“Hơn một tháng”- Sau khi nghe Dạ Lan nói, Lăng Khiếu Dương ngơ ngác lặp lại lời nàng, chỉ một câu nói đơn giản nhưng có thể dìm người ta xuống bồn nước lạnh, lạnh đến thấu xương.
“Vừa vặn 40 ngày”- Dạ Lan đứng đó, gương mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ mất mát kinh ngạc trả lời.
Bốn mươi ngày, đầu Lăng Khiếu Dương như bị ai đánh một gậy vào, hoàn toàn đều là mộng.
Bốn mươi ngày… bốn mươi ngày, Lăng Khiếu Dương lo lắng suy nghĩ. Bốn mươi ngày trước là đêm trời đầy tuyết Hữ Hi đi tới mInh Viên.
Không nàng đã từng thề, cam đoan không phát sinh chuyện gì, nàng cam đoan không xảy ra chuyện gì cả mà. Nhưng sao thời gian lại khớp đi vậy, lại là ngày đó.. Nàng lừa hắn sao? Không!! Trái tim Lăng Khiếu Dương đau thắt, môi trắng bệch, sắc mặt xanh mét.
Hắn tin nàng, nàng… nhưng nàng lại lừa gạt hắn. Lăng Khiếu Dương không biết là nên giận hay nên đau đớn, vẻ mặt vặn vẹo trông rất đáng sợ.
Dạ Lan nhìn phản ứng Lăng Khiếu Dương, nghi hoặc lo lắng hỏi: “Lăng, chàng làm sao vậy, không vui sao?”- Nàng có phải xem phản ứng của Lăng Khiếu Dương dường như quá mức kích động.
Lăng Khiếu Dương không trả lời Dạ Lan, tay đỡ lấy khuôn cửa, bước chân lỗ mãng đi vào phòng, để lại mình Dạ Lan nhìn theo bóng lưng mà đau xót.
Dạ Lan nhìn Lăng Khiếu Dương đau khổ tan nát cõi lòng. Nàng không biết nên vui hay nên khổ sở, trầm mặt hồi lâu, bên môi nở nụ cười âm hiểm, xoay người rời đi
Nội tẩm, dưới ánh nến, trên giường Hữu Hi che khuất chân, ngơ ngác ngồi đó, hai mắt trống rỗng vô thần, vẻ mặt đầy lệ, nàng đã khóc là vì cái chết của Hoàng Bắc Thiên hay vời vì đứa con trong bụng?
Buồn vui này nàng không biết nên khóc hay nên cười.
Hai nha hoàn canh giữ bên giường Hữu Hi, một bước cũng không dám rời, sợ Hữu Hi xảy ra chuyện, nhìn thấy Lăng Khiếu Dương tiến vào vội vàng thỉnh an. Lăng Khiếu Dương sắc mặt âm trầm, tay phất nhẹ bảo các nàng lui xuống, hai nha hoàn vội vàng lui ra, trong phòng tĩnh lặng.
Hắn đi tới giường, bước đi trầm trọng, nặng nề ngồi xuống bên cạnh Hữu Hi, dường như cả người cũng không còn sức.
Nhìn Hữu Hi, lửa giận trong lòng lại không thể bộ phát, trừ đau đớn không còn cảm giác gì khác. Nàng mang thai rồi, hắn vẫn hy vọng nàng mang thai đó thôi. Lý gì đây!!
Lăng Khiếu Dương đau khổ cười, từ khi nàng trở về bên cạnh hắn, hắn lúc nào cũng chờ đợi mong nàng mang thai con hắn. Hôm nay, Hoàng Bắc Thiên chết, Hữu Hi sợ rằng cũng không muốn sống, nếu như không phải trong bụng đã mang thai liệu nàng có bình tĩnh đến thế không?
Hay là đau đớn mà chết lặng. Hắn muốn nàng sống, sống cho khỏe mạnh, dù trong bụng nàng mang thai con người khác.
Chỉ cần nàng sống cạnh hắn là được.
“Nàng mang thai rồi, nàng có biết không!”- hắn gian nan nói, nói là nói nhưng lòng rất đau.
“..”
Hữu Hi trầm mặc tĩnh lặng, đằm chìm trong cái chết Hoàng Bắc Thiên, đau khổ không nguôi, đối với lời nói của Lăng Khiếu Dương nàng dường như không nghe thấy
Lăng Khiếu Dương Nhìn gương mặt tĩnh lặng của Hữu Hi, hắn tiếp tục nỉ non nói: “Là con của nàng và hắn… nàng phải sống thật khỏe.. dù là vì đứa con, nàng cũng nên sống… đúng không!
Trong mắt Hữu Hi hiện lên chút gì đó, nhưng nháy mắt lại khôi phục như cũ.
Hoàng Bắc Thiên đã chết, dù có con của hắn, nàng cũng vui vẻ không đứng dậy đi, ngón tay Lăng Khiếu Dương xoa xoa mặt nàng, giọng nói nghèn nghẹn: “Vì hài tử… mà sống có được không”
Hắn nói như nghiến nát từng chữ, trong giọng nói mang theo chút kiềm nén không bật lên mà khóc, cũng không có cách nào nói tiếp, Lăng Khiếu Dương đứng dậy, một thân đau xót đi ra ngoài phòng.
Vội vàng phân phó nha hoàn vào trông Hữu Hi, hắn lảo đảo đi về phía hoa viên. Bước chân hỗn loạn, nhìn mảnh sân vì Hữu Hi mà trồng đây hoa mai, dừng lại, tay siết chặt đem từng cành mai chặt đứt.
Cuối cùng đau khổ quỳ gối xuống nền đất lạnh lẽo, mặt vùi vào bàn tay, hắn khóc, rơi lệ không ngừng, nức nở lên tiếng, cũng không muốn để Hữu Hi nhìn thấy bộ dạng chật vật này của hắn.
Một lần rồi ngàn lần hỏi tại sao, tại sao lại muốn nàng như vậy…. Cuộc sống này, Hữu Hi không làm hắn đau, mà việc Hữu Hi cùng Hoàng Bắc Thiên ở gần nhau lại làm hắn đau khổ
Mặc dù không nắm chắc được nàng sẽ ở lạ bên hắn, nhưng hắn sớm đã tiềm danh y, tiếm kiếm trị liệu, những lương dược đặc biệt.
Sau đó, trời lại toại nguyện hắn, phân phân hợp hợp, Hữu Hi về bên cạnh hắn, Hắn mừng rỡ như điên, trong lòng chờ đợi, thề hứa, muốn Hữu Hi cả đời bên cạnh.
Từ khi nàng trở về bên hắn, hắn liền chăm sóc bảo nàng uống thuốc, hy vọng chữa khỏi cho nàng khiến nàng khỏe mạnh, khôi phục khả năng mang thai
Một ngày, một tháng, hai tháng, ba tháng.. Mỗi một ngày chờ đợi, hy vọng thuốc đó có thể chữa khỏi bệnh cho Hữu Hi khiến nàng mang thai lại được. Mỗi một ngày đều như một năm dài đằng đặc
Hắn muốn nàng mang thai con hắn, nhưng mà người tính không bằng trời tính, cuối cùng kết quả là Hữu Hi mang thai con Hoàng Bắc Thiên.. hắn nhiều lần như vậy nhưng lại kém so với Hoàng Bắc Thiên chỉ có một lần sao?
Một lần đó thôi nàng liền mang thai con Hoàng Bắc Thiên, hắn dù cố gắng nhưng tất cả chỉ phí công, thật buồn cười, đúng là tiện nghi cho Hoàng Bắc Thiên.
Trời, ông trời đang trêu hắn sao? Ông trời đang trừng phạt hắn sao?
Lăng Khiếu Dương đau khổ khóc, như một đứa trẻ mất tất cả vô lực mê mang.
Ở trong đêm khuya, hắn cô độc bi thương không ai bên cạnh ở trong biển mai, phát tiết nỗi đau trong lòng cùng sự không cam tâm.
Lệ từ trên gương mặt kien cường của hắn rơi xuống, nhưng lại không thể mang đi nỗi đau. ‘
Thi thể Hoàng Bắc Thiên lẳng lặng nằm trong đống đổ nát ở Minh viên, không ai an táng. Hữu Hi kẻ mất hồn, ra khỏi vương phủ, đi về Minh viên, nàng như thế nào cũng không tin, Hoàng Bắc Thiên đã chết,
Hoàn toàn không tin.
Vô tri vô giác nàng nhớ tới đêm tuyết đó, hắn nói, hắn muốn nàng chờ hắn, tin hắn. NHưng lời này có ý gì? Nàng đi tới trước, Lăng Khiếu Dương lo lắng theo sau, không dám quấy rầy nàng. Nàng đau, hắn cũng đau.
Hữu Hi thất thần đi, con đường quen thuộc nhưng dài một cách lạ thường, đi và đi, chung quy cảm giác thời gian đã rất lâu. Minh Viên ở ngày trước mắt, ngay dưới chân, Hữu Hi nhìn thấy hết, hốc mắt ửng đỏ, trái tim đau đớn. Tâm tình nàng bây giờ không ai biết, không ai nhận ra, trừ Hoàng Bắc Thiên đã chết trong bụng nàng còn có một đứa trẻ. Đứa trẻ!!
Hữu Hi không có nữa điểm sung sướng, trong lòng chỉ có Bắc Thiên
Thi thể vẫn đặt ở đó, cũng không ai trông coi, tùy gió thổi, nắng phơi, tùy ý hắn là cô hồn không nơi ở. Hữu Hi quỳ xuống trước, nhưng không có dũng khí xem lại thân thể đã bí thiêu cháy.
Trái tim đã rướm máu, máu chảy trong người rất đau. Vùi đầu vào tay, thương tâm khóc lên, ngẩng đầu lên, thừ người thẫn thờ, đau khổ sau đó hiện lên gì đó.
Nàng vội vàng đứng bật dậy, giống như kẻ điên chạy tới căn phòng đã bị thiêu hủy của Hoàng Bắc Thiên.
Một bó hoa hồng sáng rực, an tĩnh cắm ngay bức tường, phảng phất như cố tình để đó.
Tay Hữu Hi cầm lấy hoa, khóc cười, ngày hôm qua không có hoa này. Hoa hồng này chỉ có Hoàng Bắc Thiên của nàng có, dù trong phòng Lăng Khiếu Dương cũng có nhưng hoa hồng nàng làm cho Hoàng Bắc Thiên không giống.