“Ngươi biết, trước giờ ngươi vẫn biết?” Trên tường, Vu Chung chặn lại những đao kiếm vung tới, nhìn người bị thương đầy mình trước mặt, mắt muốn rớt ra.
Lãnh Phi Nhan ráng nở nụ cười, môi dính máu tươi: “Chẳng phải trước giờ tin tức của Truy Điện vẫn luôn chính xác sao?”
“Vậy tại sao ngươi…”
“Ta thích nhìn các ngươi diễn trò… Ẩm Thiên Hành, ngươi, ta, Thất Dạ… Ha ha, kỹ năng diễn xuất của mọi người đều rất cao minh. Án diệt môn của Tàng Kiếm sơn trang ngươi không tra ra được là vì vốn do người của Yến Lâu ra tay, đúng không?”
“Ngươi…” Vu Chung kinh hãi lùi ra sau, nàng nhìn vào mắt hắn: “Ẩm Thiên Hành đưa ra điều kiện, sau khi thành công thì hưởng theo nhu cầu. Yến Lâu là của ngươi mà võ lâm là của hắn ta. Bởi vì chỉ khi Tàng Ca đoạn tuyệt với ta thì y mới chịu giúp các ngươi hóa giải Phi yến kiếm pháp, đúng không?”
“Mau giết chúng, đừng để chúng nói bậy!” Ẩm Thiên Hành còn đang hò hét, nhưng rõ ràng là có vẻ kinh hoảng. Thích Thiện ngẩng đầu. Người ấy vẫn kiêu ngạo đứng giữa đám người, có điều áo trắng đã thấm đầy máu. Bàn tay cầm Hàm Quang, móng tay đã thành màu lam, mái tóc dài cũng dính máu, bện lại với nhau.
“Ngươi chột dạ sao Ẩm minh chủ?”
“Ngươi… ngươi nói bậy! Ngươi có chứng cớ gì?”
“Thật cần chứng cớ sao?”
Ẩm Thiên Hành lại im lặng. Hắn không dám khẳng định rốt cuộc thì Lãnh Phi Nhan biết những gì, lẽ nào bên cạnh hắn có gian tế?
“Ẩm Thiên Hành, chuyện của Tàng Kiếm sơn trang đúng là do ông sai khiến sao?” Thích Thiện từ từ đứng dậy, mặt Lãnh Phi Nhan biến sắc, nhanh chóng bay tới kéo lấy y nhảy khỏi tường. Thích Thiện đẩy nàng: “Buông ra!”
Nàng huýt một tiếng, Thần Phù từ trong rừng chạy ra. Nàng xoay người móc một viên thuốc ngậm trong miệng, ánh mắt mang theo vẻ băng lãnh chưa từng có: “Nếu bọn họ đuổi tới thì chàng và Thần Phù chạy trước đi.”
Thích Thiện không hiểu rõ thì sau lưng đã có người giải thích thay y: “Lãnh lâu chủ, mặc dù lời của ngươi rất đáng tin nhưng chuyện kiên quan tới danh dự của Thiên Đạo Minh, chuyện hôm nay Thiên Đạo Minh không hy vọng truyền ra ngoài, cho nên biết rõ là trái với lương tâm thì cũng đành gắng mà làm thôi!”
“Hồ chưởng môn, dài dòng với ả làm gì, dù sao thì tội của ả không chỉ có Tàng Kiếm sơn trang!”
“Lãnh lâu chủ, hành vi của Ẩm Thiên Hành, chúng tôi sẽ xử lí sau, nhưng không cho phép vì chuyện này mà làm ô danh của Thiên Đạo Minh, cho nên… đắc tội!”
Lần này, Thiên Đạo Minh giữ lại thực lực mạnh nhất để làm cuộc chém giết sau cùng. Nhưng cũng vì vậy, những người này phải không từ thủ đoạn. Nếu Lãnh Phi Nhan không còn, Tàng Ca đã chết, vậy Vu Chung vốn là người trong tà đạo, lời không thể tin, chuyện năm xưa có truy cứu thì cũng không người đối chứng!
Lãnh Phi Nhan mỉm cười, máu chuyển sang màu tím từ khóe miệng trào ra: “Thích Thiện đại sư, như vậy chàng đã hiểu rồi chứ?”
Lãnh Phi Nhan ném Hàm Quang cho y, còn mình thì cướp một thanh kiếm, hai người kề vai chiến đấu. Nàng kéo y vừa đánh vừa lui, cuối cùng mang y nhảy lên lưng Thần Phù, nhanh như chớp đã ném những người truy đuổi lại phía sau.
Tàng Ca bị nàng ôm trong lòng, máu trên người nàng chảy làm y kinh hồn, bất giác muốn đưa tay chặn vết thương của nàng lại, nàng cười phóng đãng: “Sao, đại sư động lòng phàm rồi à?”
Thế là Tàng Ca rụt tay lại. Hai tay Lãnh Phi Nhan xuyên qua eo y nắm cương ngựa. Trên người y cũng dính máu của nàng nhưng vẫn sạch sẽ như gió tháng tư, ánh dương tháng năm.
Tàng Ca, giữa chúng ta, đã qua rất nhiều năm…
Tàng Ca thoáng cảm thấy bất an, nhưng nàng vẫn thúc ngựa nhanh như bay, máu trên người chảy càng dữ dội.
“Đi đâu?” Y cố gắng bình tĩnh mở miệng, vết thương trên người nàng cần tìm nơi chữa trị. Nàng chỉ nhẹ nhàng cười: “Ta đưa chàng về Thiếu Lâm.”
Đúng thế, bây giờ cũng chỉ có nơi ấy là có thể nương thân. Thế giới này đáng cười biết bao.
Phong cảnh bên đường lướt qua, may mà cách Thiếu Lâm Tự không xa. Trên đường, Lãnh Phi Nhan không nói chuyện nữa, cánh tay nàng thỉnh thoảng vô tình cọ xát vào áo y, không khí có vẻ rất ám muội. Nhưng tốc độ của Thần Phù rất nhanh, đến chiều là đã tới chân núi.
Những bậc thang bằng đá dài ngoằng như thang dẫn lên mây, thậm chí làm người ta tin rằng bên trên là một thế giới khác.
Lãnh Phi Nhan khoanh tay đứng dưới bậc thang, vẫn mang theo nụ cười hào sảng tiễn y đi.
Tàng Ca từ từ bước từng bậc thang, người bên dưới bỗng lên tiếng: “Thích Thiện đại sư.” Y dừng bước ngoảnh lại, nàng vẫn hiên ngang đứng đó, dường như chỉ vừa tham gia một bữa tiệc chứ không phải một trận chiến ác liệt: “Thích Thiện đại sư, con đường phía trước khó lường, đáng tiếc Phi Nhan không tiễn xa được.” Cuối cùng, giọng của nàng không còn vẻ cười cợt, từ từ trầm lại: “Bảo trọng.”
Khi nói câu này, nàng cúi đầu, một làn gió thổi qua, mấy lọn tóc che mất vẻ mặt nàng.
“A di đà Phật, Lãnh thí chủ cũng bảo trọng.” Thích Thiện trang nghiêm niệm Phật rồi xoay người bước vào thế giới của y.
Lãnh Phi Nhan lẳng lặng dứng dưới núi, ngón tay đã xanh tím. Không có gì phải bi thương, đánh trận thì khó tránh khỏi thương vong, đây chỉ là một kết quả không có gì đáng để lo lắng.
Nhưng khi bóng áo lam kia từ từ bước vào, tiếng cửa nặng nề từ từ khép lại, ngăn cách với cõi trần thì nàng bỗng nhiên nhớ đến câu: Hôn lên mắt nàng, che nàng nửa kiếp lênh đênh…
Thì ra, cuối cùng đó chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước (chỉ những thứ phù phiếm, không có thật). Cho dù ta có nỗ lực thế nào thì chàng vẫn là hư ảo. Ta chỉ có thể phục tùng vận mệnh của mình, hành tẩu giang hồ, vùng vẫy giang hồ, cuối cùng chôn thân tại giang hồ.
Vết thương bắt đầu chảy máu, đó là vết thương mà dù có uống tục mệnh đan cũng không cứu nổi. Lãnh Phi Nhan gắng gượng quay người vỗ vỗ Thần Phù sau lưng, luyến tiếc mà xoa đầu nó, nó thân thiết dùng mũi cọ vào nàng, cho nên nàng bật cười. Không thể ngờ, kẻ theo tao đi đến cùng lại chính là mày.