Dần dần, Lãnh Phi Nhan không còn động tay động chân với y nữa.
Trước đây khi hai người ở bên nhau, y thường bị nàng cưỡng chế ôm vào trong lòng, sau đó thì nàng quen với việc cứ dính lấy y. Nhưng từ từ, hai người chỉ ngồi đối diện, lẳng lặng uống chén trà, sau đó y tụng kinh, nàng đọc sách hoặc không làm gì cả.
Y gọi nàng là thí chủ, còn nàng vẫn khăng khăng gọi y là Tàng Ca, lâu ngày y cũng lười đính chính.
Có khi Lãnh Phi Nhan nghé qua, y đang đánh cờ với Vô Vi đại sư hoặc người khác. Nàng không hiểu, cũng không thích những thứ tao nhã ấy nên sẽ không ở lại quá lâu.
Hai người vốn đã không nói nhiều với nhau, cứ như vậy, có khi mười ngày nửa tháng không nói một lời cũng là chuyện thường. Tới tối, mỗi khi có nàng, Tàng Ca luôn tụng bộ ‘Bàn nhược ba la mật đa tâm kinh’ – bộ kinh được tôn là linh hồn của mọi bộ kinh. Hết lần này tới lần khác, mặc cho mỹ nhân ngủ, lòng y vẫn tĩnh như nước.
Cho nên… dần dần Lãnh Phi Nhan cũng ít tới, thời gian ở lại cũng ngắn hơn. Một chung trà, một nén hương, đôi khi chỉ để làm y biết nàng từng ghé tới.
Thỉnh thoảng y mở đàn giảng kinh, người đến nghe đông nghìn nghịt, mỗi khi giảng xong đều có một đám người vây quanh y xin chỉ bảo, danh tiếng của y không kém gì Tế Huyền phương trượng. Mà lúc ấy, nàng cũng sẽ lẫn trong biển người, không đến gần, không lên tiếng, khi biển người sắp tản ra thì đi trước.
Cũng tốt, Tàng Ca. Nếu chàng thật sự muốn thành Phật, ta về lại hồng trần thì có sao?
Sau đó, một tháng Lãnh Phi Nhan mới tới Thiếu Lâm Tự một lần, tần suất này rất cố định. Có điều mỗi lần tới đều bắt đích thân Tàng Ca pha trà, sau đó cũng chỉ ngồi lại hết chung trà mà thôi.
Mới đầu Vô Vi đại sư cũng không có hảo cảm với nàng, đúng hơn ông không có hảo cảm với bất cứ người nào liên quan đến Mạc Dung Viêm. Nhưng về sau, có lẽ nhìn quen bóng dáng tóc dài áo trắng ấy nên đôi khi nhàn rỗi cũng sẽ tán gẫu vài câu với nàng.
Tháng chín. Đã một tháng Lãnh Phi Nhan chưa đến, người của Thiếu Lâm Tự đều cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó. Lúc ấy, Tàng Ca đang rất bận rộn, một đám thiện nam tín nữ đều nghe thanh danh của y mà đến. Tối lại, y vẫn tụng bộ ‘Bàn nhược ba la mật đa kinh tâm’ vài lần. Tế Huyền đại sư lặng lẽ lắc đầu. Bộ kinh ấy dùng để tĩnh tâm.
Sau đó, giang hồ đồn rằng Lãnh Phi Nhan bị các cao thủ vây đánh tại Thiên Sơn Cửu Trì, chưa biết sống chết ra sao. Tin này nói có vẻ đâu ra đấy, làm cả Thiếu Lâm Tự đều tin.
Tàng Ca xin với phương trượng cho nghỉ phép một tháng, không ai biết y đi đâu. Đừng nói Tế Huyền phương trượng, ngay cả Vô Vi đại sư cũng bắt đầu lo lắng.
Y mất nửa tháng trời mới chạy tới Thiên Sơn, thay sáu con ngựa, đi đêm ngày không nghỉ nên mới tới được trong vòng nửa tháng.
Lúc đó, người của hai phái chính tà đều đang có mặt tại Thiên Sơn, ai cũng biết tin tức này nên không có gì lạ. Nhưng lâu nay nghe đồn Thích Thiện đại sư rất chính trực, không đoán được y đến đây làm gì?
Không ăn không ngủ, tìm kiếm khắp mọi nơi, dường như có một sức mạnh nào đó dẫn đường, y lần hết nửa Thiên Sơn mới tìm thấy nàng trong một hố tuyết. Lúc ấy nàng nửa ngồi dưới đất, tuyết che lấp thân mình.
Trong khoảnh khắc ngẩng đầu nhìn thấy người đến, ánh mắt luôn lãnh đạm kia có chút hoảng hốt, như sợ bị ảo giác. Khi đó, Tàng Ca mới cảm thấy lạnh, khí hậu của Thiên Sơn quả là băng giá. Y từ từ đi tới. Nàng kéo kéo áo khoác lông cừu trên người mình, tiếp tục cúi đầu, dùng tuyết chà lên bàn chân của Thần Phù. Hình như chân của nó bị thương nặng, máu nhiễm đỏ cả lớp tuyết dưới chân.
“Chàng đến làm gì?” Không có kích động, không có vui sướng, không có tình cảm.
Thế là Tàng Ca cũng ngẩn ra. Đúng vậy, y đến đây làm gì chứ? Chỉ vì một tin tức không chắc chắn, sao lòng lại nóng như lửa đốt thế này? Hơn nữa một người như nàng… y nhìn cô gái đang chăm chú cúi đầu làm ấm chân ngựa, sao lại có chuyện gì được?
“Ta không sao, có điều Thần Phù không chịu nổi cái lạnh của nơi này. Thích Thiện đại sư tới làm anh hùng cứu ngựa đẹp sao? Mỹ nhân thì không cần người cứu, nếu đại sư thật sự có lòng thì giúp ta dắt con ngựa phiền phức này xuống núi là được.”
Trong lời của nàng quả thực như không có gì, cho nên Tàng Ca dắt Thần Phù rời khỏi Thiên Sơn. Những lời đồn đãi ầm trời ấy, cuối cùng biến mất khi đối mặt với sự thật.
Lãnh Phi Nhan nhìn bóng y khuất dần trong tuyết, đến khi không thấy được nữa mới từ từ lật tấm áo choàng ra, nơi đó máu đã nhuộm đỏ cả người.
Nàng chơi trò trốn tìm với mười hai nhóm người của hai phái chính tà suốt hai mươi ngày, không ai biết rốt cuộc nàng làm sao mà sống được. Khi Vu Chung mang người đến, những kẻ vây trên núi lập tức tan tác như chim thú. Lúc Vu Chung tìm được nàng trong đống tuyết, nàng vẫn tóc dài phất phơ, tay áo tung bay, thần sắc như lúc mới gặp.
Giờ khắc ấy, tất cả đều cảm thấy người này đúng là đáng để kính sợ, chỉ có Vu Chung thở dài. Tại sao nàng cứ phải tự gánh vác hết tất cả mọi chuyện…