăng Khiếu Dương tức giận liếc nhìn Dạ Đế, sau đó nhìn về phía Hữu Hi, thấy nàng tới bên cạnh Hoàng Bắc Thiên…
Hữu Hi ngồi xuống bên cạnh Hoàng Bắc Thiên, nắm tay hắn, vuốt ve gương mặt hắn, mặc kệ dù chuyện gì xảy ra, Hoàng Bắc Thiên cũng sẽ không bỏ rơi nàng, mạo hiểm cứu nàng, thậm chí còn không ngại bỏ mạng vì nàng, nếu bỏ qua hận thù hắn sẽ yêu nàng như xưa.
Đúng vậy, vì nàng hy sinh tính mạng, trừ Hoàng Bắc Thiên ra còn có hắn, ánh mắt Hữu Hi nhìn về phía Lăng Khiếu Dương, những hy vinh cùng thương tổn của hắn phải làm như thế nào đây.
Tay Hữu Hi bị một bàn tay to nắm lấy, Hữu Hi định thần lại, vội vàng nhìn về phía Hoàng Bắc Thiên, hắn tỉnh dậy rồi sao, giữa sơn động tối đen, nàng vẫn có thể nhìn thấy vẻ mặt đau đớn, nhăn nhúm của hắn.
“Bắc Thiên..”- Hữu Hi nghẹn ngào kêu lên, ôm lấy thắt lưng Hoàng Bắc Thiên. “Là ta làm hại chàng, xin lỗi, xin lỗi”
Hoàng Bắc Thiên không thể nhìn thấy gì cả, hai mắt đau rát, chỉ nhớ tới hai mắt bị đui. Lúc đầu hoảng sợ nhưng sau đó bình tĩnh, tiếng xin lỗi tiếng khóc vang vọng bên tai, là hắn không chăm sóc nàng tốt, là hắn năm lần bảy lượt làm tổn thương nàng. Hắn ôm lấy Hữu Hi, bàn tay thô to tìm kiếm mặc nàng, giống như hắn muốn dùng tay khắc sâu dung nhan, áp lực đau khổ thấp giọng hỏi: “Đừng khóc.. ta không sao… chỉ là không nhìn thấy được nữa, những chuyện khác vẫn tốt mà.”
Dù Hoàng Bắc Thiên an ủi nhưng cũng không thể khiến cảm giác thương tâm cua Hoàng Bắc Thiên biến mất, nàng vẫn đau khổ, nước mắt lưu lại từng giọt nơi ngực áo của Hoàng Bắc Thiên.
Hoàng Bắc Thiên cũng không nói nữa, chỉ dùng tay hắn yên lặng giúp Hữu Hi lau đi nước mắt. Hắn từng hứa sẽ cho nàng hạnh phúc, nhưng mà hắn luôn khiến nàng khóc.
Lăng Khiếu Dương nhìn Hữu Hi cùng Hoàng Bắc Thiên chăm sóc nhau, lòng tràn đầy buồn bã, nhưng biểu hiện vẫn lạnh nhạt. Tinh thần Dạ Đế không tốt, cũng chỉ nghiêng hai mắt nhìn Hữu Hi cùng Hoàng Bắc Thiên một chút rồi nhắm mắt lại, đợi khi trời tối, tinh thần của hắn lại khôi phục.
Bên trong sơn động ba người nam nhân, một người là người Hữu Hi yêu, một người yêu Hữu Hi, một người đối với Hữu Hi không biết là yêu thật hay giả.
Lúc này ai cũng im lặng, Hoàng Bắc Thiên cùng Hữu Hi ngồi gần nhau, tay nắm chặt tay Hữu Hi, chèn ép nỗi đau xuống.
Lăng Khiếu Dương thì nhắm mắt làm ngơ, vận công chữa thương, Dạ Đế thì so với bình thường thông minh hơn rất nhiều.
Trời dần dần tối, trong sơn động tối đen, chỉ có Dạ Đế mới nhìn rõ mọi thứ.
Hữu Hi rúc vào người Hoàng Bắc Thiên không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi, Lăng Khiếu Dương mệt mỏi điều trị nội thương rồi dựa vào nơi nào đó ngủ thiếp đi.
Dạ Đế đứng dậy đi ra bên ngoài sơn động, lúc này bóng tối bao phủ mới là khoảnh khắc thuộc về hắn, bên ngoài sơn động, nhìn ánh trăng, trong lòng mãnh liệt chờ đợi, chờ có một ngày mình có thể đứng dưới ánh nắng mặt trời, hưởng thụ ánh sáng rực rỡ ấm áp đó.
“Hôm nay cám ơn ngươi”- Hữu Hi không biết từ khi nào đã tỉnh lại, đi ra khỏi sơn động, đứng phía sau Dạ Đế, ánh trăng lành lạnh chiếu trên người, càng làm tăng thêm sắc mặt tái nhợt.
Cánh tay dài của Dạ Đế vươn ra, giữ lấy bả vai Hữu Hi, tay chỉ lên trời: “Ngươi biết không, ta vẫn hy vọng có thể nhìn thấy mặt trời trên bầu trời, rời khỏi thế giới đen tối này”
“Ta thiếu chút nữa đã hủy đi hy vọng của ngươi”- Hữu Hi đau khổ cười, giương mắt nhìn ánh trắng lạnh lẽo.
“Ngươi… yêu nam nhân kia đến thế sao?”- Dạ Đế quay đầu lại nhìn Hữu Hi, vì tình yêu có thể bỏ mọi thứ sai?”
“Yêu hay không yêu đã không còn quan trọng, ta cùng hắn đã kết thúc, chỉ hy vọng hắn bình an, chứ không phải như bây giờ…”- Hữu Hi cô đơn nhìn thoáng qua Dạ Đế. “Ngươi nói cho ta biết đi, địa đồ trên lưng ta tại sao có thể giúp ngươi chứ:”
“Chuyện này đã lâu lắm rồi”- Dạ Đế miễn cưỡng nói.
“Lâu là bao nhiêu”
“Cỡ hai trăm năm về trước, có một tiểu quốc, gọi là Kinh Quốc, ta là quốc quân, từ phụ hoàng ta cho đến những người khác đều theo đuổi trường sinh bất lão, phụ hoàng tím kiếm rất lâu cuối cùng cũng có địa đồ, địa đồ huyền bí có thể khiến người ta trường sinh bất lão, hơn nữa còn chứa sức mạnh lớn. Nhưng chưa kịp tìm ra những huyền bí trong đó đã bị ám sát, thật may địa đồ không mất, ta kế thừa ngôi vị cũng tìm hiểu địa đồ, khi vừa đọc xong chú ngữ trên nó, ta đã bất tử, có được sức mạnh to lớn, nhưng chỉ có thể sống trong bóng tối, thần dân của ta cũng bị liên lụy nhưng không thể biết trước mình lại sống trong bóng tối, cho dù trời thay đổi, vạn vật biến thiên nhưng ta mãi mãi không thay đổi”
“Ngươi.. ngươi hơn hai trăm tuổi rồi sao!”- Hữu Hi không dám tin nhìn mặt Dạ Đế
“Chính xác mà nói, là hai trăm mười tám tuổi”- Dạ Đế tà mị cười. “Là bất tử, là trường sinh bất lão, dung nhan không bao giờ thay đổi”
“Chẳng lẽ thần dân của ngươi cũng trường sinh bất lão sao?’- Hữu Hi nhớ tới Dạ Thành có rất nhiều hài tử, chẳng lẽ chúng, và cả người lớn cũng không bao giờ già, tiểu hài tử cũng không lớn lên?
“Không!”- Dạ Đế cười cười. “Chú ngữ chỉ có tác dọng với ta, giúp ta trường sinh bất lão có được sức mạnh, nhưng bọn họ lại vì ta mà bị liên lụy, sống trong bóng tối, họ già thì sẽ chết đi, còn ta hai trăm năm qua, người thân chết đi, mẫu thân của ta, con trai của ta, vợ của ta, trừ ta trường sinh bất lão còn họ đều chết, từ đó ta cũng không lấy vợ, cũng không muốn hôn người, nhìn bọn họ chết đi trước mắt thật sự rất đau đớn”
“Nhưng tại sao.. địa đồ lại nằm trên người Dạ Hủy? Hơn nữa ngươi cũng không phải là chúa tể thiên hạ?”- Đây là nghi vấn lớn nhất của nàng.
Dạ Đế suy nghĩ nói: “Chúa tể thiên hạ, có lẽ chẳng qua là đồn thổi, ta cũng không tìm hiểu, đối với ta chuyện đó không quan trọng. Địa đồ này sau khi ta đọc chú ngữ liền biến thành một đạo kim quang, nhưng không ngờ ba năm trước lại xuất hiện, xông vào sau lưng Dạ Hủy, bám vào da nàng, chỉ có bóc lớp da sau lưng ra thì mới thấy địa đồ.”
Hữu Hi lúc này mới hiểu, ra là có những chuyện cũ trung gian như thế, đúng là chuyện cơ duyên xảo hợp, không hề giả, cũng vì sự hận thù của Lăng Khiếu Dương mà mất đi tính mạng, sau đó nàng xuyên qua người Dạ Hủy, thay thế Dạ Hủy, bị ngược đãi, bị đuổi giết.
“Dạ Đế vậy..”- Đã hơn hai trăm tuổi, thật sự khó tin, Hữu Hi quay về nhìn Dạ Đế, hồi lâu mới nói: “Ngươi có cách chữa cho hai mắt Hoàng Bắc Thiên đúng không?”
“Có thể, nhưng mà, ngươi không phải cùng hắn kết thúc rồi sao, tại sao còn lo lắng cho hắn như thế?”- Dạ Đế nhíu mày, tà mị nói. “Không bằng đi theo ta, ta vừa anh tuấn vừa tiêu sái, so với bọn họ còn đáng yêu hơn rất nhiều, chọn ta đi”
Hữu Hi mặt trắng không chút máu liếc nhìn Dạ Đế, hất bàn tay đang chụp mở của hắn ra: “Kết thúc không có nghĩa là không quan tâm tới hắn”
“Vậy kết thúc cũng không có nghĩa ngươi không yêu nữa?”- Dạ Đế để tay lên cằm. “Giúp hắn thì có thể, nhưng phải có một thứ”
Hữu Hi trong lòng phấn khích, kích động hỏi: “Là vật gì?”- Dạ Đế chấp nhận giúp, hai mắt Hoàng Bắc Thiên được cứu rồi.
Dạ Đế vẻ mặt ngưng trọng: “Hai mắt hắn bị hủy, chỉ cần tìm được mắt của người sống thay cho hắn là được”
“Mắt của người sống?”- Hữu Hi kinh ngạc lặp lại lời Dạ Đế
“Phải, việc này cũng không khó khăn, tìm đại ai đó, lấy đi đôi mắt là được”
“Không”- Hữu Hi lên tiếng ngăn cản. “Không thể vì chúng ta mà hy sinh người khác”
“Vậy ngươi muốn thế nào?”- Dạ Đế nhìn Hữu Hi, vừa muốn cứu người mình yêu, vừa không muốn hi sinh người vô tội, nàng đúng là tốt bụng đến đáng yêu mà.
Hữu Hi nhìn ánh trăng, cúi đầu nói: “Có thể đến được đây tao ngộ, gặp hắn, yêu hắn cũng không còn gì tiếc nuối!”- quay đầu nhìn Dạ Đế “Ta lấy hai mắt của ta cho hắn, sau đó ngươi cứ việc lấy địa đồ…”
Dạ Đế nhướng mày, ngón tay nhỏ dài chộp lấy vai nàng: “Ngươi điên rồi sao? Ngươi không muốn sống nữa sao?”
“Ta rất bình tĩnh”- Hữu Hi thản nhiên mỉm cười. “Ta biết mình đang làm gì, xem như ta cầu xin ngươi được không”
Tay Dạ Đế run lên, phất tay áo, xoay người sang chỗ khác: “Ta không thể đáp ứng, vì mộ người như hắn đáng sao”
Hữu Hi chậm rãi đi tới trước mặt Dạ Đế: “Vì hắn, ta có thể cố gắng, giống như hắn vì ta mà hy sinh mọi thứ, bị mọi người đuổi giết không bằng chết đi lưỡng toàn đôi bên, như thế cũng tốt?”
Dạ Đế do dự, địa đồ tuy quan trọng, nhưng hắn không muốn Hữu Hi chết, hơn nữa, còn muốn dâng hai mắt cho Hoàng Bắc Thiên, nàng sao lại yêu đến ngu ngốc thế này.
“Ta đi tìm đồ ăn thức uống’- Dạ Đế trong lòng rối loạn, bay đi, để lại bóng Hữu Hi lạc lõng gầy gò đứng dưới ánh trăng. Chấm dứt cuộc nói chuyện.
Trời đã sáng, tinh thần Dạ Đế cũng không tốt, ngồi yên, không nói lời nào, Hoàng Bắc Thiên cũng trở nên trầm mặc. Hắn không nhìn thấy gì cả, cũng không nhìn được mặt Hữu Hi, không thấy được dáng nàng, hắn có chút hoảng sợ, hắn cảm giác không an toàn cũng không có năng lực bảo vệ Hữu Hi, không có năng lực làm chuyện hắn muốn làm.
Từ Dạ Đế Hữu Hi biết phía trước không xa có một con suối, là đêm qua Dạ Đế phát hiện ra. Cho nên nàng dìu đỡ Hoàng Bắc Thiên ra ngoài, giup hắn rửa mặt, uống nước, bổ sung khí lực.
Bên trong sơn động chỉ còn lại Lăng Khiếu Dương và Dạ Đế, hai người nam nhân nhìn nhau đầy địch y’.
Hữu Hi cùng Hoàng Bắc Thiên đi tới bên cạnh dòng suối, nàng để Hoàng Bắc Thiên ngồi xuống bên cạnh, sau xé lấy mảnh quần áo giúp Hoàng Bắc Thiên lau đi vết máu trên mặt. Tay Hoàng Bắc Thiên nắm lấy tay Hữu Hi, muốn nhìn nàng, nhưng mà một mảnh tối đen, không thể dùng mắt để trao đổi nữa, cuối cùng chỉ dùng tay xoa mặt Hữu Hi.
“Vẫn còn giận ta sao?”- Giọng nói lạnh lùng mang chút ôn nhu, Hữu Hi như tìm lại cảm giác của ngày xưa.
Nàng không trả lời, ngược lại hỏi: “còn đau không?”
Hoàng Bắc Thiên lắc đầu, vẻ mặt lạnh lùng không có vẻ gì đã mất đi cửa sổ tâm linh,, Hữu Hi hiển nhiên cũng không nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì.
“Yên tâm đi, Dạ Đế sẽ chữa mắt cho ngươi”- Nàng hạ giọng an ủi, trong lòng cảm giác Hoàng Bắc Thiên rất đau đớn vì không thể nhìn thấy.
“Còn đau không?”- hắn cũng hỏi nàng cùng một câu, tay hắn vuốt ve mặt nàng.
Hữu Hi trong lòng ảm đảm, quên mất hắn không nhìn thấy, lắc đầu, hạ giọng nói: “Không đau nữa”- Nàng biết hắn đang hỏi đến cái tát lần đó, mặt không đau nhưng mỗi lần nhớ tới trái tim vẫn đau.
“Ta biết trong lòng nàng vẫn đau”- Hoàng Bắc Thiên quay mặt về trước, tránh nhìn Hữu Hi.
“Đừng nhắc đến những chuyện trước đây nữa, mấu chốt là chữa mắt cho ngươi”
“Tình cảm giữa chúng ta cũng là chuyện trước đây sao?”- Giọng nói Hoàng Bắc Thiên mang theo đau khổ cùng nỗi cô đơn, còn có cảm giác hối hận rất sâu.
Còn yêu không?
Hữu Hi không phủ nhận, chỉ là, nàng không dám yêu nữa, tình yêu giống như loài hoa anh túc, rất đẹp nhưng cũng chứa độc dược mạnh, lúc thì như trên thiên đường lúc lại đau khổ đứt từng khúc gan khác ruột.
Hữu Hi không trả lời, chỉ cúi đấu nói: “Uống nước đi, rất ngọt, chúng ta trở về sơn động đi nếu không họ sẽ lo lắng”
Hữu Hi rửa tay, để nước vào tay rồi đặt bên môi Hoàng Bắc Thiên. Hoàng Bắc Thiên do dự uống mãi uống không xong, Hữu Hi thản nhiên cười, sau đó rửa sạch mặt, nhìn xung quanh, muốn tìm thứ gì đó để mang nước về cho Lăng Khiếu Dương, nhưng phát hiện ngoài cỏ và nước chẳng còn gì.
Cuối cùng, quyết định để Hoàng Bắc Thiên về nghỉ ngơi trước, nàng đứng dậy nhìn Hoàng Bắc Thiên: “Đi thôi, chúng ta về”
“Được”- Hoàng Bắc Thiên đơn giản nói, theo Hữu Hi về sơn động,
Hữu Hi cùng Hoàng Bắc Thiên quay về sơn động, nghe bên trong hai người đang nói gì đó, lại còn nhắc tên nàng, nhưng khi nàng vừa vào, liền chấm dứt.
“Hai người đang nói gì thế? Nhắc tới ta sao?”- Hữu Hi nhìn Dạ Đế hỏi.
“Không có”- Dạ Đế nhắm mắt không muốn nhiều lời,
Lăng Khiếu Dương lại đứng dậy, đôi mắt đen nhìn Hữu Hi, cao ngạo ra lệnh: “Mang ta đi uống nước, ta rất khác”
“Cách đây không xa, ngươi có thể tự mình tìm được”- Nàng không muốn cùng hắn ở một chỗ.
Bàn tay to của Lăng Khiếu Dương duỗi ra, chính xác giữ lấy tay Hữu Hi, giọng nói lạnh lùng: “Đi”
“Buông tay”- Hoàng Bắc Thiên dựa vào vị trí phát ra tiếng của Lăng Khiếu Dương mà dùng tay ngăn cản
Dạ Đế lại vung tay với Hoàng Bắc Thiên: “Ngươi.. nghỉ ngơi”
Không biết Dạ Đế dùng chiêu gì mà khiến Hoàng Bắc Thiên rên đau một tiếng, té ngã trên đất.
“này ngươi làm gì vậy?”- Hữu Hi kinh hô, muốn sang xem Hoàng Bắc Thiên.
Dạ Đế nướng mày, cười hắc hắc, tà mị nói: “Ta không phải muốn làm khó ngươi, nhanh dẫn hắn đi tìm nước uống đi”
Hữu Hi ngẩng đầu, khoảng cách gần như thế nàng có thể nhìn thấy đôi môi khô nứt của Lăng Khiếu Dương, sắc mặt tái nhợt, dù không muốn, nhưng cũng không đành lòng liền tự mình đứng lên đi ra ngoài.
Lăng Khiếu Dương theo sau, hai mắt si dại nhìn Hữu Hi, cùng nhau đi.
Hữu Hi đi trước, hắn đi sau, mãi đến khi tới suối nước, Hữu Hi quay đầu nhìn hắn nói: “Uống xong rồi tự mình về đi”- Nói xong phải đi, cánh tay dài của Lăng Khiếu Dương giữ lấy thắt lưng nàng, cản trở đường nàng đi.
Cánh tay quặc lấy thắt lưng, đôi mắt đen nhìn chằm chằm mặt nàng, giống như nhìn thế nào cũng không thấy đủ.
“Buông ra”- Hữu Hi đẩy tay hắn, cau mày giận, tại sao hắn luôn quá đáng như thế.
“Ôm một chút thì sao?”- Tay hắn càng siết chặt, Hữu Hi giận, ra chiêu tập kích hắn nhưng bị hắn hòa giải
“Ngươi không phải muốn uống nước sao?”- Hữu Hi không cách nào giãy dụa, gương mặt giận dữ mà ửng hồng.
“Đột nhiên không muốn uống”- Hắn cực kì vô lại đưa gương mặt tuấn tú lại gần, nắm thắt lưng của nàng, rồi ngã xuống, áp nàng trên mặt đất.
Nàng ở dưới hắn ở trên.
“Tại sao ngươi cứ muốn ta ghét ngươi chứ?”- Đôi mắt Hữu Hi trở nên lạnh lùng, giọng nói bình thản không chút tình cảm.
Hắn đã thành công trong việc hành hạ lòng nàng, hắn cứu nàng, giúp nàng, khiến nàng cảm kích, nhưng mọi sự cảm kích ấy lại bị hắn thường xuyên hủy đi thay vào đó là hận.
Nàng không thể quên những tổn thương hắn mang tới, nhưng vĩnh viễn cũng không quên hắn nói hắn sẽ đem nàng về bên Hoàng Bắc Thiên, đã cõng nàng trên lưng trong núi tuyết đêm đó.
Nói một câu, nàng không thể không thừa nhận, nàng cảm động, rung động, một nam nhân cuồng vọng, bá đạo, lãnh huyết lại vì nàng mà hy sinh tất cả.
Không quên hắn ở trong đêm tuyết che chắn bảo vệ nàng, để bản thân một mình đông cứng. Hận thù cùng cảm kích đang xen vào nhau, giống như chiếc bình đầy nước lắc lư, vừa cảm kích chưa bao lâu liền bị hận thù chiếm hượng phòng.
Giống như đêm hôm đó, hắn cuồng vọng không cần biết nàng muốn hay không mà chiếm đoạt.
SỚm đã xuất hiện thành kiến, hận cứ chiếm lòng nàng, tựa như bây giờ, hắn thế nào cũng phải làm cho nàng hận sao? Chán ghét sao?
Hắn không nói câu nào, đôi mắt đen kịt nháy mắt nhìn nàng, cúi đầu hôn môi nàng, hôn rất sâu, trong một lát lại buông nàng ra.
“Nàng hận ta?”- Hắn trầm giọng hỏi, nhưng một điểm cũng không giận chỉ thương tâm.
Nụ hôn của hắn làm cho Hữu Hi cau mày, nhớ tới hắn chiếm đoạt nàng, Hữu Hi không kiềm được gầm nhẹ: “Đúng vậy, Lăng Khiếu Dương, ta hận ngươi, hận ngươi”
“Vậy hận bao nhiêu, hận đến kiếp sau sao?”
Hữu Hi lãnh khốc vô tình nói: “Ta đời đời kiếp kiếp cũng hận ngươi, hận ngươi vì những chuyện đã làm
“Như vậy cho ta một lần thì sao?”- Lăng Khiếu Dương tà ác ười, đôi mắt thị huyết trở nên ôn nhi. “Không thể khiến nàng yêu, thì hận cũng chẳng sao, ít nhất ở trong lòng nàng ta còn lại chút dấu vết”
Nàng hỉu rõ hàm nghĩa của hắn: “Tại sao, ngươi cứ khiến ta chán ghét vậy chứ, tại sao?”- Hữu Hi nghiêm mặt oán giận nhìn Lăng Khiếu Dương.
“Không thế thì sao?”- Lăng Khiếu Dương sâu kín nói, nhưng không tiếp tục xâm phạm nàng, ánh mắt trở nên sâu thẳm, chăm chú nhìn, mong ngóng nói: “Ta không mạo phạm nàng, liệu có thể thay đổi việc nàng chỉ cười với một người, chỉ cười một người”
Tình huống này nàng còn cười sao, Hữu Hi mặt trắng không còn chút máu, Lăng Khiếu Dương liếc mắt: “Ngươi phát điên gì vậy, ta cười không nổi”
Mỗi lần nàng đầu giận, cười không nổi.
“Cười không nổi sao?”- Giọng nói cô đơn thất vọng, sự hăng hái lúc nãy giờ đã uể oải.
“Là tự ngươi nói?”- Hắn nhíu mày, toàn thân siết chặt.
Hắn dùng tay giữ thắt lưng, chậm rãi di chuyển lên nách nàng: “Như vậy có cười không?”- Vừa nói hắn vừa dùng sức chọc ngoáy Hữu Hi.
Hữu Hi sợ nhột, thật sự rất sợ
Nàng trốn tránh, kinh hoàng đẩy Lăng Khiếu Dương, chịu đựng không cười, nhưng mà tay hắn như giác hút, chạm vào nơi mẫn cảm của nàng, muốn nàng cười, rất muốn nàng cười
Hữu Hi cũng chịu không nổi, bị ép cười, đứt quãng nói bảo Lăng Khiếu Dương dừng tay. Lăng Khiếu Dương cười, nàng cười rồi, bờ môi cong lên thỏa mãn, nhìn thật sâu gương mặt tươi cười của Hữu Hi, nụ cười đẹp như thế, hắn biết nàng chưa bao giờ mỉm cười với hắn.
Lúc này nụ cười xinh đẹp của nàng lại khắc sâu vào lòng, cất kĩ, để nơi sâu thẳm trong trí nhớ. Hắn không biết nên làm sao, nàng mới cười với hắn, bây giờ xem ra đã thành công. Hắn ngây dại nhìn, Hữu Hi cũng chầm chậm ngưng cười, không tự chủ mà bật cười, trong mắt vẫn còn ướt nước.
Nàng định thần lại, hai mắt chạm vào mắt Lăng Khiếu Dương, ánh mắt hắn say mê, thỏa mãn, thâm tình, tựa như dòng suối đem ánh mắt của nàng, trái tim Hữu Hi bay lên cao, vội vàng ly khai Lăng Khiếu Dương, đứng dậy.
Lăng Khiếu Dương miễn cưỡng đứng lên, ngồi xổm xuống uống nước, sau đó cởi áo rửa sạch mặt.: “Nữ nhân, nàng cười lên thật khó coi”
Lăng Khiếu Dương mặt dính đầy bọt nước, mang theo sự tà ác khiến người ta chán ghé, vừa rồi cười to chẳng qua do mất kiềm chế. Trong long Hữu Hi có chút hoảng hốt: “Coi được hay không chẳng liên quan gì đến ngươi”- Nói xong quay đầu đi, không hề lưu luyến.
Đôi mắt đen của Lăng Khiếu Dương vẫn như cũ lưu luyến nhìn bóng lưng nàng, Hữu Hi nàng thật sự đời đời kiếp kiếp nhớ ta dù là hận sao?
..
Ngày mới lại đến, Hữu Hi cùng Dạ Đế đi bộ suốt tối hôm qua tìm được con suối tắm rửa. Dạ Đế vẫn không có đáp ứng yêu cầu của nàng, không chịu giúp Hoàng Bắc Thiên thay mắt, cũng không chịu lấy địa đồ.
Lăng Khiếu Dương chưa từng làm, Hoàng Bắc Thiên bởi vì hai mắt đau mà không thể đi ra, cho nên việc nấu cơm giao cho Hữu Hi. Hữu Hi sau khi rửa Sơn Kê, liền tìm củi, về đến sơn động kiếm chỗ nhóm lửa nướng Sơn Kên ăn.
Nhưng nàng không có lửa, vừa tiến vào sơn động, Hữu Hi nghiêng người phát hiện trong động chỉ còn hai bóng đen, ít đi một người.
“Tiểu Phiền phức, ngươi nói đi, ngươi làm sao cảm ơn ta đây?”- Dạ Đế nhìn thấy Hữu Hi đi vào, kéo tay nàng đi tới bên cạnh Hoàng Bắc Thiên, hắn lúc này dường như đang mê man.
“Hắn làm sao vậy?”- Hữu Hi lo lắng hỏi, ngồi xuống, sờ trán Hoàng Bắc Thiên.
“Hắn không sao, ta vừa chữa mắt cho hắn, có thể sức mạnh của ta đả thương hắn, lát nữa sẽ tỉnh ngay thôi”
“Sao.. ngươi chữa hai mắt cho hắn rồi”- Gia tốc trống ngực tăng cao kích động, đột nhiên nàng nhớ tới gì đó. “Nhưng ngươi dùng mắt của ai, ngươi không phải nói?”
“Ta tìm được cách khác”- Dạ Đế cười hì hì nói, giống như đã hoàn thành nhiệm vũ lớn lao, vẻ mặt đắc ý.
“Cách gì?”- Hữu Hi nghi hoặc hỏi, Dạ Đế rõ rang nói muốn mắt người sớng mà
“Còn nhớ ta giúp người trị thương thế nào không”
Hữu Hi gật đầu.
“Ta chỉ dùng chút công phu không cần mắt người sống cũng chữa được”
Dạ Đế tỏ vẻ như thật, Hữu Hi cắn môi, nhìn quanh sơn động: “Hắn đâu”
“Ai?”- Dạ Đế khó hiểu, vẻ mặt hồ đồ
“Lăng Khiếu Dương”- Hữu Hi không thể không nói ra tên này.
“Đi rồi, sau khi ngươi vừa rời khỏi, thủ hạ tới tìm hắn, họ đi rồi”- Dạ Đế phong khinh vân đạm đáp, một nam nhân không can hệ tơi hắn, đi rồi cũng chẳng có liên quan gì.
“Nhưng mà”- Hữu Hi cảm giác bất an, mất mát
“Nhưng mà cái gì?”- Dạ Đế cau mày, sau đó lại gần Hữu Hi: “Này, chữa hai mắt cho hắn, ngươi đáng ra nên cảm ơn, hôn ta một cái, coi như tạ lễ”
“Ngươi sao lại không đứng đắn như thế”- Hữu Hi đẩy hắn thối lui.
“Ngươi không muốn ta hôn ngươi sao”- Dạ Đế vừa nói, miệng mở ra, chuyển tới mặt Hữu Hi, Hữu Hi chưa kịp hoàn hốn tránh bàn tay to đã chặn miệng Dạ Đế, sau đó Hoàng Bắc Thiên rất nhanh ôm Hữu Hi đứng dậy.
“Đúng là vong ân phụ nghĩa”- Dạ Đế vẻ mặt ủy khuất, hai tay đan chéo trước ngực.
“Bắc Thiên” Hữu Hi thấy Hoàng Bắc Thiên tỉnh lại, vui sướng vội vàng nhìn hai mắt hắn.
Đúng vậy, nàng nhìn thấy, dù trong sơn động ánh sáng rất kém nhưng vẫn có thể nhìn thấy hai mắt sáng quắc chớp động của hắn
Hoàng Bắc Thiên ôm Hữu Hi vào ngực: “Hữu Hi… có thể nhìn thấy nàng được rồi!”
“Phải”- Hữu Hi kích động bật khóc, gật đầu liên tục
Dạ Đế âm thầm lắc đầu, mở miệng nói: “Bây giờ, hai mắt hắn đã giải quyết xong, như chúng ta nghiên cứu địa đồ trên lưng ngươi đi”