Lâm Bắc Phàm nắm lấy ngực áo của đầu bằng, không hề khách khí cho nó một cú đấm khiến cho máu mũi chảy đầy mặt.
"Đầu bằng chảy máu mũi?" Đây không phải là hiệu quả mà Lâm Bắc Phàm muốn. Hắn biết muốn thoát ra khỏi cái ngõ này chỉ có một biện pháp duy nhất chính là dùng khí thế áp đảo đối phương.
Trong con hẻm tĩnh lặng chợt trở nên hỗn loạn bởi những tiếng quát.
Mấy cái tuýp nước đã nện lên người Lâm Bắc Phàm. Có một đứa còn ra tay tàn nhẫn, chẳng thèm để ý đến hậu quả, nện thẳng vào gáy Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm chẳng thèm để ý. Sau khi nện cho đầu bằng một cú đấm, hắn dùng hết sức, đẩy đầu bằng về phía sau.
Muốn đẩy ngã một mình đầu bằng không phải là chuyện khó khăn. Nhưng sau lưng đầu bằng còn vài tên nữa, nếu chỉ với sức của Lâm Bắc Phàm mà đẩy ngã toàn bộ những người đó thì hơi quá.
Có lẽ trong lúc nguy cấp, người ta có thể làm được những chuyện không tưởng.
Lâm Bắc Phàm thúc đầu bằng, như chẻ tre cứ thế mà đi đến. Khiến cho mấy tên sau lưng đầu bằng tránh không kịp, bị đẩy ngã trên mặt đất.
"Xoảng!" Một tiếng động vang lên, đầu bằng bị Lâm Bắc Phàm đẩy thẳng vào cửa của một cửa hàng trong ngõ. Ở phía sau, mọi người có thể thấy một chuyện không ngờ xảy ra.
Đầu bằng dựa lưng sát vào cửa, nhưng vẫn không dừng lại tiếp tục làm thủng một cái lỗ ở trên cửa. Sau đó hắn kêu lên một tiếng khiến cho người ta sợ hãi rồi ngã vào bên trong.
Ngay cả Lâm Bắc Phàm cũng thất kinh. Nếu hôm nay không rơi vào tình huống này, hắn còn không biết mình có thể bộc phát được sức lực kinh người như vậy.
"A! Tại sao không có ai điểu theo? Chẳng lẽ đám ŧıểυ đệ mà đầu bằng mang theo đều không trung thành hay sao?"
Lâm Bắc Phàm nghi hoặc, quay đầu lại.
Hai mươi tên côn đồ đều im lặng, đứng im. Mỗi người đều đứng lặng tại chỗ, trợn mắt há mồm. "Ông trời ơi! Con chó nhật này dám dấu diếm. Nhìn hắn thế kia có còn phải là người nữa không?"
Mộc ŧıểυ Yêu cũng trợn to cặp mắt đen nhánh. Trên khuôn mặt lạnh lùng cũng không giấu được một sự khiếp sợ. Tên này rốt cuộc làm sao mà có thể luyện được Kim Chung trảo và Thiết Bố Sam tới mức độ như vậy? Không thể tưởng tượng nổi với cảnh giới đó mà hắn chịu ẩn giấu ở trong Kim Sắc Hải Ngạn để làm bảo vệ, với đồng lương hai ngàn đồng một tháng.
Lâm Bắc Phàm cũng không biết vừa xảy ra chuyện gì. Hắn vẫn tưởng rằng thủ đoạn của mình đã chấn nhiếp được đám côn đồ. Vì vậy mà không dám khinh thường, rút Đồ Long chủy thủ ra nhìn chằm chằm đám người trước mặt.
- Tha mạng! Sau này tôi không bao giờ thế nữa... A a a... - Gã cao gầy đã đánh mất tuýp nước, ôm ngực, run rẩy quỳ trên mặt đất mà khóc:
- Mộc ŧıểυ Yêu đánh vỡ đầu tao, chảy máu nhiều quá. Chúng mày không đưa tao đi viện, tao chết ở đây mất. Hu...hu...
"Cái thằng côn đồ tuổi vẫn còn nhỏ. Theo lý mà nói chắc nó đang xúc động chứ làm sao mà dễ dàng chịu thua như vậy?" Lâm Bắc Phàm ngơ ngác. Nhưng hắn với tên côn đồ đó cũng không có thù hận gì cả. Hắn biết, chuyện này chắc chắn có người đứng sau lưng. Nếu muốn giải quyết triệt để thì phải giải quyết từ gốc.
- Cút đi! - Lâm Bắc Phàm phất phất Đồ Long đao trong tay, nói:
- Quay về trường mà đọc sách. Đừng có mà đi với xã hội đen nữa.
Tên côn đồ như được ân xá, chẳng hề để ý tới đầu bằng, chuẩn bị chạy trốn. Truyện được copy tại
Truyện FULL- Chờ một chút! - Mộc ŧıểυ Yêu quay đầu nhìn tên côn đồ.
- Đi lại đây.
Gã cao gầy dừng lại, rón rén đi tới trước mặt Mộc ŧıểυ Yêu.
"Chát!" Âm thanh của cái bạt tai vang lên.
- Gọi là chị ŧıểυ Yêu.
Gã cao gầy ôm mặt, thấp giọng nói:
- Chị ŧıểυ Yêu.
- Tiếp theo. - Mộc ŧıểυ Yêu cũng chẳng thèm nhìn cao gầy, quay đầu nhìn một đứa khác.
"Chát!"
- Chị ŧıểυ Yêu.
"Chát!"
- Chị ŧıểυ Yêu.
Đám côn đồ giống như cá sắp lên nồi, mỗi đứa ngáp cho Mộc ŧıểυ Yêu một câu rồi biến...
Lâm Bắc Phàm nghĩ tới chuyện gì đó rồi nhìn cô gái đang đứng trước mặt. Một lát sau, hắn mỉm cười, nét mặt trở lại như cũ, nói:
- Cô vẫn còn nhớ chuyện hôm đó mượn tiền tôi hả? Đúng là có lương tâm.
- Lưu Đại Khánh bỏ năm nghìn đồng muốn một cánh tay của anh. - Giọng nói của Mộc ŧıểυ Yêu không còn sự lạnh lùng như trước mà có một chút gì đó kính sợ. Đây cũng là bản năng bình thường khi đứng đối diện với một cao thủ.
Phải biết rằng vừa rồi nhiều người như vậy, không biết bao nhiêu là tuýp nước đánh lên người Lâm Bắc Phàm, thậm chí cả gáy hắn nhưng cho tới bây giờ, hắn vẫn không nhận ra chuyện đó.
- Lưu Đại Khánh? - Lâm Bắc Phàm lấy một điếu thuốc. Sau khi châm xong, hắn rít một hơi:
- Một cái tên thua cuộc không đáng nhắc tới.
- Anh có chuyện với hắn? - Lâm Bắc Phàm vừa mới định cất bao thuốc, Mộc ŧıểυ Yêu đã cầm lấy rồi rút ra một điếu. Sau khi châm xong, cô tiện tay nhét luôn bật lửa vào trong bao thuốc rồi bỏ vào túi mình.
- Ranh con! Hút thuốc làm gì? - Lâm Bắc Phàm rút điếu thuốc lá ra khỏi miệng Mộc ŧıểυ Yêu, dụi tắt rồi dắt lên mang tai.
- Đưa bao thuốc cho anh. Tiền lương một tháng của anh chỉ đủ nuôi mình, làm gì có thừa khói mà cho cô hít.
Mộc ŧıểυ Yêu ngẩn người. Sau khi do dự một chút rồi rút bao thuốc trả lại cho Lâm Bắc Phàm,
Thấy Mộc ŧıểυ Yêu không nói gì, Lâm Bắc Phàm phất tay nói:
- Về đi thôi! Sau này đừng có đi theo mấy thằng xã hội đen đó nữa. Lời nói thật uy khó nghe nhưng mà em xinh xắn như vậy, chỉ cần dạng chân ra là có được cả đống tiền....
Cảm thấy mình hơi quá lời, Lâm Bắc Phàm cười cười, xấu hổ giải thích:
- Xin lỗi! Ý của anh không phải như thế.
- Tôi biết! - Mộc ŧıểυ Yêu không để ý đến câu đó. Sau khi cúi đầu một chút, cô nói:
- Nửa đêm thế này còn ra ngoài, anh định đi đâu?
- Ăn khuya! - Lâm Bắc Phàm hứa với ŧıểυ Kim nên không thể không nói.
Mộc ŧıểυ Yêu do dự một chút rồi cố lấy can đảm, ngẩng đầu nhìn Lâm Bắc Phàm, nói:
- Ăn khuya? Có thể mời tôi ăn không?
- Khuya thế này, một cô gái nhỏ.... - Thấy ánh mắt của Mộc ŧıểυ Yêu đang mong đợi, Lâm Bắc Phàm không đành lòng, nhún vai nói:
- Được rồi! Nhưng ăn không được sang lắm đâu.
"Lâm Bắc Phàm chắc chắn là một tuyệt thế cao nhân ẩn cư tại thành Nam. Hơn nữa, hắn vốn là người tốt, người như hắn chỉ có thể vô tình gặp chứ không thể cầu. Nếu như mình uống say sau đó trao thân cho hắn thì hắn có trách nhiệm với mình không?"
Vì mối thù nhà chỉ có thể đánh cuộc! Mộc ŧıểυ Yêu cúi đầu, cắn răng. Cái cổ trắng muốt hơi ửng đỏ một chút...