Hôm sau, trời đẹp không mây.
Vừa mới tám giờ sáng, bên ngoài nhà hát thủ đô đã chật trội không dưới vạn người mê nhạc ở đây, ồn ào như cái chợ, tất cả đều chờ đợi hi vọng có thể sớm gặp nữ thần trong lòng họ Bạch Nhạc Huyên. Trong đám người có cả học sinh mười lăm mười sáu tuổi, có thanh niên hai mươi tuổi, còn có trung niên ba bốn chục tuổi, mỗi người đều tươi cười sáng lạn hạnh phúc.
Bạch Nhạc Huyên tổ chức biểu diễn ở kinh thành, không thể nghi ngờ là mang tới vui vẻ bậc nhất cho người dân kinh thành, đủ làm cho cư dân nơi đây xúc cảm ngập tràn.
Bạch Nhạc Huyên không thiếu tiền, cũng không tham tài, cho nên vé biểu diễn so với các ca sĩ khác đều là rẻ nhất, thậm chí còn rẻ hơn ca sĩ ngôi sao khác một phần ba, hơn nữa nàng tuyên bố số tiền thu được từ buổi biểu diễn hôm nay tất cả đều quyên góp cho việc xây dựng trường học Tây Bắc và những công trình hi vọng.
Bạch Nhạc Huyên là nữ thần trong lòng mọi người, cũng là một phụ nữ hiền lành thiện lương.
"A, Lão đại cho dù Bạch Nhạc Huyên là đại minh tinh, cũng không cần nhiều người đến xem vậy chứ? Chẳng lẽ hiện tại nhiều kẻ có tiền như vậy? Đều mua vé vào cửa xem Bạch Nhạc Huyên biểu diễn sao?"
Trương Minh thắng bị nhiều người vây quanh, cảm giác như mình bị bó giò, thân thể hắn vốn mập, hiện tại mồ hôi đầm đìa, không đến vài phút, cả người hắn bị ẩm ướt, như vừa chui trong máy giặt ra.
Vé vào xem Bạch Nhạc Huyên biểu diễn không tính là rất quý, nhưng mỗi cái cũng chừng ba trăm đồng, cái này đối với một gia định bậc trung vẫn là con số không nhỏ.
Lâm Bắc Phàm nhìn người xem tấp nập, nghe mỗi người đều hô tên Bạch Nhạc Huyên, trong lòng vui vẻ vạn phần. Quan hệ của mình và Bạch Nhạc Huyên tuy còn chưa tiến thêm một bước quyết định, nhưng đối phương cũng coi như là bạn gái mình,bạn gái mình được nhiều người sùng bái như vậy, không thể nghi ngờ là dát vàng lên mặt hắn.
"Lão đại nếu những người này biết anh đã thu nữ thần lòng họ vào tay không biết sẽ phản ứng thế nào nhỉ?"
ŧıểυ Kim cũng không chịu nổi chật chội, nhưng vẫn vô sỉ cười nói.
"Bọn họ? Khẳng định ghen tị chết tao."
Lâm Bắc Phàm nhìn xung quanh thoáng có chút đắc ý.
"Muốn em dùng giọng nói của anh, nói với họ vài câu không?"
ŧıểυ Kim bày ra bộ dạng chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Lâm Bắc Phàm bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, nếu tên này thực sự làm vậy, mình muốn lành lặn ra khỏi đây là không thể. Hắn vội ngượng ngùng cười nói: "ŧıểυ Kim, tao vốn định cho mày tối nay ăn một cái chân gà cùng với tắm bia, nhưng nếu tao xảy ra chuyện gì, vậy những thứ kia, tất cả đều không có."
"Chân gà? Tắm bia?" ŧıểυ Kim lập tức bị những thứ này hấp dẫn, nước miếng sớm chảy ròng ròng.
Lâm Bắc Phàm mới quay lại trả lời Trương Minh Thắng: "Sớm nghe nói Bạch Nhạc Huyên hát êm tai, hiện tại vừa nghe, quả thật như vậy."
"Khụ khụ, lão đại, lời này đáng lẽ phải là em nói với anh chứ?"
Nguồn tại http://Truyện FULLTrương Minh Thắng quay lại có chút buồn bực nói.
"Cái này thực ra cậu không nói anh cũng biết, nàng xinh đẹp như vậy, nếu hát không hay mới là lạ đó."
Lâm Bắc Phàm lập tức có lý do giải thích, giống như Bách Hiểu Sinh, không có gì không biết.
"Xinh đẹp là có thể hát sao? Nếu nói vậy, tùy tiện tìm một cô gái xinh đẹp liền thành ngôi sao ca nhạc?"
Trương Minh Thắng nghĩ đến bên cạnh mình còn một cô ả xinh đẹp, nhưng chỉ biết cãi nhau, trong lòng buồn bực không nói nên lời. Vì sao cùng là phụ nữ lại chênh lệch lớn như vậy?
"Người khác thì anh không biết, nhưng là Bạch Nhạc Huyền, anh dám khẳng định."
Lâm Bắc Phàm cười nói.
"Kháo, nếu Bạch Nhạc Huyên không tập luyện ca hát, nàng cũng không được như vậy. Nếu không phải luyện nhiều năm, giọng nàng cũng như gà gáy thôi, nếu Bạch Nhạc Huyên nửa đêm ca hát, khẳng định quỷ cũng gọi tới được."
Trương Minh Thắng không biết sống chết phun ra một câu, vì quan điểm của chính mình mà biện luận.
Nhưng giọng nói của hắn có chút lớn, khoảng bảy tám mươi đề xi ben, ở hoàn cảnh ồn ào nơi đây, cho dù có bị át đi, nhưng trong vòng bán kính năm mét đều nghe rõ ràng.
Hiện trường vốn nhốn nháo trong nháy mắt im lặng, chung quanh đều dùng ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm Trương Minh Thắng, những cánh tay lớn nhỏ chậm rãi giơ lên.
"Kẻ này dám vũ nhục Bạch Nhạc Huyên, đánh chết hắn, báo thù cho nữ thần của chúng ta."
Không biết ai nói câu này, khiến phẫn nộ trong lòng mọi người tuôn ra, một đám như ngựa hoang nhảy vào đánh Trương Minh Thắng tới tấp, tiếng rống giận, tiếng thét chói tai, vang vọng cả nhà hát thành phố, khiến đám người hâm mộ bị thu hút.
Đám Lâm Bắc Phàm nghe Trương Minh Thắng nói câu này sớm đã chạy mất tăm mất tích, trong lòng thầm cầu, hi vọng hắn có thể tránh được một kiếp này.
Khổng Băng Nhi vẻ mặt không đành lòng dùng hai tay che mặt, trốn sau lưng Lâm Bắc Phàm, tốt bụng cầu nguyện: "Mong tên mập không nên chết quá thảm, sau này không có ai cãi nhau với mình."
Những người khác nghe câu đó, đều hung hăng kéo tới.
"Các người, các người nghe tôi nói một câu, tôi không nói xấu gì Bạch Nhạc Huyên, tôi chỉ..."
Trương Minh Thắng sắc mặt trắng bệch như tờ giấy vệ sinh, thanh âm tràn ngập sợ hãi và run rẩy.
Tao kháo, mấy tên này điên rồi?
"Chỉ cái rắm, dám vũ nhục nữ thần trong lòng tao, đánh chết hắn!"
Một tên thanh niên tặng Trương Minh Thắng một nắm đấm, hùng hổ chửi rủa.
"Tôi, a cứu mạng, cứu mạng......." Trương Minh Thắng còn chưa nói hết câu đã bị vài người đánh ngã, rất nhanh thân thể hắn bị bao phủ bởi biển người, nào nắm tay, đế giày, vỏ đồ uống, hoa tươi, đều ném tới.
Đám Lâm Bắc Phàm nuốt mạnh một ngụm nước miếng, sắc mặt xanh mét.
Trương Minh Thắng chắc béo càng béo đi?
Trong lòng bọn họ đã sớm xây dựng cho Trương Minh Thắng một hình ảnh "đẹp trai" vô cùng, trong đám người Trương Minh Thắng xem chừng là béo nhất, nhìn thế nào cũng giống Gấu trúc.
Hơn mười phút sau, Trương Minh Thắng mới thoát khỏi tay đám người hâm mộ, mà hắn hiện nằm trên đất hình chữ bát (八), toàn thân bị đánh bầm dập, quần áo tung téo, còn thấp thoáng qυầи ɭóŧ bên trong, thậm chí là làn da trắng cũng lộ ra, đôi mắt vô thần, chăm chú nhìn vào không trung, khóe miệng còn tràn ra một tia máu tươi, nhìn thế nào cũng giống cô gái bị cường bạo.
Từ Chính cẩn thận đi đến trước mặt hắn, ngồi xổm xuống khẽ đẩy cảnh tay hắn, nhỏ giọng: "Lão đại, anh, anh không sao chứ?"
Hắn gạt mồ hôi lạnh trên trán, những kẻ kia ra tay cũng độc ác quá đi? Biến lão đại thành bộ dạng này, nếu không phải chính mắt hắn nhìn thấy một màn này, thật không dám khẳng định người đang nằm là Trương Minh Thắng.
Trương Minh Thắng một câu cũng không nói, hai dòng nước mắt ủy khuất chảy ra.
Khổng hiểu ra sao? Hôm qua đã xảy ra chuyện như vậy, hôm nay lại vô cớ bị người ta đánh, chẳng lẽ số mình thực sự khổ sao? Hắn từ từ ngồi dậy, rút cuộc không khắc chế được tình cảm, thương tâm khóc rống lên: ''Khốn kiếp, tao về sau quyết định không bao giờ... nói xằng nữa... ô ô....Oan ức quá, bọn chúng đánh tao, còn xé quần áo tao, bọn chúng là đồ điên, ô ô..." Trong mắt hắn ngàn ngập sợ hãi, vừa rồi bị nhiều người đánh như vậy, quả thực so với trường hợp ngày hôm qua còn điên cuồng hơn hàng chục, thậm chí hàng trăm lần.
Từ Chính vỗ nhẹ bờ vai hắn, thở dài nói: "Lão đại, bọn em hiểu cho anh a."
Đám Triệu Phong cũng hơi gật đầu, tỏ vẻ đồng tình với Trương Minh Thắng.
Trương Minh Thắng bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, thở phì phò, đẩy Từ Chính bên cạnh ra, lớn tiếng kêu: "Chúng này, chúng mày không có nghĩa khí, không có lương tâm, vừa rồi nhiều người đánh tao như vậy, các người không giúp một taym, tao, Trương minh Thắng không tính toán mối hận này với chúng mày là không thể!"
"Lão đại, cái này không thể trách bọn em, vừa rồi tính huống phát triển quá nhanh, chúng em còn chưa kịp phản ứng, anh đã bị bọn họ đánh thành bánh bao, hơn nữa, chúng em có mười mấy người, người xem ở đây ít cũng phải năm sáu ngàn, chúng ta sao có thể là đối thủ của họ?"
Từ Chính vội vã đứng dậy, lùi về một bên giải thích.
"Đúng vậy, lão đại, bọn họ nhiều người lắm, chúng ta không phải đối thủ a."
Những người khác đều kêu lên.
"Hừ, tao mặc kệ, chúng mày đều thấy chết không cứu, tao tao, tao hiểu rõ chúng mày rồi, tao không nên trông chờ vào đám hỗn đản không có khí tiết như chúng mày."
Trương Minh Thắng cảm thấy trong lòng bùng lên một cỗ lửa giận không tên, hôm qua cãi nhau với Khổng Băng Nhi, hôm nay lại bị quần ẩu, cái này người có thể chịu sao?
"A, Nhà hát mở cửa rồi, mau vào!"
Bỗng nhiên đám người phía sau ồ lên, một đám vốn chờ từ lâu nay tất cả chạy tới cánh cửa chập chội, hận không thể trực tiếp đi vào trong.
"A, các người, các người đến làm gì, nơi này không có ai đâu."
Trương Minh Thắng muốn đứng lên lại bị đẩy ngã, hét lên một tiếng thê lương.
Nhưng mọi người hiện tại đều muốn nhanh chóng đi vào, giọng nói hắn bị tiếng giày áp đi, vì hắn không kịp đứng dậy, nên bị đám người phía sau giẫm đạp, vừa muốn đứng dậy lại có người giẫm lên.
Đám Lâm Bắc Phàm đổ mồ hôi lạnh, trái tim không nhịn được run rẩy.
Trương Minh Thắng sẽ không bị người ta đạp chết chứ?
Ước chừng qua hơn hai mươi phút, rất nhiều người mê ca nhạc tiếp tục tiến vào nhà hát, mà Trương Minh Thắng hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt, nằm trên đất, cả người run run, trên người in đầy dấu chân, đã bất tỉnh nhân sự.
Lâm Bắc Phàm mồ hôi đầm đìa, đám người hâm mộ này thật quá điên cuồng.