... Kỳ thực là trận hỗn chiến này đã nằm ngoài sự tưởng tượng của bọn Chu Cường và ba tên sát thủ, trong ánh mắt của hội Chu Cường thì đối thủ của chúng tuy là những tay súng hảo hạng, nhưng nói cho cùng thì nhóm sát thủ cũng chỉ có mỗi ba người, còn bên hắn có tổng cộng cả thảy là hai mươi hai người kể cả đứa bị bắn xuyên họng lúc trước. Chu Cường cho rằng chỉ cần bọn chúng tập kích bất ngờ thì chỉ cần mười mấy phút thôi là có thể làm thịt được ba tên sát thủ này rồi, vậy nhưng ai ngờ rằng khả năng cảnh giác của ba tên sát thủ này quá cao, nên cuộc tập kích bất ngờ của nhóm không có hiệu quả là mấy, ngược lại tình hình xảy ra đều nằm ngoài sự dự đoán của hắn.
Ba tên sát thủ lúc này cũng cảm giác được mấy thằng côn đồ Chu Cường và Tiếu Phương cũng chẳng phải là tay vừa, có khi lại là tay trong của cảnh sát, nhưng bọn chúng cũng chỉ nghi ngờ như vậy thôi chứ không có bằng chứng xác thực nào cả, chính vì vậy mà bây giờ chỉ còn biết dẫn dụ mấy tên côn đồ này vào trong phòng rồi giết từng thằng một. Ai ngờ mấy thằng ất ơ này phản ứng nhanh nhẹn, làm cho bọn chúng không những không giết được Chu Cường, mà còn bị hắn đánh cho bị thương, rồi lại bị cả lũ đàn em chém vào chân mấy nhát. Sự việc diễn ra quá nhanh làm cho ba tên sát thủ mới đầu rất tự tin sẽ làm thịt cả nhóm côn đồ này, vậy mà bây giờ sự tự tin của chính đã giảm đi đáng kể.
Thể lực của đôi bên bây giờ hao tổn mỗi lúc một nhanh, đây vốn là một trận chém giết không khoan nhượng, vậy nhưng ba tên sát thủ lại dựa vào khả năng chiến đấu tuyệt vời của chúng để cầm cự, còn nhóm của Chu Cường, Tiếu Phương thì lại dựa vào số đông để duy trì lợi thế, cộng thêm với việc ba tên sát thủ đền đã bị thương nên làm cho khoảng cách thực lực giữa hai bên được thu hẹp lại.
Cuộc chém giết ở bên phải phòng ngủ đã ở trong trạng thái điên loạn, tên sát thủ đã lĩnh năm sáu phát chém trên người, máu của gã chảy ra ướt nhẹp cả thân thể trông cứ như hắn vừa chui lên từ bể thuốc nhuộm vậy. Khẩu súng trong tay của tên sát thủ lúc này cũng đã hết đạn, chính vì vậy mà bây giờ chỉ còn mỗi cách tay không bắt giặc và lợi dụng mấy đồ dụng cụ trong phòng để đối chọi với đám đàn em.
Còn tình hình của tám thằng đàn em lúc này cũng chẳng khấm khá hơn là mấy, trong đó có bốn thằng bị tên sát thủ bắn cho bị thương, tuy không bị bắn vào chỗ hiểm, nhưng máu cứ thế mà phun ra như suối chảy, còn hai thằng đàn em khác thì bị tên sát thủ cho ăn mấy đạp cho dù không chết thì cũng ngắc ngoải. Nên biết rằng giầy của tên sát thủ là giày da trâu thật, đừng nói là đá người, ngay cả gấu mà bị dính cú đá này cũng chỉ còn nước thừa sống thiếu chết mà thôi. Hiện trường bây giờ chỉ còn mỗi hai thằng em tình hình có vẻ ổn nhất, không có dấu hiệu bị thương nào cả, nên cả hai thằng miễn cưỡng lắm mới hỗn chiến tiếp được với tên sát thủ, nhưng hai thằng đàn em này không còn giữ được phong thái hùng dũng đánh chém ban đầu, mà lại giở trò vô sĩ ra để đánh đấm, nào là cắn tai, móc lỗ mũi, đạp vào vùng kín...vv..v.. nói chung chiêu nào thâm hiểm nhất thì dùng chiêu đó, chẳng nề hà gì cả.
"Bọn Trung Quốc chó má này, đánh lén ông mày, ông mày giết hết chúng mày....!"Tên sát thủ kia đỏ mặt tía tai gào lên chửi rủa.
Vừa dứt tiếng đã liền tung chân đạp bay một thằng đàn em vừa xông đến, thấy cú đạp của mình trúng đích thì gã liền gầm lên một tiếng thỏa mãn. nhưng tiếng gầm chưa kịp dứt thì bản mặt của gã đã lãnh trọn đế giày của thằng đàn em khác, cả khuôn mặt của gã nóng ran lên, một cảm giác đau đớn như xé ruột xé gan dội lên dữ dội làm cho các mô cơ trên mặt của gã xoắn lại vào nhau. mồ hôi trên trán túa ra như những hạt chân châu to nặng.
"Con mẹ mấy thằng tây ba lô! Đừng tưởng bọn mày to cây tốt củ mà trâu bò với bọn tao, người Trung Quốc đếch sợ thằng nào hết....! Mẹ kiếp, cùng lằm là ông mày lại diễn lại trận kháng chiến chống Mỹ cứu nước cho mày xem!"
Mấy thằng đàn em vẫn còn đủ sức chiến đấu bây giờ bất kể các thủ đoạn đê tiện, hèn hạ hay thô bỉ nhất, chúng đều đem ra sử dụng hết, dù sao mục đích cuối cùng vẫn là cho đối phương mau chóng xuống mồ.
"Tao giết hết chúng mày...!" Tên sát thủ kia ôm lấy bộ hạ của mình gầm rú.
Cẳng chân phải của gã lúc này trở nên đau đớn vạn phần, những gã vẫn cắn răng chịu đựng xông về phía mấy thằng đàn em tung liền mấy cước, sau đó cố gắng nhịn đau chạy ra phía cửa sổ.
"Con mẹ nó... Đừng để cho nó chạy thoát, đừng để tiền thưởng nó chạy mất...!"
Thế là một tên đàn em khác nhanh tay nhanh chân chạy vội tới.
"Lão đại nói là năm ngàn nhân dân tệ đừng có tranh nhau chứ, cùng lắm là chúng ta chia nhau là cùng chứ gì...!" Một tên đàn em khác bị đánh cho ngắc ngoải thoi thóp nằm dưới đất, suýt chút nữa thì được ngồi lên bàn thờ nói chuyện với ông bà vải của hắn nghe đứa khác hô hào như vậy bỗng nhiên tỉnh như sáo sậu bật luôn người dậy cầm lấy dao xông tới cửa sổ.
Vừa nghe đến tiền thì mấy thằng đàn em khác cũng trở nên nhanh nhẹn khác thường, bọn chúng bất chấp tất cả cầm dao hùng hục xông đến.
Tên sát thủ kia thấy vậy thì sợ đến vã mồ hôi hột, mấy con khỉ Trung Quốc này lây sức lực ở đâu mà khỏe như trâu vậy? Nghe nói quân bộ Trung Quốc là đội quân mạnh nhất thế giới hiện nay, binh sĩ TQ không những có khả năng chiến đầu tuyệt vời mà lại còn không hề sợ chết, nhưng tại sao đến cả mấy thằng ất ơ này cũng trâu bò như vậy? Tiếc là khả năng tiêng Trung của tên sát thủ là có hạn, hơn nữa bây giờ hắn cũng đang ở trong trạng thái lo đến sốt vó lên, dĩ nhiên là không hiểu mấy thằng đàn em này đang í éo với nhau cái gì, nếu như mà gã biết rằng mấy thằng ất ở này chỉ vì 5 ngàn nhân dân tệ mà truy sát mình thì chắc sẽ hộc máu tươi mà chết mất.
Năm ngàn nhân dân tệ, nếu mà đổi thành đô la Mỹ thì cũng chẳng đủ 1 ngàn đô...
Vậy nhưng tên sát thủ dĩ nhiên là không biết đến chuyện này, gã chỉ cho rằng mấy thằng khỉ TQ này đều là những thằng liều, không phải chúng chết thì là mình chết, chính vì vậy mà gã cố gắng lết đôi chân đẫm máu của mình cố hết sức bình sinh chạy tới bên cửa sổ, vậy nhưng mấy thằng đàn em đuổi chạy phía sau càng lúc càng gần, tên sát thủ sợ đến kinh hồn bạt vía, cuối cùng gã bất chấp tất cả gầm lên một tiếng, rồi không biết gã lấy đâu ra sức hất hắn một chiếc giường đơn trong căn phòng này lên quăng thẳng về phía mấy thằng đàn em đang hò nhau chạy tới.
Mấy thằng đàn em trông thấy cảnh tượng này thì tròn mắt dẹt kêu lên kinh hãi " Mẹ kiếp, siêu nhân chúng mày ơi!"
Nói xong cả lũ liền dạt hẳn người sang một bên né tránh.
"Rầm...!"
"Ầm...!"
Chiếc giường đơn đó nặng ít nhất cũng phải bốn năm mươi cân, hơn nữa nó lại thuộc vào dạng nɠɵạı cỡ, làm gì có chuyện bị quăng đi nhẹ nhàng như quăng một con gà như thế được? Điều này chứng tỏ rằng sức lực của tên sát thủ kia có phần biến thái, chiếc giường đơn bị quăng văng vào tường vỡ nát vụn, mảnh gỗ bắn văng tung tóe khắp trong phòng suýt nữa găm vào người bọn họ.
"Con mẹ nhà nó...! Cái thằng tây ba lô này biến thái quá chúng mày ơi! Cái giường nặng thế mà nó cũng quăng nhẹ như không ấy...!"
"Ối trời đất, cha mẹ ơi! Sát thủ đúng là sát thủ, không những dùng súng lợi hại, ngay cả sức mạnh cũng tởm vãi cả...! Không biết khả năng trên giường của nó có khủng khiếp như vậy không? Thật đúng là đàn ông quá mức!"
"Sát thủ mà cũng đi tìm gái à? Sát thủ không phải là mấy thằng lạnh lùng vô tình hay sao? Tao xem phim thấy bọn sát thủ có thằng nào lắm mồm gì đâu, ngày nào cũng giết người, như mấy thằng người máy ấy!"
Mấy thằng đàn em tuy là đang trong tình trạng nguy hiểm, nhưng vẫn còn có thời gian bông đùa với nhau mấy câu, vì nói gì thì nói xung quanh cái khách sạn này đều là người của bọn chúng, lại còn có cả mấy chục viên cảnh sát tay lăm lăm súng ống đang đứng chờ đợi bên ngoài, cho dù mấy thằng sát thủ này có cánh cũng khó mà bay thoát được.
Tên sát thủ kia cũng chẳng thèm để ý đến mấy thằng đàn em nói gì nữa, gã cố gắng lết chân chạy tới bên thành cửa sổ, tay phải dùng lực vung lên một cái đập vỡ luôn khung cửa kính, gã đang định lao người nhảy xuống bên dưới, thì bỗng nhiên có một bóng hình hiện ra ngay trước mắt gã, làm gã giật mình hoảng hốt vội vã lùi lại mấy bước, thốt lên một câu tiếng Trung lơ lớ: " Ai thế?"
"Hề...hề... tao đang định vào trong chơi một chuyến thế mà không ngờ mày lại mở cửa sổ mời tao vào, cảm ơn chú mày nhé!"
Một thằng ất ơ mặt mũi gian manh, cằm nhọn cười lên với giọng bỉ ổi, tay phải của hắn lúc này giơ lên. "Pằng...!" một tiếng nổ giòn tan, trên trán của tên sát thủ lúc này đã hiện ra một cái lỗ đen ngòm, và máu ở trong đó bắt đầu bắn ra tung tóe, gương mặt của tên sát thủ vẫn còn ngơ ngác chẳng hiểu cái gì, thì thân hình của gã đã đổ ngược ra đằng sau rồi đánh rầm xuống sàn một cái.
Thằng ất ở mặt mũi gian manh vừa mới nổ súng này không phải ai khác mà chính là Hầu Sơn.
Hắn lúc nãy vừa nãy làm theo đúng kế hoạch đã vạch sẵn của Lâm Bắc Phàm trà trộn vào đám đàn em, rồi trèo từ tầng ba lên tầng bốn để kết hợp với đám Chu Cường Tiếu Phương lại công kích nhanh quá làm cho Hầu Sơn không theo kiệp tốc độ tấn công, cộng thêm với việc Hầu Sơn đang trèo tường lên tầng bốn thì bắt gặp một đôi nam nữ đang làm chuyện đó ở trong phòng, thế là hắn ta lại tham lam xem xem rồi này làm ăn thế nào *** Chính vì vậy mà làm chậm mất tiến độ của sự công kích.
Hầu Sơn lúc này mới chui người từ cửa sổ vào bên trong đưa mắt lên nhìn mấy thằng đàn em đang đứng ngây người như khúc gỗ, hắn đưa miệng súng lên thổi khói đi rồi cười nói:"Bọn mày cứ việc yên tâm, tao không thèm tranh công với chúng mày đâu! Tao bây giờ đi xem xem hai thằng sát thủ khác tình hình lúc này ra sao cái đã!"
Hầu Sơn không hề nhiều lời, nói xong liền chạy thẳng ra bên ngoài phòng khách.
Trong phòng khác lúc này Chu Cường và Tiếu Phương hai người đã mệt đứt cả hơi, còn tên sát thủ kia cũng thở khò khè khó nhọc nhưng cả hai bên không ai chịu khoan nhượng ai cả, quấn nhau một hồi lên bờ xuống ruộng, đồ đạc ở trong phòng khách lúc này tung tóe la liệt khắp nơi, cứ như một trận cuồng phòng vừa thổi qua đây vậy.
Hầu Sơn chứng kiến toàn bộ cảnh này xong liền chán nản nói:"Sao đến giờ mà hai thằng chúng mày vẫn chưa xong chuyện à? Có muốn tao giúp 1 tay không?"
Hầu Sơn nói Xong liền đưa súng lên ngắm thẳng vào đùi của tên sát thủ kia định nổ liền
hai phát súng, thì bỗng nhiên nghe thấy Chu Cường gào lên.
" Cút mẹ mày đi! Bọn tao cố tình muốn bắt sống nó nên mới như vậy, mày đừng có mà chen mũi vào!"
Chu Cường vừa phân tâm một cái đã lĩnh trọn ngay một đế giày vào bộ hạ, hắn nhất thời cảm thấy như tắt thở, đau đơn kêu lên một tiếng, rồi ôm lấy của quý của mình gào khóc.
Tiếu phương lúc này liền phun bãi nước bọt xuống đất, bất mãn nói " Sát thủ đúng là sát thủ, bọn chúng khó đối phó hơn nhưng người anh em mình từng gặp đến mấy lần!"
Nói xong hắn liền thét lên một tiếng vung tay xông thẳng vào tên sát thủ.
Hầu Sơn trông thấy bộ dạng quật cường của hai người bạn mình, thì chỉ biết lắc đầu ngán ngẫm rồi quay người đi sang phòng ngủ bên cạnh, đưa súng lên bắn một phát, trong phòng ngủ lúc nãy đột nhiên tĩnh lặng hẳn lại, mấy tên đàn em lôi thôi lếch thếch mò ra bên ngoài, thấy bên ngoài phòng khách lúc này Chu Cường và Tiếu Phương cùng với tên sát thủ kia vẫn đánh nhau tới bến, cả lũ định xông vào giúp đỡ thì Hầu Sơn liền ngăn chúng lại.
"Bọn mày định làm cái gì thế? Không thấy hai thằng chúng nó đang củ hành thằng sát thủ hay sao? Đừng có làm hỏng nhã hứng của người ta chứ, cần thận người ta lại quay sang tính sổ chúng mày bây giờ!"
Hầu Sơn nói xong liền cười lên thô bỉ, hắn dường như rất thích thú khi thấy Chu Cường và Tiếu Phương trở thành trò hề trước mặt mọi người,còn mấy thằng đàn em còn lại thì không khỏi vã mồ hôi hột.
Tình trạng thế này mà cũng gọi là củ hành sát thủ hay sao? Rõ ràng là thằng sát thủ kia đang củ hành hai người Chu Cường và Tiếu Phương thì có.
Võ vẽ của hai tên Chu Cường và Tiếu Phương rõ ràng là không thể nào bằng được một góc của tên sát thủ, tuy tên sát thủ đã bị dính mấy phát dao trên người, nhưng nó không bị chém vào chỗ hiểm, nên hành động vẫn nhanh nhẹn. Bây giờ gã lại thấy đối phương có thêm cứu viện, trong bụng thầm kinh hãi nên xuất thủ rất tàn độc, chiếu nào cũng như muốn đánh cho đối phương tan xương nát thịt, chính vì vậy mà cả hai tên Chu Cường và Tiếu Phương chỉ có nước kêu rên thảm thiết như bị người ta hãm hiếp vậy.
"Bọn mày đến giúp tao với, mẹ kiếp! Võ công của thằng này giỏi quá!"
Chu Cường nghiến răng ken két căm hận nói.
"Thôi đành vậy! Dù sao cũng chết mẹ nó hai thằng rồi, chết thêm thằng nữa cũng chẳng có gì là to tát cả! Hầu Sơn mày nổ súng đi, còn chờ gì nữa, ái... ái... ối mẹ ơi!" Bạn đang đọc chuyện tại
Truyện FULLTiếu Phương cũng kêu lên thê thảm, mũi của hắn lúc này bị lãnh một cú đấm nặng như búa bổ, máu mũi bắn ra tứ tung, kêu lên như bị chọc tiết.
Hầu Sơn thấy cả hai thằng bạn dường như không thể nào chịu đựng thêm được nữa liền không dám chần chừ do dự vội đưa súng lên ngắm bắn, chuẩn bị nổ súng thì bỗng nhiên nghe bùm lên một tiếng.
Hầu Sơn lảo đảo hai vòng rồi ngã gục xuống đất.