Nam Cung Vi bình thường đều tận sức khắc chế tình cảm của mình, không để nó lộ ra ngoài, nhưng lần này nhìn thấy Lâm Bắc Phàm đã lâu rồi chưa gặp, cô ta cảm thấy tình cảm chất chứa đã lâu của mình trào dâng như thủy triều, nhanh chóng lấn át lý trí, khiến cô ta hận không được lập tức chạy tới trước mặt đối phương, kể lể nỗi nhớ nhung bao ngày nay. Nhưng thân phận của mình khiến cô ta phải đứng giữa ngã ba nhân sinh, rất khó đưa ra sự phán đoán sáng suốt, cho nên mới nói ra những câu trái với lòng như vậy. Nhưng hiện tại bị đối phương ôm chặt trong lòng, ngửi thấy khí tức nam nhi nồng đậm của đối phương, cảm thụ cái hôn nóng bỏng của đối phương, một chút lý trí cuối cùng của cô ta cứ dần dần biến mất, lửa dục không khống chế nổi bắt đầu loan tỏa, khiến cô ta phát ra tiếng rên như có như không.
"Đừng rời khỏi em, đừng rời khỏi em..." Nam Cung Vi vừa đáp lại đối phương, vừa lẩm bẩm. Cô ta cảm thấy mình giống như là sắp sụp đổ, nếu như không thể ở cùng mộ chỗ với đối phương, cô ta thà tự tử, ý nghĩ này đã cắm rễ sâu trong lòng cô ta.
Lâm Bắc Phàm vừa thưởng thức môi thơm của đối phương vừa an ủi: "Em là của anh, không ai có thể mang em rời khỏi anh được. Cho dù là thần cũng không thể!" Hắn lại ôm chặt đối phương thêm một chút, khiến giữa hai người không còn kẽ hở, có thể cảm thụ rõ ràng hai cục thịt mềm trước ngực đối phương, dưới sức ép của hai người, nó cơ hồ đã biến dạng.
Nam Cung Vi cảm thấy cả người giống như bị điện giật, sớm đã ném tất cả mọi chuyện và thân phận của mình ra xa, trong đầu chỉ nghỉ tới đối phương, chỉ quan tâm tới đối phương, cô ta mơ màng nói: "Chúng ta, chúng ta thực sự có thể sao?"
Text được lấy tại Truyện FULLLâm Bắc Phàm hai tay ôm chặt lấy eo thon khiêu gợi của cô ta, bóng ảnh nhoáng lên, đã biến mất khỏi đại sảnh.
Tư Đồ Thụy Tuyết và Tư Đồ Hải Quỳnh đều ngây ngốc, một lúc sau mới có phản ứng.
"Chị, bọn họ, bọn họ không phải đi làm chuyện đó chứ?" Vẫn là Tư Đồ Hải Quỳnh mở miệng trước, mặt cũng thoáng đỏ, trong đầu hiện lại tình cảnh Lâm Bắc Phàm và Nam Cung Vi vừa rồi hôn nhau cuồng nhiệt, khiến cô ta cảm thấy cả người nóng bức bất an, giống như có một ngọn lửa đang rực cháy trong cơ thể, có một loại chờ mong không tên đối với tình cảm nam nữ.
Khuôn mặt trắng nõn của Tư Đồ Thụy Tuyết cũng đỏ lên, trong đầu cũng hiện lên bộ dạng không thể dằn nổi của hai người Lâm Bắc Phàm và Nam Cung Vi, khẳng định là đi làm chuyện đó rồi. Trong lòng cô ta không chỉ thấy chua xót, nơi này chính là Liên Hoa sơn trang, lại là giữa ban ngày ban mặt, nhưng hai người bọn họ lại trốn ở trong phòng làm loại chuyện đó, thực sự là quá đáng ghét rồi. Mình là phải là người đầu tiên nên làm chuyện đó với hắn chứ. Quan hệ giữa mình là Lâm Bắc Phàm đã được cha đáp ứng rồi, sao cô ta lại cướp mất? Khiến mình giống như là con mèo nhỏ bị vứt bỏ vậy, trong lòng cô ta vô cùng ủy khuất. Cô ta tức giận nói: "Mặc kệ họ, chị mệt rồi, muốn đi ngủ một giấc!" Cô ta hừ khẽ một tiếng, quay người bước về phòng mình.
Tư Đồ Hải Quỳnh chu cái miệng nhỏ lên, trong lòng cũng có chút không vui, đôi mắt đen láy đảo liên tục, không biết đang nghĩ gì, sau cùng cũng quay người bước về phòng mình.
Trong đại sảnh giờ trống không, không biết từ lúc nào đột nhiên hiện ra một bóng người. Chính là Tư Đồ Lượng.
Khóe miệng hắn cong lên, nhìn về phía phòng mà Lâm Bắc Phàm tạm thời đang ở, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn.
...
Trong phòng của Lâm Bắc Phàm.
Quần áo của hai người bọn họ được cởi ra rất nhanh chóng, vẫn tiếp tục hôn nhau, hai người giống như hai con sư tử đang phát tình, quên hết tất cả những gì ở xung quanh, trong đầu không ngừng hiện lên người ở trước mặt, hận không được hòa thành một với đối phương.
Theo một tiếng rên đau đớn, hai người cuối cùng cũng kết hợp lại với nhau.
Nam Cung Vi cảm thấy mình giống như là bị xé rách, nhưng khóe mắt lại chảy ra hai hàng lệ hạnh phúc, miệng của cô ta vừa rồi bị chính mình cắn rách một chút, ứa ra máu đỏ, nhưng cô ta cảm thấy mình lúc này rất sung sướиɠ, mỹ diệu.
Mình cuối cùng cũng trở thành nữ nhân của đối phương, cho dù sau này phát sinh chuyện gì không thể lường trước thì mình cũng sẽ không sợ hãi.
Lâm Bắc Phàm nhẹ nhàng hôn lên nước mắt trên mặt đối phương, ghé vào tai của cô ta, nói: "Anh nhất định sẽ đối đãi với em thật tốt!" Hắn biết mỗi một cô gái sau khi mất đi đêm đầu tiên, tâm tình đều sẽ sản sinh rất nhiều biến hóa. Lúc này bọn họ là yếu đuối nhất, nếu mình làm không tốt, sẽ lưu lại một nỗi ám ảnh không tốt trong lòng họ, cho nên mình nhất định phải an ủi họ thật tốt, để xóa đi sự cố kỵ trong lòng họ.
Nam Cung Vi mỉm cười, chủ động hiến dâng môi thơm, nói khẽ: "Em biết anh đối với em rất tốt, e là cam tâm tình nguyện, Anh, anh làm đi, em không sao đâu!" Cô ta không ngờ lại uốn éo thân thể, phối hợp với đối phương, nhưng cô ta vừa bị phá trinh, sao có thể chịu nổi sự tàn phá này? Lập tức cảm thấy bên dưới của mình đau đớn vô cùng, khiến lông mày của cô ta như dính vào nhau, miệng không ngừng co giật, suýt nữa thì bật khóc.
"Anh hiện tại vẫn chưa được, nghỉ ngơi một lát đi!" Lâm Bắc Phàm thấy bộ dạng này của đối phương, không nhịn được liền cười nói.
Nam Cung Vi đỏ mặt, tựa hồ như vì sự không hiểu biết của mình mà xấu hổ, có điều cô ta rất nhanh liền cảm thấy một loại cảm giác mỹ diệu truyền khắp toàn thân, cảm giác đau đớn dần dần mất đi, chỉ còn lại cảm giác tê tê. Cô ta nói khẽ: "Em không sao cả, em rất muốn cảm thụ loại tư vị khi anh đi vào cơ thể em, anh làm đi!"
Lâm Bắc Phàm thấy đối phương nói vậy, chỉ có thể từ từ vận động, lúc ban đầu Nam Cung Vi còn cảm thấy bên dưới đau đau, về sau thì kɧoáı ©ảʍ như sóng lớn ập tới, khiến cô ta rêи ɾỉ không ngớt.
...
Lam Bắc Phàm và Nam Cung Vi quần nhau trên giường đúng ba tiếng mới dừng lại. Hắn cảm thấy Nam Cung ở trong lòng mình giống như là một con sư tử đang phát tình vậy, không ngừng đòi hỏi mình, giống như là muốn nuốt sống mình, khiến hắn lại một lần nữa cảm thụ sự lợi hại của nữ nhân này.
Nam Cung Vi không phải là loại nữ nhân mê luyến tìиɧ ɖu͙©, cô ta biết khắc chế ham muốn của mình như thế nào, nhưng lần này, cô ta sợ sau này không có cơ hội ở cùng một chỗ với đối phương nữa, cho nên mặx kệ vừa bị phá thân, bên dưới đã sưng tấy lên mà liên tục đòi hỏi đối phương mấy lần, nếu không sợ mình cả tuần không bò nổi xuống giường thì e rằng còn muốn đòi hỏi tiếp.
"Bắc Phàm, em, em thực sự thành nữ nhân của anh rồi sao? Em không phải là đang nằm mơ chứ?: Nam Cung Vi uốn éo cơ thể như ngọc, dụi sát vào lòng đối phương, thẽ thọt nói.
"Đương nhiên là thật rồi!" Lâm Bắc Phàm hai tay nhẹ nhàng vuốt ve mông đối phương, cười nói.
Mặt Nam Cung Vi vẫn chưa hết đỏ, có thêm mấy phần phong tình của thiếu phụ. Cô ta lại chủ động hôn môi đối phương, nói khẽ: "Nam Cung Vi em đã giao cho anh rồi, có điều sau này dù phát sinh chuyện gì, em tuyệt đối sẽ không để nam nhân thứ hai chạm vào thân thể của em đâu!"
Lâm Bắc Phàm véo nhẹ mũi đối phương, trêu: "Em nói linh tinh gì đó? Em đã là nữ nhân của anh rồi, anh cũng sẽ không để bất kỳ nam nhân nào khác chạm vào em đâu, nếu ai dám có ý đồ với em, anh sẽ chặt cái chân chó của nó!"
Nam Cung Vi sinh ra là nữ tử trong đại gia tộc, từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh như vậy, tuy cuộc sống vô ưu, nhưng lại không có quyền tự chủ của mình, ngay cả ra ngoài một lần, tới thế giới bên ngoài tham quan cũng là ước mơ xa vời. Phải thông qua từng cuộc khảo hạch mới có thể. Mà lần đó nếu không phải là Tư Đồ Lượng đột nhiên thất tung, cô ta chắc không có một lần cơ hội như vậy. Mà gia tộc để có thể liên minh với Tư Đồ gia tộc, không hề thông qua sự đồng ý của cô ta mà đã bắt cô ta đính hôn với Tư Đồ Lượng, trở thành vị hôn thê của người khác. Chuyện này khiến cô ta tức giận đến nỗi không ăn cơm hai ngày, cũng sản sinh sự chán ghét và hận thù đối với Tư Đồ Lượng, hận không thể chém đối phương thành vạn mảnh, như vậy thì mình mới có thể giành lại được hạnh phúc của đời mình. Nhưng cô ta biết loại chuyện này là không thể, cho nên chỉ có thể chôn sâu hôn nhân không có một chút cảm tình nào này vào trong lòng, cho tới tận đến ngày mà sinh mệnh của mình kết thúc. Ai ngờ sự xuất hiện của Lâm Bắc Phàm lại khiến trái tim đã lạnh băng của cô ta lại một lần nữa cháy bùng lên. Khiến cô ta lần đầu tiên cảm nhận được rằng làm nữ nhân là một chuyện cực kỳ hạnh phúc. Cô ta hiện tại đã bị loại hạnh phúc này bao bọc, nào còn nhớ tới gì khác? Cô ta cười nói: "Em chỉ là tùy tiện nói thôi, không có ý gì khác cả?"
Lâm Bắc Phàm nào có biết được trong lòng đối phương đang nghĩ gì? Sự đính hôn của cô ta và Tư Đồ Lượng đã trở thành một nút thắt không thể tháo mở trong lòng cô ta. Hắn hơi trầm tư một lát rồi nói: "Anh sẽ tìm thời gian để nói chuyện này với A Lượng, hi vọng hắn có thể xóa bỏ hôn sự của hai người, điều này đối với mọi người mà nói là một việc tốt!"
"Sao, sao có thể như vậy được!" Nam Cung Vi trong lòng vui mừng không thôi, nhưng lại hỏi với vẻ không dám tin.
"Trên thế giới này không có chuyện gì là không thể cả, cùng lắm anh nói với hắn rằng hai người chúng ta đã phát sinh quan hệ. Trong bụng em đã mang đứa con của anh, anh xem hắn còn dám cưới em không!" Lâm Bắc Phàm có chút vô lại nói.
"Anh, anh lại nói linh tinh rồi, ai mang hài tử của anh chứ!" Nam Cung Vi mặt đỏ lên, hờn dỗi nói.
"Ai bảo là không có nào? Chúng ta vừa làm chuyện đó nhiều lần, khẳng định là có rồi!" Lâm Bắc Phàm mê đắm nói.
Nam Cung Vi cảm thấy mặt mình nóng bừng, giống như là trăm hoa đua nở vậy, có thêm mấy phần kiều diễm và mỹ lệ. Sinh con ư? Đây là chuyện vĩ đại nhất trong đời nữ nhân, sinh một đứa con cho nam nhân mà mình yêu, đây là kết tinh tình ái của hai người, nếu mình thực sự mang cốt nhục của anh ấy, mình nhất định sẽ vui lắm. Nhưng loại chuyện này há có thể nói ra một cách tùy tiện. Nếu để anh ấy biết, sẽ cho rằng là mình muốn có con đến phát điên mất, cô ta xấu hổ nói: "Ai, ai nói vừa làm đã có thể sinh con? Sinh con đau lắm, em không muốn sinh đâu!"
"Không muốn sinh ư? Cái này không phải do em, hay là chúng ta làm thêm vài lần nhé, như vậy xác suất sẽ cao hơn!" Lâm Bắc Phàm cố ý nói với vẻ mê đắm, lật người đè lên đối phương.
Nam Cung Vi lập tức sợ đến hoa dung thất sắc, chỗ đó của mình đã sưng tấy lên rồi, đã có chút quá mức rồi, nếu lại bị đối phương dày vò nữa, e rằng thực sự là xuất hiện tình huống cả tuần không xuống nổi giường, vậy thì chẳng phải là bị mọi người đều biết đến bí mật này ư? Vả lại, cô ta nghe nói rằng một nữ nhân nếu liên tục làm loại chuyện này, sẽ xuất hiện tình huống nó trở nên lỏng lẻo. Điều này đối với nữ nhân mà nói là chuyện quan trọng nhất. Cô ta vội vàng van cầu: "Bắc Phàm, chỗ đó của em rất đau, hay là thôi đi, qua mấy ngày nữa, đợi mấy ngày nữa, thân thể em khỏe rồi, chúng ta lại làm, được không?"
Lâm Bắc Phàm lập tức bật cười: "Cô bé ngốc, anh lừa em đấy, em cho rằng anh dâm vậy à? Thân thể của em không khỏe, anh sẽ không cưỡng bách em làm loại chuyện đó đâu!" Hắn nằm xuống cạnh đối phương, nhẹ nhàng ôm đối phương vào lòng, hôn lên môi đối phương, ôn nhu nói: "Vừa rồi nhất định là rất mệt đúng không? Em nghỉ ngơi một lát đi!"
Nam Cung Vi cảm thụ bộ ngực ấm áp của đối phương, trong lòng thấy ngọt ngào, gật gật đầu rồi không nói gì nữa.
Đúng vào lúc hai người đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì Lâm Bắc Phàm đột nhiên nói khẽ: "Là ai trốn ở đó? May ra đây!" Hắn thuận tay vớ lấy chăn, che lên người mình và Nam Cung Vi.
Nhưng thấy ngoài cửa có một người bước vào, có chút xấu hổ thè thè lưỡi. nói: "Em, em đến nhầm chỗ, em đi đây. Các người, các người tiếp tục đi!" Trừ nha đầu Tư Đồ Hải Quỳnh ra thì còn có thể là ai nữa?