Lãng Tích Hương Đô

Chương 444: Hắc đạo tranh phong

Trước Sau

break
Mặc dù mấy ngày này, Lâm Bắc Phàm lúc nào cũng có người đẹp ở kề bên, khiến cho bất kỳ người đàn ông nào trông thấy cũng phải ngưỡng mộ, ao ước không thôi, tuy vậy nhưng những người đẹp có thể động được vào người thì đếm trong lòng bàn tay, ngoài Liễu Vi ra, thì cũng chỉ có Chu Tĩnh Hàm, nhưng Chu Tĩnh Hàm mấy ngày nay công việc bận rộn, vì vậy mà chỉ gọi cho mình có hai cuộc điện thoại hỏi thăm an ủi mấy câu rồi thôi, gặp cũng không gặp một lần, vì vậy mà hắn chỉ có thể phát tác du͙© vọиɠ lên người của Liễu Vi, nhưng một mình Liễu Vi làm sao có thể đủ sức đỡ lại được sự tấn công hung hãn của hắn chứ? Vì thế cho nên sau ba đêm đánh trận mệt nhọc, Liễu Vi cũng tuyên bố đầu hàng, hy vọng cuộc chiến có thể tạm thời dừng lại, để cô nghỉ ngơi một thời gian, điều này khiến cho ŧıểυ Lâm Ca thời gian gần đây chỉ có thể giương mắt ếch lên nhìn những người đẹp lượn qua lượn lại ở ngay trước mắt mình, còn lần này, dưới tác dụng của thuốc và sự khiêu khích không ngừng của Mộc ŧıểυ Yêu, làm cho ngọn lửa du͙© vọиɠ của hắn tích tụ mấy ngày nay đều được giải phóng ra ngoài, bốn lần liên tục làm cho đối phương điên cuồng thỏa mãn, tiếp tục làm cho đối phương chết đi sống lại, cuối cùng đối phương không thể không đau khổ cầu xin hắn buông tha cho.

Căn phòng cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh Khuôn mặt của Mộc ŧıểυ Yêu thì vẫn đỏ lựng lên. giờ đây trông cô giống một người phụ nữ hơn là một thiếu nữ rất nhiều da thịt toàn thân cô trắng như tuyết, óng ánh không ngừng như một viên kim cương lấp lánh đến chói mắt, khiến cho người ta có một cảm giác mộng ảo, đẹp đến mê hồn. Giờ đây cô đang nằm nép vào lồng ngực của đối phương, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nà cứ vuốt ve liên hồi ngực của đối phương, vẻ mặt lộ rõ vẻ thỏa mãn. xem tại TruyenFull.vn

Cuối cùng thì cô cũng trở thành người phụ nữ của đối phương như mong ước, điều này làm cho tảng đá trong lòng cô lâu nay rốt cuộc là có thể đặt xuống, những nghĩ đến việc tấn công liên hồi vừa rồi của đối phương, thì cô lại có phần kinh hãi, liệu thân thể yếu ớt, mềm mại của cô có chịu đựng được sự tàn phá đến tột độ này của đối phương không đây? Đây là lần đầu tiên của mình, vậy mà đối phương đã cuồng bạo với mình như vậy, cứ thế này thì về sau không phải sẽ càng ghê gớm hơn sao? Nếu mà như vậy thì chắc chỉ một thời gian ngắn thôi, mình đã bị đối phương hành hạ đến chết mất.

Lâm Bắc Phàm nghiêng nghiêng đầu nhìn vẻ mặt có phần lo sợ của Mộc ŧıểυ Yêu. thì không khỏi nở một nụ cuời nói: "ŧıểυ Yêu, em làm sao thế"

Hai gò má Mộc ŧıểυ Yêu lại càng đỏ ửng hơn làm sao dám nói rằng mình sợ không chống đỡ nổi sự tàn phá của đối phương chứ?

Cô khẽ lắc đầu, thấp giọng nói: " Không có gì, không ngờ anh lợi hại như vậy, người ta là lần đầu tiên mà anh lại làm vậy với người ta, thiếu chút nữa thì người ta chết rồi!"

" Ai bảo em bỏ nhiều thuốc cho anh thế, anh sắp không khống chế nổi bản thân mình rồi!" Lâm Bắc Phàm hôn lên môi của đối phương cười nói.

"À, ừ nhỉ, em quên là đã bỏ thuốc cho anh rồi!" Mộc ŧıểυ Yêu là lưỡi nói.

Nếu mình không bỏ thuốc cho anh ấy chắc anh ấy cũng không lợi hại như vừa rồi đâu.

Mộc ŧıểυ Yêu sau khi nghĩ thông suốt vấn đề này rồi thì những vấn đề cô lo lắng khi trước cũng tiêu tan đâu mất, hai cánh tay nhỏ nhắn lại ôm lấy người đối phương, khẽ nói "Lão đại, sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?"

"Thì không phải vì Mộc ŧıểυ Yêu đẹp như vậy sao?" Lâm Bắc Phàm cố ý nói với giọng da^ʍ đãиɠ.

" Anh thật đang ghét, làm gì có ai nói thế bao giờ chứ? Lúc đầu người ta không phải là tình nguyện hiến dâng thân thể co anh thì anh không chịu còn gì, em lại cứ tưởng anh coi thường em cơ!"

Mộc ŧıểυ Yêu nói xong mà mặt đỏ bừng, hờn dỗi nói. Mặc dù nói vậy nhưng cô vẫn đồng ý với câu nói của đối phương, vì nếu đối phương không có một chút hứng thú gì với thân thể mình thì e rằng mình có muốn cũng chẳng được.

"Cái này gọi là lạc mềm buộc chặt!" Lâm Bắc Phàm xấu xa nói.

"Thế bây giờ không phải là đã được như ý muốn rồi hay sao?" Mộc ŧıểυ Yêu làm nũng nói.

"Vấn còn thiếu một chút nữa, thực ra anh vẫn còn muốn thêm lần nữa cơ, hay là để cũng a cùng nhau cảm thụ thêm lần nữa, em thấy thế nào?" Lâm Bắc Phàm cố ý dí sát vào mặt đối phương nói.

"Hả. chỗ đó của người ta còn đau lắm, anh đừng có làm nữa đi!"

Mộc Tiêu Yêu sợ hết hồn. Lại thêm lần nữa ư? Thế thì mình sẽ chết mất, mình còn nhỏ tuổi thế này. vẫn còn bao nhiêu việc tốt đẹp còn đang chờ đợi mình làm, chẳng may làm cho chỗ đó lỏng lẻo, rời rã thì ngày sau làm sao có thể hưởng thụ được cái kɧoáı ©ảʍ khi làm chuyện đó nữa chứ?

Lâm Bắc Phàm phì cười, nhẹ nhàng nhéo vào mũi đối phương một cái, nói " Anh đùa em thôi, em nghĩ là anh mạnh về mặt này lắm hay sao? Vừa rồi thiếu chút nữa thì em ép khô anh luôn rồi, nếu thêm lần nữa thì chắc anh phải nằm bẹp luôn trên sàn mất.

"Ai ép khô anh chứ? " Mộc ŧıểυ Yêu thấy mặt mình nóng bừng, thẹn thùng nói.

"Thế không biết vừa rồi, ai kêu lên bảo anh "mạnh lên " đâu, hay là do anh nghe nhầm? Xem ra anh đúng là già rồi, đến nghe cũng nghe lầm nữa!" Lâm Bắc Phàm vô sỉ nói.

" Anh đang ghét quá, ai bảo anh làm cho người ta sướиɠ thế chứ, làm cho người ta cuối cùng cũng cảm nhận được niềm thích thú khi làm một người phụ nữ!" Mộc ŧıểυ Yêu mắc cỡ quá rúc đầu vào ngực đối phương không chịu ló ra.

Hai người họ lại tiếp tục nói chuyện phiếm, cũng đều là những chuyện tình tự nọ kia, tất nhiên là cũng nói nhiều hơn về vấn đề sεメ, hay là những từ ngữ khiêu khích khác, nhưng điều này cũng làm cho khoảng cách giữa hai người được xích lại gần nhau hơn. Cho đến khi Mộc ŧıểυ Yêu muốn nói đến câu chuyện của mình, thì cô lại cứ ngập ngừng, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cũng không nói ra nữa, vì cô không muốn đối phương phải lo lắng cho mình!

Nữa giờ đồng hồ sau, hai người bọn họ cuối cùng cũng không quấn lấy nhau nữa, ăn mắc chỉnh tề đâu vào đó, nhưng khi ánh mắt hai người dừng lại ở vệt máu tươi còn dính trên salon thì mặt của Mộc ŧıểυ Yêu lại đỏ lên, cô vội vàng dẫn Lâm Bắc Phàm ra ngoài để cô một mình trong đó.

Hai ngày sau, đã đến thời gian đại hội Hắc đa͙σ mở ra. Lâm Bắc Phàm và Mộc ŧıểυ Yêu không đem theo quá nhiều người, nhưng ai nấy đều là tinh anh, ngoài đường chủ Tiếu Tân của Liệp Ưng Đường và đường chủ Thường Chí Đào của Bạch Hổ Đường ra, thì còn có hai mươi người được chọn lựa tỉ mỉ từ trong Liệp Ưng Đường nữa, bọn chúng đều là những người tinh nhuệ nhất, có thể một mình đánh lại mười người, hơn nữa khí thế bừng bừng, ý chí sục sôi, thể hiện một Hồ Điệp bang đầy sức sống và đồng tâm hiệp lực.

"Lão đại, anh có ý kiến gì về liên mình Hắc đa͙σ hiện nay không?"

Ngồi trong xe, Mộc ŧıểυ Yêu lại lật giở xem xấp tài liệu về mười sáu bang phái, rồi quay ra hỏi đối phương. Vì trong xe còn có Tiếu Tân và Thường Chí Đào nên hai người bọ họ không có những cử chỉ quá thân mật, nhưng những đường chủ và phó đường chủ này đều là những người trẻ tuổi, ước chừng từ hai mươi đến ba mươi, nên họ đã sớm nhìn ra được chuyện gì xảy ra từ dáng đi của Mộc ŧıểυ Yêu, vì vậy mà trong lòng bọn họ cũng không có gì gọi là quá đỗi kinh ngạc, mà ngược lại bọn họ lại cười trộm trước phương pháp bảo mật của hai người bọn họ.

Lâm Bắc Phàm khoanh hai tay ra trước ngực, dựa lưng ra đằng sau, hai mắt nhắm nghiền, nở nụ cười lười biếng nói " Ý kiến của bề trên? Thì cũng chỉ vì hai chữ lợi ích mà thôi, đều là những đối tượng lợi dụng và bị lợi dụng, cũng giống như sự việc ở Đông Thành một năm về trước được giới thiệu ở bên trên, thì cũng là đại ca Lỗ Dũng Vệ của Tam Anh bang ở Đông Thành muốn xâm chiếm Hắc Lang bang nên mới có cái cớ Hắc Lang bang tấn công Tam Anh bang. Trong đống tài liệu này không phải còn viết là, Lỗ Dũng Vệ đã lén lút đem tặng Âu Dương Tự hai trăm vạn nhân dân tệ và những lời ích khác nữa!"

"Không sai, nghe nói Lỗ Dũng Vệ còn tặng Âu Dương Tự bốn người đẹp có tiếng vào một ngôi biệt thự trị giá hơn ba trăm vạn nhân dân tệ nữa, nhưng hai tin này đều là nghe nói, không biết là có thật không?" Lần này mở miệng lại là Thường Chí Đào.

Xem ra cái gọi là đại hội Hắc đa͙σ này cũng chỉ là một dụng cụ lợi dụng lẫn nhau mà thôi, ai có tiền thì người đó có quyền và cũng đồng nghĩ với việc thích làm gì thì làm, điều này đối với chúng ta mà nói thì dường như không tồi chút nào! " Tiếu Tần cười lớn nói.

"Cái này thì đúng rồi, cái gì mà đại hội Hắc đa͙σ chứ? Cái gì mà liên mình Hắc đa͙σ chứ? Nói trắng ra thì cũng là ai có tiền thì người đó có quyền, người nào có quyền cao hơn thì phải nghe theo người đó,vậy thì việc mà Hồ Điệp bang của chúng ta phải làm lại càng đơn giản hơn, đó chính là mua chuộc những bang phái khác, đồng thời dùng vũ lực của mình tạo cho chúng một áp lực nhất định nào đó, cho bọn chúng biết Hồ Điệp bang của chúng ta cũng không phải dễ gì mà dây vào được, dưới hai thủ đoạn song song này thì Hồ Điệp bang của chúng ta mới có thể đứng vững trong liên mình Hắc đa͙σ được!"

"Thực sự là có thể đứng vững được sao?" Mộc ŧıểυ Yêu nở ra một nụ cười tự tin

"Đến lúc đó chúng ta có thể lợi dụng danh hiệu của liên mình Hắc đa͙σ để phát triển thêm về thực lực của mình, để bọn họ phục vụ cho chúng ta, như thế không phải tốt hơn sao?" Lâm Bắc Phàm hiểm ác nói.

Thường Chí Đào và Tiếu Tân nhìn nhau, thầm tán dương thủ đoạn mượn đao giết người của Lâm Bắc Phàm. Lần này đại hội Hắc đa͙σ được tổ chức ở Đông Thành và Bắc Thành, cũng không xa Nam thành của bọn họ cho lắm, đi đường cao tốc thì cũng chỉ hết khoảng hai giờ đồng hồ mà thôi, vì vậy mà rất nhanh, bọn họ đã bước vào phạm vi của Bắc thành. Lướt mắt nhìn ra thì cả cái Bắc Thành này trông cũng không khác gì Nam Thành cho lắm, đều là những thành phố bình thường như bao thành phố khác, không được phồn hoa và náo nhiệt, không huy hoàng và khí phái, cũng không hiện đại hóa như những thành phố lớn, nó mang đậm phong cách của các thành phố trung nhỏ nhiều hơn.

" Xem ra sự phát triển của Bắc Thành cũng chỉ có thế mà thôi, cũng chẳng khác gì Nam Thành lắm, vậy mà mình lại cứ tưởng ghê gớm lắm cơ!"

Thường Chí Đào nhìn ra cảnh vật bên ngoài qua ô cửa sổ xe, khinh thường nói. Nhưng hắn ta cũng biết thân phận trong chuyến đi lần này của mình, vì vậy mà hai mắt không ngừng liếc qua liếc lại ở hai bên đường xem có ai khả nghi không.

Tiếu Tân thì cảnh giác với tất cả mọi thứ bên ngoài, lúc nào cũng chỉ sợ gặp phải nguy hiểm gì đó.

Là một đường chủ của Liệp Ưng đường, hắn tự khắc biết sứ mệnh của mình là bảo vệ an toàn cho cả cái Hồ Điệp bang này, còn an toàn của Mộc ŧıểυ Yêu thì lại là trong yếu hơn cả.

Mộc ŧıểυ Yêu lần đầu tiên tham gia đại hội Hắc Bang có quy mô lớn như thế này, ban đầu có chút dương dương tự đắc, nhưng giờ đây khi ở trong thời điểm mấu chốt thì trong lòng lại thấp thỏm không yên, khẽ nắm lấy tay Lâm Bắc Phàm, run lên nhè nhẹ.

Lâm Bắc Phàm thấy sắc mặt đối phương có phần tái nhợt thì thấp giọng nói " Em chỉ cần nhớ lấy một điều, đó là em là bang chủ của Hồ Điệp bang là được rồi!"

Mộc ŧıểυ Yêu nhìn ra được sự tín nhiệm và ủng hộ của đối phương qua ánh mắt, cô cũng biết mình lần này địa biểu cho cả Hồ Điệp bang, mình thất thố thì sẽ làm cho Hồ Điệp Bang mất mặt trước những bang phái khác. Cô thầm hít một hơi dài, thấp giọng nói " Em biết rồi, lão đại, em biết mình phải làm gì mà!"

Khách sạn Tinh Nguyệt.

Đây là khách sạn vào hạng cực nổi tiếng của Bắc Thành, trang hoàng hoe lệ phú quý, khí phái thì vô cùng hùng vĩ, diện tích phải lên đến mười mấy mẫu, trở thành niềm tự hào của Bắc Thành, và đây cũng là nơi tổ chức đại hội Hắc đa͙σ ngày hôm nay. Bên ngoài khách sạn có bốn tên đàn em mắc vest đen đứng tiếp đãi.

Bang chủ Mộc ŧıểυ Yêu của Hồ Điệp bang ở Nam Thành đến!"

Sau âm thành vang dội đó thì đoàn người Mộc ŧıểυ Yêu cũng bước chân vào bên trong đại hội Hắc đa͙σ.
break
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc