Thành phố Nam Thành cách xa thành phố Nam Bình, hơn nghìn cây, nếu như vào thời cổ đại, chắc chắn ta khó có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng thời hiện đại chỉ cần dùng phương tiện giao thông thì trong thời gian ngắn có thể đến hai điểm trên.
Phương tiện đó chính là máy bay.
Sau một tiếng đồng hồ, Lâm Bắc Phàm đã ngồi ở khoang xe của thành phố Nam Thành.
Lâm Bắc Phàm nở nụ cười nhạt, sợ Bạch Lạc Huyên đang nằm trên giường tức giận. Nếu cô ấy thấy mình đến, khi mình đứng trước mặt cô ấy, thì cô ấy sẽ thế nào nhỉ?
"Anh này, cho phép tôi đổi chỗ của anh được không?"
Lúc Lâm Bắc Phàm đang nghĩ, chợt nghe thấy có giọng nói chẳng ra làm sao nói vào tai mình, nghe giọng biết ngay người nói là người đảo quốc, tuy khiêm tốn, nhưng khẩu khí có vẻ kiêu ngạo lạ thường, cứ như anh ta đang bắt người khác làm theo mệnh lệnh của anh ta, điều này làm Lâm Bắc Phàm rất khó chịu, oai thế không biết, quay đầu lại, nhìn lướt qua thanh niên trẻ đảo quốc đứng bên trái mình, nhìn thấy đối phương chừng hai ba hai bốn tuổi, dáng người không cao, nhưng mặt rất tái, xem ra đó là kết quả của sự miệt mài quá sức, ánh mắt đầy sự khinh miệt. Anh ngẩn người, rồi quay đầu lại nhìn thấy một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi ngồi bên phải, ánh mắt cầu xin nhìn mình, liền hiểu tại sao người đảo quốc muốn đổi chỗ với mình. Anh hừ nhạt một tiếng, cầm lấy tờ báo bên cạnh, xem, không để ý tới người kia nữa.
Người thanh niên đảo quốc tưởng đối phương sẽ ngoan ngoãn đổi chỗ cho mình, không ngờ đối phương đến một câu cũng không nói, liền thở phì phì nói: "Tên câm kia, mày…"
Anh ta còn chưa nói hết lời, cảm thấy chân mình run lên, toàn thân không giữ được thăng bằng, ngã bổ nhào về phía trước.
Anh ta đang quỳ.
Lâm Bắc Phàm cố ý ngạc nhiên kêu lên: "Ơ này, anh đừng có dập đầu xuống, dù anh có dập đầu, tôi cũng không đổi với anh đâu, người Trung Quốc chúng tôi rất tôn nghiêm, không tùy tiện dập đầu về phía người khác đâu, không giống người đảo quốc đâu, gặp người đều dập đầu".
Những hành khách khác trong cabin đều chú ý vào tên thanh niên đảo quốc này, lo ảnh hưởng tới quan hệ quốc tế, giờ thấy đối phương không biết duyên cớ gì đột nhiên ngã xuống đất, đều hoan hô ầm ĩ, tạo thành bầu không khí náo nhiệt.
Thanh niên đảo quốc rất khó khăn mới đứng dậy được, tức giận nhìn Lâm Bắc Phàm nói: "Tên câm kia, mày, mày, mày dám động đến tao, người Trung Quốc các người không có tốt chất". Lâm Bắc Phàm mặt hoài nghi nói: "Động đến anh, ai làm gì anh? Các người ở đảo thích cái thứ gọi là đồng tính luyến ái, người Trung Quốc chúng tôi không thích cái đó, đừng có vu oan cho tôi, tôi nói cho anh biết, ở Trung Quốc vu oan hãm hại người khác bị phạt đấy".
Thanh niên đảo quốc đó hận là không đánh chết được tên Trung Quốc này, nhưng chân mình vừa nãy tại sao lại phát run? Tại sao lại xuất hiện tình huống này, anh ta không thể hiểu nổi, hơn nữa đối phương dường như thực sự là không làm gì mình, lẽ nào vừa nãy thực sự chỉ là đôi chân bị rút gân làm vậy, mình lại không có chứng cứ xác thực. Kế hoạch anh ta muốn tán cô gái bên cạnh Lâm Bắc Phàm đã bị thất bại, chỉ có thể hằn học nhìn Lâm Bắc Phàm, xoay người quay về chỗ ngồi của mình, ôm lấy chân mát xa không ngừng.
"Cảm ơn anh về chuyện vừa nãy rất nhiều".
Lâm Bắc Phàm vừa mới phục hồi tinh thần lại thì nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của cô gái ngồi bên cạnh, anh quay đầu lại nhìn, lúc này mới có cơ hội thưởng thức dung nhan tuyệt mĩ của đối phương.
Tuổi tác của đối phương không lớn, tầm Đinh Mặc Mặc, xem ra vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu, khuôn mặt rất thanh tú, không trang điểm nhưng cũng mang đến cho người ta một cảm giác đẹp lạ lùng, đôi mắt to tròn đen chớp chớp, tràn ngập sinh khí, người mặc một chiếc áo sơ mi hồng phấn, hơi bó sát lấy vòng eo và hông, quần bò bó sát, ôm lấy đôi chân thon dài, mông căng tròn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác người đàn ông.
Một cô gái xinh đẹp tuổi thanh xuân.
Cô gái nhìn thấy Lâm Bắc Phàm nhìn chằm chằm mình, khuôn mặt trắng hơi ửng hồng, oán trách: "Anh làm sao đấy? Có gì cho anh nhìn vậy?"
Lâm Bắc Phàm nở nụ cười nói: "Tôi rốt cuộc cũng hiểu vì sao người đảo quốc kia nghĩ trăm phương nghìn kế để đổi lấy vị trí của tôi, nếu như là tôi, tôi cũng thế, chỉ nhìn gái xinh thôi cũng đã thấy thích rồi".
"Anh nói lung tung cái gì đấy? Ai là đại mỹ nữ?"
Cô gái mặt đỏ xấu hổ, nhưng trong lòng thấy rất vui, cho dù tuổi tác người con gái là bao nhiêu đều thích được người khác khen về dung nhan của mình, đây là một đa͙σ lý thiên cổ bất biến.
Lâm Bắc Phàm và cô gái xinh đẹp chỉ nói với nhau vài câu đơn giản, cũng không giống người lạ, dần dần đã thấy thân quen hơn, thông qua việc hỏi han, anh biết đối phương tên là Cam Điềm, vừa tốt nghiệp đại học không lâu, đến thành phố Nam Thành tìm việc, nhưng chưa tìm được công việc thích hợp, cho nên cô chuẩn bị thử thời vận mình ở thành phố Nam Bình.
Lâm Bắc Phàm cũng biết Nam Bình và Nam Thành cũng na ná nhau, quy mô phát triển kinh tế cũng nhanh, nhưng là thành phố dân số lưu động tương đối lớn, ở đó tìm công việc dễ hơn chút, nhưng đối với người vừa mới tốt nghiệp đại học như Cam Điềm sợ rằng sẽ hơi khó, vì công ty lớn và xí nghiệp lớn yêu cầu có kinh nghiệm phong phú chứ không phải sinh viên vừa mới rời cổng trường đại học. Nhưng anh tấy đối phương rất tự tin, không dễ đả kích niềm tin đối phương, chỉ có thể cổ vũ đối phương, hi vọng có thể tìm được một công việc như ý.
"Đúng rồi, anh Lâm, anh đi Nam Bình tìm việc sao?"
Cam Điềm nghi ngờ nhìn anh, nói chuyện với anh cô thấy dường như đối phương không phải đi tìm việc.
"Ồ, tôi đi gặp một người bạn".
Lâm Bắc Phàm cười nói.
"Ồ, hóa ra là vậy".
Cam Điềm gật đầu.
Lâm Bắc Phàm cười đưa cho đối phương số điện thoại và danh thiếp của mình nói: "Cam Điềm, trước tiên tôi chúc cô tìm được một công việc tót ở thành phố Nam Bình, nếu thực sự là không tìm được việc thì trở về Nam Thành, gọi số điện thoại này, nếu như phù hợp với nơi của tôi, tôi nhất định sẽ giúp đỡ cô".
"Cảm ơn anh, anh Lâm".
Cam Điềm vui mừng nhìn danh thiếp, rồi Bắc Phàm bỏ vào túi ngực Cam Điềm, sau đó Lâm Bắc Phàm quàng tay qua ôm lấy cánh tay đối phương, rồi bắt đàu nói chuyện cười mình gặp phải trương sân trường, hoàn toàn không coi đối phương là người xa lạ, thậm chí còn rất thân nữa.
Động tác như vậy của Lâm Bắc Phàm đối với cô chỉ là cảm giác được da thịt trước ngực đối phương chạm vào cánh tay mình, có thể cảm nhận được nó no đủ và cứng thế nào, hơn nữa theo đó mà nhẹ ma sát, mang cho mình cảm giác khác thường, anh mấy ngày nay bận rộn hết việc này đến việc khác, không có thời gian sinh tình cảm với người con gái của mình, bị cô khiêu khích như vậy cảm thấy bụng mình dường như nóng lên, suýt nữa thì không hít thở nổi, hơi thở dồn dập.
"Anh lâm, anh sao thế? Anh ốm à?" Bạn đang xem tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Cam Điềm thấy mặt anh khác thường, liền hỏi han.
Lâm Bắc Phàm cảm thấy mặt mình nóng ran, hơi ngượng ngùng nói: "Cam Điềm, vừa nãy tôi… cô cũng biết cái này…""
Mặt Cam Điềm đỏ ửng, vừa nãy còn nói đùa, quên mất cái này. Cô xấu hổ đưa cao lên quá đầu, thấp giọng nói: "Anh Lâm…"
Cô nàng này cơ thể mềm mại, xúc cảm không tồi, hơn nữa tính tình thuần chất, xem ra kiến thức xã hội quá ít, chắc chắn cô không phải là người tùy tiện nói chuyện với đàn ông, cũng không phải là người thấy tiền thì sáng mắt, cô gái này, giờ ít lắm.
Cam Điềm gật đầu, không nói gì nữa.
Lâm Bắc Phàm vào trong toilet thì thấy thanh niên đảo quốc ngồi ở chỗ mình, đang xum xoe Cam Điềm, nói nào thì mình là con của công ty nào đó, mình khỏe cỡ nào, mình đã ăn nằm với bao nhiêu người con gái, còn ra vẻ không kiêng nể gì, lớn giọng làm cho trong cabin chỉ thấy tiếng anh ta nói, hơn nữa anh ta còn giơ tay ra chộp tới ngực của Cam Điềm.
"Này, làm cái gì đấy? Đi ngay cho tôi, anh đừng có linh tinh, tôi gọi người đến đấy".
Cam Điềm sợ hãi nói.
"Đàn ông đảo quốc chúng tôi đều rất vĩ đại và rất dũng mãnh, anh bảo đảm em mỗi lần đều sẽ rất thỏa mãn, anh có rất nhiều tiền, anh có thể đem lại cho em cuộc sống sung sướиɠ…"
Thanh niên đảo quốc đó cười hả hê, dường như thấy con dê non rơi vào tay mình, sắc tâm nổi lên, đến cái thứ ở dưới cũng cương lên, tiếc là nhỏ như con giun.
Hành khách xung quanh nhìn thấy đều tỏ vẻ bất bình, nhưng không ai làm gì.
Đối phương là người đảo quốc, một khi xảy ra chuyện, có thể là chuyện quốc tế, không phải là người bình thường có thể gánh vác được, mà thân thế thanh niên đảo quốc này dường như không bình thường, nếu anh ta làm ầm lên, sợ sẽ gây bất lợi cho mình.
Đúng vào lúc này, Lâm Bắc Phàm bước đến trước chỗ ngồi của mình, vỗ vào vai thanh niên đảo quốc, sau đó bĩu môi nói:
"Anh ra ngồi chỗ tôi ấy, đây là chỗ tôi, đừng có làm mất thời gian của tôi, người Trung Quốc các anh chẳng hiểu tập quán gì cả, không biết làm phiền người khác là rất không tôn trọng người ta sao?"
Thanh niên đảo quốc đó kiêu ngạo nói, cứ như đây là nhà anh ta.
Lâm Bắc Phàm rất khó chịu đưa tay phải ra, túm lấy đối phương, không thèm nhìn, ném anh ta sang một bên, một tiếng kêu thảm thiết, thanh niên đảo quốc đã bị lăn lông lốc ra ba bốn mét ở hành lang. Rồi lồm cồm bò đến chỗ ngồi của mình.