Đó là một trận chém giết. Trong rừng, trong mắt, toàn là máu, chỉ nhìn thấy một màu đỏ rực. Con người cầm Hàm Quang kia như ác ma đến từ địa ngục, sĩ khí đã hết, có người bắt đầu chạy trốn, nhưng trốn không thoát.
Ánh đỏ vung đến đâu, sự sống tàn đến đấy.
Thậm chí có người không còn chống cự, vứt kiếm kêu gào tuyệt vọng.
Tàng Ca hoàn toàn không thể tới gần nàng. Khi khu rừng khôi phục lại sự yên tĩnh, nàng quay người lại nhìn y, máu không biết của ai trên người nàng tỏa ra mùi tanh tanh ngọt ngọt.
Nàng từ từ đi đến trước mặt Tàng Ca, dữ tợn như tu la quỷ sứ. Vẻ thản nhiên mặc sống chết ấy làm Tàng Ca không nhịn được mà hơi lui lại.
“Thích đùa lắm phải không?” Nàng đang cười, nụ cười như chứa đao làm người ta rợn tóc gáy, sự rét lạnh từ mỗi lỗ chân lông thấm ra ngoài. Nàng đột nhiên ra tay, nhưng lại chỉ dùng chuôi kiếm Hàm Quang quất thật mạnh vào mặt y. Tàng Ca chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên ánh sáng, tai ù ù, miệng ngòn ngọt, máu đã từ trong miệng chảy ra theo khóe môi.
Nụ cười của nàng lại trở nên ma mị, nhưng không còn dịu dàng: “Trở về chúng ta từ từ chơi, ta chơi với ngươi đến khi ngươi già, chơi đến khi ngươi chết mới thôi!”
Tàng Ca chỉ thấy ngực co lại, mắt hoa lên, sau đó đã đến ngoài bìa rừng. Thần Phù đang ngoan ngoãn đợi nàng, tiếng nổ to như thế mà nó lại không bị ảnh hưởng chút nào.
Lãnh Phi Nhan bay người lên ngựa, vắt ngang Tàng Ca trên lưng ngựa, thúc ngựa chạy như bay. Đường đi xốc nảy, tốc độ của Thần Phù há có thể so với ngựa bình thường, ngực đặt trên lưng ngựa, Tàng Ca cảm thấy dạ dày cuộn lên, trong nhất thời tim gan như trộn lại.
Ẩm Thiên Hành từ trong tối bước ra. May mà… Hắn vỗ vỗ ngực nghĩ, may mà mình không lộ diện.
Trong Yến Lâu, tất cả mọi người đều cảm nhận được sát khí của lâu chủ. Lãnh Phi Nhan xách Tàng Ca từ trên người Thần Phù ném thật mạnh xuống mặt đất lạnh băng của Tuyết Ngục. Tàng Ca cảm thấy có một luồng khí lạnh xông vào phổi, không chịu được ho lên.
Truy Điện – người phụ trách bức cung tra tấn cúi đầu đứng một bên, hắn không muốn gặp phải tai bay vạ gió. Lúc này lâu chủ đang trong cơn phẫn nộ, ai mở miệng thì kẻ đó xui xẻo.
Lãnh Phi Nhan tiện tay rút chiếc roi da treo ngoài cửa ngục, dùng hết sức quất một trận. Có thể thoải mái sử dụng loại ám khí như Phi yến khấu, đủ để tưởng tượng được lực tay của nàng tới đâu.
Tàng Ca cảm thấy người mình như muốn rách ra. Trước kia chỉ nghe giang hồ đồn đãi Lãnh Phi Nhan hung tàn, bây giờ mới biết những lời này không chỉ là đồn thổi. Vết roi đánh đau rát, nóng khan, cuối cùng thì tê dại. Lãnh Phi Nhan xách bình rượu cai ngục đặt bên cạnh lên, mở nắp ra, xối từ đầu đến chân Tàng Ca đang dựa vào tường.
Máu lẫn rượu chảy khắp toàn thân, Tàng Ca cố nén, không cho mình rên lên. Lãnh Phi Nhan thấy y vẫn ngạo mạn nên không nguôi giận, giơ chân giẫm mạnh lên lồng ngực y, mãi đến khi trong miệng, trong mũi y trào máu ra. Truy Điện vốn có kinh nghiệm tra tấn phong phú, thấy sắp xảy ra án mạng mới bước lên kéo Lãnh Phi Nhan lại: “Lâu chủ bớt giận, y chết là chuyện nhỏ, đừng để mệt người.”
Lãnh Phi Nhan hậm hực đi ra ngoài, lại quay người nói: “Tàng đại hiệp, Phi Nhan biết các hạ chính khí lẫm liệt, xem thường cái chết, nhưng đây chỉ là khởi đầu, Phi Nhan sẽ tốn chút công sức chơi với Tàng đại hiệp cho thật đã.”
Truy Điện thấy Lãnh Phi Nhan đi mất mới cúi người kiểm tra thương thế của Tàng Ca, có vài chỗ đã sâu đến tận xương. Tàng Ca kéo quần áo không chịu buông. Hắn không hổ là kinh nghiệm trường kỳ tra tấn, lập tức nói thẳng: “Tàng đại hiệp, có lẽ cậu còn chưa biết tính khí của lâu chủ. Người chưa hết giận, nếu cậu mà chết, e là người của Tàng Kiếm sơn trang đều phải trải qua nhà ngục này.”
Môi Tàng Ca đã bị cắn đến bật máu nhưng lại từ từ buông tay ra. Truy Điện bôi thuốc cho y. Không phải vì hắn có lòng tốt mà vì hắn từng chứng kiến Lãnh Phi Nhan nổi điên lên.
Thật ra Lãnh Phi Nhan cũng không còn thể lực để tiếp tục trút giận nữa. Vội vã từ Mạc Bắc trở về, vào cung xong là về thẳng Yến Lâu, xa nhau mấy tháng, vốn muốn sớm được nhìn thấy y, không ngờ…
Cuộc chiến trong Thanh Trúc Lâm đã hao tổn phần lớn sức lực của nàng, vết thương cũ trên vai tái phát, lòng đau như xát muối.
Nàng nằm trên giường, mệt mỏi cực kỳ nhưng lại không thể ngủ được. Lúc thì mơ thấy lần đầu gặp Lục Nguyệt khi hắn mới gần năm tuổi, lúc thì thấy ánh mắt kiên cường trên gương mặt non nớt của Thất Dạ, lúc thì mơ thấy nhưng ngày tháng sống chung trong mười sáu năm qua, lúc thì mơ thấy chàng trai trẻ máu me đầm đìa trong rừng…
Sao Lãnh Phi Nhan lại không hiểu những lời mà hắn chưa nói hết chứ. Mười sáu năm, nàng đối đãi họ như con mình, nhưng cuối cùng… cuối cùng vẫn chết, chết trong tay nàng.
Nàng có cơ hội cứu Lục Nguyệt nếu nàng bỏ được Tàng Ca. Nhưng lúc ấy trong đầu hoàn toàn không hề có ý nghĩ này. Nghĩ đến cái người cao ngạo kia, lửa giận của Lãnh Phi Nhan lại bùng lên. Đợi chơi đã rồi giết y, nàng nghĩ. Dù sao cũng phải cắt đứt tình cảm của bản thân mới được.
Là người lớn lên trong chém giết phiêu bạt, đặt quyền lợi lên hàng đầu, đã rất lâu Lãnh Phi Nhan không dùng thời gian dài như vậy để hạ quyết tâm trừ khử một người.