Mấy con chó ngao thật to được dắt đến, chiếc lưỡi dài thòng xuống nhiễu đầy nước miếng. Tàng Ca nhìn bộ dáng của mấy con chó, rốt cuộc cũng chấn kinh: “Lãnh Phi Nhan, ngươi muốn làm gì?”
Lãnh Phi Nhan khoanh tay đứng trước cửa nhà giam, vẻ mặt thản nhiên: “Tàng đại hiệp nghĩ sao?”
Không chờ Tàng Ca trả lời, nàng ra hiệu cho Truy Điện. Truy Điện gật đầu, vung tay một cái liền có người bước lên tháo Tàng Ca xuống. Dưới cơn thịnh nộ, Tàng Ca định cắn lưỡi.
Lãnh Phi Nhan lập tức bóp chặt cằm y, lại buông tay ra, cười rất tàn nhẫn: “Truy Điện!”
Lãnh Phi Nhan ra mệnh lệnh tàn ác này xong, quay người định đi. Lúc này Tàng Ca mới biết nàng nghiêm túc, lập tức giơ tay níu áo nàng: “Không, Lãnh Phi Nhan, không liên quan gì tới họ!”
Lãnh Phi Nhan từ từ dừng bước, mái tóc màu xám bạc cũng toát lên vẻ lạnh lẽo: “Vậy thì Truy Điện sứ, tiếp tục đi!”
Tàng Ca nghiêng đầu cắn chặt môi. Bốn chân to lớn của con chó chồm lên vai y. Khóe môi y đã từ từ rướm máu nhưng vẫn không chịu thỏa hiệp.
Còn chống đối cái gì? Nụ cười của Lãnh Phi Nhan lạnh ngắt: “Đợi chút!” Nàng vung tay lên, một cái hộp vẽ thành một đường trên không trung rồi rơi xuống người Tàng Ca. Truy Điện khó hiểu mà nhìn lên bàn, mới phát hiện hộp thuốc bôi trong cái khay đã biến mất. Nghĩ đến nàng có bản lĩnh lấy đồ ngay trước mắt mình mà mình không biết, trong nhất thời Truy Điện toát mồ hôi lạnh.
“Lẽ nào Tàng đại hiệp còn đợi người khác phục vụ sao? Tự chuẩn bị mình cho tốt đi!” Nàng xoay người, mặt không chút biểu cảm: “Chó này là do Truy Điện sứ đặc biệt vận chuyển về từ vùng giá lạnh của Tàng Khu, làm nó bị thương chỉ sợ ngươi không gánh vác nổi.”
Truy Điện đứng bên cạnh bỗng cảm thấy mình thật vô tội…
Tàng Ca chỉ nhìn thấy vẻ dứt khoát lạnh lùng trên mặt nàng, y run rẩy nhặt chiếc hộp lên, cả ngày trời mà không ra tay được. Lãnh Phi Nhan quay người định đi, lời nói lạnh như băng: “Tàng đại hiệp khó xử như vậy thì bổn tọa cũng không tiện miễn cưỡng.”
Tàng Ca cắn răng, lần đầu tiên y phát hiện thì ra trên đời này còn có chuyện đáng sợ hơn cả cái chết: “Lãnh Phi Nhan.” Thấy nàng dừng bước, ngón tay thon dài của y quệt lấy thuốc bôi, từ từ đến gần chỗ ấy của mình… Trước đây, dù Lãnh Phi Nhan đối xử với y thế nào, y cũng đều có thể lấy cớ là mình bị ép bức. Nhưng, nhưng bây giờ…
Cảm giác thuốc lành lạnh chạm vào nơi mà chính mình cũng chưa từng đụng tới, y quay mặt đi. Truy Điện nhìn thấy trên gương mặt vốn bất khuất của y có vẻ khuất nhục không chịu nổi.
Lãnh Phi Nhan giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi. Như thế mà còn chưa chịu nói một câu mềm mỏng. Tàng Ca, xương cốt của ngươi rất cứng phải không?
Móng vuốt của con chó lại chồm lên vai y, cảm giác có thứ gì đó cọ xát vào nơi ấy của mình, cuối cùng Tàng Ca không nhịn được: “Lãnh Phi Nhan, ngươi phải làm nhục ta đến mức này sao?” Sau đó phun ra một búng máu, tạo nên một đóa hoa rực rỡ trên nền đất lạnh lẽo.
“Lâu chủ, y bất tỉnh rồi.” Truy Điện dắt con chó ra xa, đương nhiên hắn biết Lãnh Phi Nhan chỉ định dọa Tàng Ca mà thôi. Người này cũng thật là, rõ ràng biết nói vài câu dễ nghe là không sao rồi, vậy mà cứ thêm dầu vào lửa, nếm biết bao đau khổ.
“Truy Điện.”
“Có thuộc hạ.”
“Ngươi cảm thấy có thể làm hắn khuất phục không?”
Truy Điện liền ăn ngay nói thật: “Lâu chủ, xin thứ cho Truy Điện nói thẳng. Tàng thiếu hiệp vốn sinh ra trong danh môn chính phái, từ nhỏ đã tiếp thu đạo lý chính tà không đội trời chung. Trong mắt cậu ấy, chúng ta chính là tà ma ngoại đạo, cho dù có làm thế nào đi nữa thì cũng rất khó thay đổi thành kiến trong lòng cậu ấy.”
“Thôi đi, thôi đi!” Lãnh Phi Nhan khẽ thở dài. Truy Điện dè dặt nói: “Chi bằng lâu chủ về nghỉ trước đi, để thuộc hạ từ từ khuyên răn một chút.”
Lãnh Phi Nhan từ từ ra khỏi Tuyết Ngục. Trong mơ hồ, dường như lại nhìn thấy chàng thiếu hiệp mặc áo lam kia, khí thế bừng bừng, dáng vẻ hăng hái trong bờ cỏ xanh um.