Đám ngươi Lâm Bắc Phàm đang uống rượu thoải mái, ai nghĩ đến đột nhiên có nhiều người xông vào như vậy? Cả đám đều lộ ra vẻ kinh ngạc, quay đầu lại, nhìn thấy những người lạ này, không biết bọn hắn có chuyện gì!
Từ Chính cũng uống rượu hơi nhiều, mặt đỏ tới mang tai, thân hình loạng choạng đứng lên, há mồm quát to:
- Các ngươi, các ngươi là ai? Cũng dám quấy rầy chúng ta uống rượu? Ta xem các ngươi không muốn sống nữa rồi! Ngày hôm nay ta, ta vui vẻ, không tính toán chi li với các ngươi. Cho các ngươi một cơ hội, cút ra ngoài. Nếu không, ta sẽ cho các ngươi biết hoa nhi vì sao hồng!
Đám người Triệu Phong cùng Trịnh Dũng cũng cười ha ha đứng lên, cảm giác được thiên hạ lớn như vậy còn không có người dám là đối thủ của bọn hắn. Bất kể đối phương so sánh về bối cảnh gia đình hay công việc cũng đều phải kém hơn một họ một khoảng lớn. Hơn nữa, ngày hôm nay tâm tình của bọn học cực kỳ vui vẻ, uống rượu cũng không ít,. Bởi vậy cả đám say khướt ngẩng đầu lên, nhìn thế nào cũng giống bộ dạng cực kỳ kiêu ngạo.
Ngày hôm nay, Lộ Lộ và Bạch Nhạc Huyên tuy rằng cũng rất cao hứng nhưng các cô dù sao cũng không uống nhiều rượu cho lắm. Bởi vậy trong đầu vẫn còn duy trì một phần tỉnh táo. Đoàn người bọn họ tới nơi này ăn uống bất quá mới chỉ có nửa tiếng đồng hồ mà đối phương lại có thể dễ dàng tìm đến. Sợ rằng những kẻ này kéo đến có ý đồ không tốt, thậm chí còn rõ ràng hành động của bọn họ như trong lòng bàn tay vậy!
Kim Bưu?
Trong đầu hai cô hiện lên bóng người này. Chỉ sợ cũng chỉ có hắn mới có thể tìm được bọn họ trong thời gian ngắn như thế. Dù sao thì bọn họ cũng mới chia ra ko lâu, hơn nữa cừu hận cũng khá sâu.
Sau khi nghĩ đến đây, Lộ Lộ quay về hai gã đại hán ở phía sau khẽ gật đầu. Sắc mặt của hai người trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, vẻ mặt cảnh giác nhìn những kẻ xông tới, trên người như có như không phóng ra một đa͙σ sát khí kinh người, hai tay nắm chặt lại, chỉ cần có điểm không đúng sẽ trực tiếp giết người mà không hỏi tội.
Người bọn họ bảo vệ chính là Lộ Lộ, cháu gái mà Chủ tịch yêu thương nhất. Có người nào còn quan trọng hơn so với cô cơ chứ? Đối với những nhân tố không xác đinh này, cho dù là giết sai ba nghìn cũng tuyệt đối không thể buông tha cho một cái. Lâm Bắc Phàm cũng híp mắt, hai tay khoanh lại, vẻ mặt đấy hứng thú nhìn những kẻ này.
Không gian trong phòng vốn không nhỏ, mặc dù để ba bốn cái bàn cũng đủ nhưng hiện giờ thoáng cái có nhiều người xông vào như vậy, trong nháy mắt không gian trong phòng dường như bị đè ép lại, có vẻ chật chội khác thường.
Những gã đại hán này đều chen lấn ở cửa phòng, cũng không hành động gì, giống như đang chờ đợi cái gì đó.
- Ha ha ha… Một tiếng cười sang sảng đắc ý từ ngoài cửa vang lên, chỉ thấy Kim Bưu hơi vênh mặt đi vào. Ánh mắt nhìn lướt qua mỗi người ở trong phòng, dừng lại trên mặt của mỗi người. Nhưng mà thời gian thoáng nhiều hơn một chút khi nhìn Bạch Nhạc Huyên, Lộ Lộ cùng Khổng Băng Nhi đã uống say, trong ánh mắt phóng ra tia sáng thèm muốn, hận không thể ăn tươi nuốt sống ba tuyệt sắc mỹ nữ này.
- Chúng mày không ngờ phải không? Nhanh như thế tao đã có thể tìm được chúng mày!
Lần này Kim Bưu có thể nói là hạ vốn gốc, chính vì muốn cho những kẻ này kiến thức một chút bản lĩnh của mình, để cho bọn họ biết được thế đa͙σ này là do ai làm chủ. Thuận tiện cũng bắt ba cái nữ nhân này về, để cho chính mình thoải mái hưởng thụ một phen.
Đây chính là chỗ khác nhau của Kim Bưu và Kiều Duyên. Nếu như Kiều Duyên gặp phải loại chuyện này, sợ rằng hắn trước hết sẽ điều tra một chút bối cảnh gia đình của người ta, sau đó mới đi ra. Nhưng Kim Bưu thì ngay cả điều tra cũng không điều tra, trực tiếp về nhà kêu bốn năm mươi tên bảo tiêu, ầm ầm kéo tới trả thù.
Theo cách nói của hắn thì là, chình mình đã là người ngưu bức nhất trên thế giới! Chẳng lẽ còn có người hơn cả mình hay sao? Đáng tiếc! Hắn sai chính là sai ở chỗ này, gặp gỡ người không nên dây vào. Không nói đến thân phân đặc thù như Lộ Lộ, chính là tiều nha đầu như Khổng Băng Nhi cũng không phải loại người bên ngoài như hắn có thể trêu vào.
Khổng Phồn Vinh cha của Khổng Băng Nhi tuy rằng chỉ là một cái thị trưởng, quyền lợi cũng không phải rất lớn. Đưa mắt nhìn cả Trung Quốc, làm thị trưởng cũng có hơn sáu trăm người. Tuy rằng không thể nói là mọc lên như nấm nhưng cũng rất bình thường, không thể so sánh với các viên chức khác. Nhưng ai bảo hắn là thị trưởng của kinh thành này, thủ đô của Trung Quốc đây? Một cái địa vị đặc thù như vậy cũng làm cho hắn có được quyền lợi đặc thù, cũng khiến hắn có nhiều quyền lợi hơn so với các thị trưởng khác!
Lâm Bắc Phàm nhìn Kim Bưu có chút quên hết tất cả, không nhịn được lắc đầu thở dài một hơi.
- Mẹ nó! Mày có ý gì?
Kim Bưu nhìn không vừa mắt nhất chính là Lâm Bắc Phàm. Hắn cảm thấy ở trong nhiều người như vậy, cũng chỉ có đối phương là đối thủ của mình, những kẻ khác thực sự không đáng một đồng.
Lâm Bắc Phàm bất đắc dĩ tiếp tục lắc đầu nói:
- Xem ra ŧıểυ nhân vật chính là ŧıểυ nhân vật, vĩnh viễn không biết chính mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng, không biết thế giới lớn như thế nào, không biết rằng trên đời còn có người ngưu bức hơn mình!
- Mẹ nó. Mày mà nói thêm câu nữa, có tin ngày hôm nay tao phế mày không!
Kim Bưu thấy đối phương dưới tình huống như vậy mà còn kiêu ngạo như thế, tức giận thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Lâm Bắc Phàm giả bộ cầm chén Hồng tửu trước mặt nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nhìn thoáng qua Lộ Lộ ngồi bên cạnh, cười nhã nhặn:
- Lộ Lộ, cô nhìn xem. Thời buổi bây giờ thật đúng là đủ loạn! Con mèo con chó cũng có thể nhảy ra làm loạn. Tôi đề nghị cô nên để ông nội của cô chỉnh đốn nhiều hơn một chút, đỡ mất mặt người Trung Quốc chúng ta!
Lộ Lộ dường như chưa từng thấy hắn lo lắng, mỗi ngày đều là bộ dạng hi hi ha ha không đứng đắn. Nhưng hình như những thứ đối phương biết đến cũng rất nhiều, hơn nữa cũng nghĩ rất nhiều thứ. Chẳng lẽ đối phương đúng thật là thâm tàng bất lộ? Cô mở miệng cười duyên nói:
- Đây là ngày đầu tiên tôi khỏi nhà, ai biết được lại gặp phải chuyện như vậy! Nhưng mà anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ nói với ông nội, để cho hắn chỉnh đốn một chút, không để cho mấy con chó con mèo cũng đến quấy rầy hứng thú ăn uống của chúng ta!
Cô lớn như vậy cũng chưa từng dùng từ ngữ có tính mắng chửi người khác. Nhưng mà ngày hôm nay ở cùng một chỗ với đám người Lâm Bắc Phàm, có thể nói là chịu ảnh hưởng rất lớn. Ngay cả những từ ngữ như con mèo con chó cũng nói ra được, trong lòng cũng cảm giác được một loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ riêng.
Lâm Bắc Phàm cũng không có nghĩ đến, chính là vì một cái kiến nghị như thế của hắn mà làm cho cả Trung Quốc nhấc lên một cơn lốc chống hắc đa͙σ quy mô lớn. Rất nhiều quan lại vốn không sạch sẽ đều bị rơi rụng, trở thành một cơn lốc mạnh mẽ nhất từ trước tới nay của Trung Quốc.
Bạch Nhạc Huyên thấy hai đại hán đi theo sau Lộ Lộ là biết ŧıểυ cô nương tuổi gần bằng mình này có lai lịch không đơn giản. Vốn còn muốn hỏi một câu nhưng lại lập tức nghĩ lại. Những người này có người nào lai lịch không đơn giản? Chính mình tùy tiện hỏi sợ rằng còn có thể khiến cho người ta cảnh giác cùng chán ghét, cho nên cô sáng suốt lựa chọn im lặng.
Kim Bưu nhìn thấy những người này đều không hề chú ý đến bọn hắn, lại còn bày ra bộ dáng như diễn kịch. Hắn tức giận thiếu chút nữa thì hộc máu, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tao thấy chúng mày chán sống rồi! Người đâu, quẳng mấy thằng kia ra khỏi cửa sổ cho tao. Về phần ba nữ nhân này, hề hề, lưu lại, để tao thoải mái hưởng thụ một chút! Hắn bắt đầu cười ha hả.
Mấy tên đại hán phía sau hắn đều hơi gật đầu:
Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn- Vâng! Thiếu gia!
Bọn họ đều vung tay lên, đánh về phía đám người Lâm Bắc Phàm, làm cho cả phòng nhốn nháo cả lên.
Lâm Bắc Phàm loạng choạng đứng dậy, giả vờ nói:
- Haiz! Trên thế giới này đúng thật là có kẻ không biết trời cao đất rộng, tự đâm đầu vào chỗ chết! Thế này cũng không trách được ta!
Thân hình hắn loạng choạng đứng lên, nhưng không nghĩ đến vừa rồi bị bọn họ chuốc vài chén rượu, hai chân có chút nhũn ra, còn chưa đứng lên đã nặng nề ngồi lại xuống ghế.
- Lâm đại ca, anh, anh không sao chứ?
Lộ Lộ vẻ mặt lo lắng thăm hỏi.
- Tôi không sao! Chỉ là uống rượu nhiều quá, không đứng lên nổi. Xem ra lần này phải nhờ vào hai người anh em rồi!
Lâm Bắc Phàm cười ngại ngùng, nhìn về phía hai gã đại hán đứng sau Lộ Lộ.
Hai gã đại hán hơi gật đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười dữ tợn.
Những kẻ này dám nói ra những lời vô lễ như thế với ŧıểυ thư, thật sự nên để bọn hắn tiếp thụ nắm tay của bọn họ.
Thân hình hai người bọn họ nhanh chóng lao tới, bốn nắm tay cực lớn mang theo quyền phong hung hăng đánh tới những kẻ trước mặt, không hề lưu tình cũng không hề bận tâm đến tính mạng của đối phương.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Liên tiếp có năm sáu bóng người xông đến nhanh, bay ra cũng nhanh. Tất cả đều nặng nề nằm lăn trên đất, trán phun máu, lập tức hôn mê, không biết có sống được không!
Những người Kim Bưu mang đến đều trợn mắt, vẻ mặt sợ hãi nhìn hai gã đại hán.
Lâm Bắc Phàm cũng trâu bò, cũng rất kiêu ngạo. Nhưng mà một cú đá của hắn nhiều nhất cũng chỉ làm cho đối phương bò lăn ra không đứng dậy nổi. Nhưng hai gã đại hán này giống như hắc tinh tinh sống lại, lực lớn vô cùng. Một quyền đánh tới có thể đem người đánh thành nửa sống nửa chết. So sánh với bọn họ, Lâm Bắc Phàm thật sự là thiện lương hơn nhiều, ôn nhu hơn nhiều, cũng đáng yêu hơn nhiều.
Trong lòng Kim Bưu tuy rằng cũng rất kinh hãi, nhưng nghĩ lại mình đem theo nhiều người như vậy, khí thế mạnh hơn rất nhiều, mở mồm kêu to:
- Tất cả xông lên cho tao! Giết chết bọn họ! Mỗi người tao thưởng năm vạn đồng!
Những gã đại hán hắn mang đến nghe được câu này, ánh mắt trở nên đỏ ngầu.
Người chết vì tiền, chim chết vì mồi! Những lời này không sai một chút nào! Bọn hắn theo Kim Bưu nhiều năm còn không phải vì tiền hay sao? Cả đám liền rít gào một tiếng, vọt về phía hai gã đại hán, đem bản lĩnh toàn thân đều thi triển ra.
Bọn hắn tuy cũng là quân nhân xuất ngũ nhưng còn kém xa so với hai gã đại hán. Bọn hắn hơn mười người xông lên nhưng ngay cả mấy phút đồng hồ cũng chưa đến đã có năm sáu người bị đánh ngã trên mặt đất, toàn bộ đều là vỡ đầu chảy máu, ngã lăn xuống đất, lập tức hôn mê. Rất dứt khoát cũng rất độc ác! Những kẻ khác tuy rằng vây quanh hai gã đại hán này nhưng ở trong thời gian ngắn cũng không chiếm được chút tiện nghi nào.
Đám người Trương Minh Thắng cực kỳ ngạc nhiên sung sướиɠ, liên tục thét lên, phảng phất như ŧıểυ cô nương bị cưỡиɠ ɖâʍ, kêu la liên tục:
- Người anh em, các ngươi cũng trâu bò quá đi! Dùng sức đánh mấy thằng nhãi con này cho chúng ta, để cho tụi nó biết được sự lợi hại của các ngươi. Ha ha! Đánh thật tốt, ta thưởng các ngươi mười vạn!
Triệu Phong đứng ở một bên cũng kêu lên:
- Đúng! Các ngươi đánh bọn hắn mạnh vào! Mỗi người chúng ta tặng các ngươi mười vạn!
Mười vạn đối với bọn họ mà nói, quả thật là chín trâu mất một sợi lông. Nhưng nhiều người như vậy đều bỏ ra mười vạn, đây chính là một số tiền không nhỏ!
Kim Bưu nhìn xem càng ngày càng kinh hãi. Hai tên nam nhân này còn là người sao? Giống như máy giết chóc vậy!
Hắn nhìn người của mình vây hãm hai gã đại hán này, những người khác đều tràn đấy hứng thú nhìn bọn họ, tròng mắt liền đảo một cái, lén lút đi về phía Bạch Nhạc Huyên. Chỉ cần bắt được đối phương thì tất cả đều xong.