Từ đó, rõ ràng địa vị của Ẩm Tâm Nhị tại Yến Lâu trở nên khác hẳn, dù Lãnh Phi Nhan chưa có căn dặn gì đặc biệt nhưng trên dưới Yến Lâu đều nhất trí gọi nàng ta là Nhị cô nương.
Cũng không biết từ đâu mà Ẩm Tâm Nhị biết được Tàng Ca đang ở trong Tuyết Ngục, tối đến chạy qua xem. Tàng Ca nhíu mày: “Sao muội lại ở đây?”
Hai người cùng nhau lớn lên từ nhỏ đến giờ, đương nhiên tình như huynh muội. Ẩm Tâm Nhị vốn đơn thuần, sao có thể nhẫn tâm nhìn Tàng Ca ở những chỗ thế này. Nhìn Tàng Ca gầy gò hơn nhiều, nàng ta đau lòng không nói nên lời: “Tàng đại ca, muội sẽ đến thỉnh cầu lâu chủ, xin người thả huynh ra!”
Nàng ta cúi đầu e thẹn nói câu này, sau đó đứng dậy chạy đi. Tàng Ca bất an nhìn theo bóng Ẩm Tâm Nhị, không biết có nhìn lầm hay không mà khi nhắc tới lâu chủ, trong giọng nói của nàng ta cư nhiên có chút ngọt ngào.
Tàng Ca không biết nàng ta đã nói gì với Lãnh Phi Nhan mà ngay hôm sau, Truy Điện thả y ra. Vu Chung dẫn y ra ngoài, vẫn là căn phòng trước đây, không nói ở lại, cũng không cho đi.
Lãnh Phi Nhan không tìm đến y, nhưng có đôi khi Vu Chung đến uống rượu, nói chuyện phiếm với y.
Trước đây Tàng Ca vốn không thèm làm bạn với những kẻ tà ma ngoại đạo, nhưng tiếp xúc lâu ngày với Vu Chung, y lại cảm thấy người này… ngoại trừ hành vi quái đản một chút thì chính là một nam tử hán đáng để kết bằng hữu.
Vu Chung lại khâm phục tài hoa, trí tuệ, khí khái không chịu khuất phục cùng nét vẽ thần kỳ thể hiện muôn vạn hào hùng của y.
Lúc chạng vạng, hai người ngồi tán gẫu trên núi giả bên cạnh hồ sen. Trời mùa đông, ánh tịch dương đang nồng, mai trắng đang nở rộ, hương hoa thơm nức. Có hoa có rượu, quả là thích ý.
“Lâu chủ, người xem hoa nở đẹp biết bao.” Sau núi giả truyền đến giọng nói đáng yêu của Ẩm Tâm Nhị, dường như còn mang theo hương hoa mai. “Ừ, đây là kim tiễn lục ngạc (một giống hoa mai), hương rất nồng.” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, hai người ngồi trên núi giả đều nhận ra đó là Lãnh Phi Nhan.
Tự nhiên Tàng Ca cảm thấy tim bỗng se lại, đã rất lâu rồi y không được nhìn thấy nàng.
Hai người từ xa chậm chậm đi đến. Lãnh Phi Nhan vẫn tóc che nửa mặt, áo trắng như tuyết, không giận không vui. Ẩm Tâm Nhị vốn nhỏ nhắn, hơi dựa vào Lãnh Phi Nhan, giống như một đôi tình nhân hết sức thân mật.
Mặt Tàng Ca biến sắc. Đây…
Vu Chung cười khổ: “Đã nửa tháng rồi.”
Đương nhiên hai người không qua được mắt Lãnh Phi Nhan. Ẩm Tâm Nhị reo lên một tiếng, như bướm bay qua, gọi Tàng đại ca. Tàng Ca mặc cho nàng ta ôm cánh tay mình, nhưng ánh mắt lại lướt qua Ẩm Tâm Nhị mà nhìn về phía Lãnh Phi Nhan.
Khí trời hơi lạnh, bước chân của Lãnh Phi Nhan vẫn không dừng lại, đi trên đường mòn quanh hồ sen. Ẩm Tâm Nhị nhảy dựng lên, buông Tàng Ca ra, cười bảo Tàng đại ca, lát nữa muội tìm huynh rồi chạy về phía Lãnh Phi Nhan, lại thân mật mà ôm lấy cánh tay nàng.
Ánh trời chiều trải bóng hai người lên trên nền đất, trải rất dài, rất dài. Tàng Ca bỗng nhớ tới câu nói tối hôm ấy mà y từng cho là nói đùa: “Tàng Ca, từ nay về sau Lãnh Phi Nhan chỉ yêu mình chàng. Cho dù sau này Lãnh Phi Nhan thích phụ nữ cũng tuyệt đối không thích người đàn ông nào khác.”
“Lãnh Phi Nhan.” Trong giọng nói của Tàng Ca cũng chứa đựng sự thương cảm mà chính bản thân y cũng không phát hiện. Lãnh Phi Nhan, tội gì phải thế chứ.
Người đi xa không quay đầu lại, mặc Ẩm Tâm Nhị dựa vào mình, lướt qua cửa động hình bán nguyệt, ra khỏi khu đình này.
————
Ẩm Thiên Hành giận đến nỗi thiếu chút hộc máu. Từ nhỏ nha đầu này chính là bảo bối trong lòng hắn, bây giờ lại…
Rõ ràng biết Yến Lâu là nơi nào nhưng vì con gái, hắn cũng đành chịu. Ngồi trên ghế gỗ lim trong phòng khách của Yến Lâu, có người hầu dâng trà, nhưng hắn làm gì còn tâm trạng để uống.
Lãnh Phi Nhan vốn không muốn để ý đến hắn, Ẩm Tâm Nhị sợ cha mình nổi giận tại chỗ nên nũng nịu kéo nàng đến phòng khách. Bộ mặt vốn tím tái của Ẩm Thiên Hành lập tức thay bằng cái mặt nạ khác, cười dè dặt: “Lãnh lâu chủ, tiểu nữ ngu dại, mấy ngày nay quấy rầy rồi.”
Lãnh Phi Nhan ngồi trên ghế chủ tọa, Ẩm Tâm Nhị sợ hãi dựa vào bên cạnh nàng, nhưng nàng lại có vẻ xa cách. Bưng chén trà trên bàn nhấp một ngụm, lúc này mới chậm rãi nói: “Nếu là người bổn tọa không thích thì đã không có bản lĩnh quấy rầy bổn tọa. Nếu bổn tọa thích thì sao có thể nói là quấy rầy.”
Ẩm Thiên Hành vội vàng cười đáp: “Nếu vậy, tiểu nữ ngốc nghếch nhưng cảm tạ lâu chủ yêu thương. Hôm nay Ẩm mỗ đến đây định mang nó về nhà dạy dỗ.”
Ẩm Tâm Nhị lắc lắc cánh tay Lãnh Phi Nhan như làm nũng, Lãnh Phi Nhan lãnh đạm nói: “Chân ở trên người Nhị Nhi, nếu nàng muốn đi thì bổn tọa cũng không cản. Có điều Ẩm minh chủ, trước nay chưa có ai dám làm khó khách của Lãnh Phi Nhan trong địa bàn của Yến Lâu, Lãnh Phi Nhan chỉ mong vĩnh viễn cũng không có.”
“Ha ha, điều này đương nhiên không có, đương nhiên là không.” Ẩm Thiên Hành lau mồ hôi trên trán, Ẩm Tâm Nhị lại thấy thật thú vị. Trước giờ cha của nàng ta đều hết sức khí phách, trong sơn trang có ai không bị hắn quát nạt. Bây giờ đứng trước mặt Lãnh Phi Nhan lại thua một bậc, ha ha.
“Nhị Nhi, ngươi muốn theo Ẩm minh chủ trở về sao?”
“Ta muốn theo lâu chủ, lâu chủ ở đâu ta ở đó.”
“Ẩm minh chủ đã nghe rõ chưa?”
“Chuyện này…”
“Vu Chung.”
“Có thuộc hạ.”
“Tiễn khách.”
“Dạ.”
“Nhưng Lãnh lâu chủ…” Ẩm Thiên Hành còn định nói nữa nhưng Lãnh Phi Nhan đã đứng dậy đi vào trong, Vu Chung cố nén cười, quả nhiên con gái lớn thì không thể giữ được: “Ẩm minh chủ, mời.”
Ẩm Thiên Hành còn định nói gì nhưng Vu Chung đã sa sầm mặt: “Ẩm minh chủ, không phải ông không biết tính của Lãnh lâu chủ, đừng nên làm người tức giận thì tốt hơn.”
Ẩm Thiên Hành bất đắc dĩ phải đi về. Nhưng dù sao thì hắn ta cũng không thể để mặc con gái mà không lo?
Vì thế tối hôm ấy, Tàng đại hiệp của chúng ta nhận được một bức thư do chính tay Ẩm minh chủ viết, hẹn gặp y tại Phượng Lai Lâu.