Thế giới này vốn không công bằng, mà cũng chưa từng có công bằng. Tuy pháp luật rất công bằng và công chính nhưng nhiều khi nó lại chính là những con rối phục vụ cho đám tham quan ô lại. Hiện nay Tống Kiến Quốc đã muốn đánh, hơn nữa lại ở trước mặt Giám đốc công an thành phố.
Khi Tống Kiến Quốc hạ lệnh đóng cửa mà đám công an nhìn thấy Long Thiên Hữu không dám nói gì thì tất cả cũng không dám cử động chân tay. Nhưng trong đây cũng có vài tên không khách khí mà trực tiếp ra lệnh cho quản lý khách sạn đóng cửa.
- Cười đi, cười nữa đi, để tao xem mày cười được đến khi nào!
Vẻ mặt Tống Nhân Hóa trở nên cực kỳ dữ tợn, hắn hận không thể dùng đao băm Lâm Bắc Phàm thành vạn mảnh.
Từ trước đến nay ŧıểυ Lâm ca luôn an phận, hơn nữa lại có khát vọng với một cuộc sống bình thản, nhưng điều kiện kiên quyết của hắn là kẻ khác không được ức hiếp mình. Khi thấy Tống Kiến Quốc muốn giết chết mình trong khách sạn thì Lâm Bắc Phàm hừ lạnh một tiếng. Nếu dựa vào thực lực của mình và ŧıểυ Kim thì muốn rời khỏi nơi đây cũng không khó. Tuy quản lý khách sạn đang chuẩn bị đóng cửa chính lại nhưng ŧıểυ Lâm ca vẫn đứng yên bất động.
Lâm Bắc Phàm không động nhưng trong lòng cực kỳ hiểu rõ, huynh đệ Hồ Điệp bang sẽ không thể nhẫn nhịn được.
Một thiếu niên đã ra tay không hề báo trước, hắn nắm chặt lấy tóc của Tống Nhân Hóa rồi giật hẳn xuống. Tống Nhân Hóa không kịp đề phòng nên còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì kêu thảm một tiếng, đầu hắn đập mạnh lên lan can làm bằng gỗ trên lầu hai.
Tống Nhân Hóa vội vàng dùng sức phản kháng theo bản năng. Ngay từ đầu đám huynh đệ Hồ Điệp bang khác còn chưa biết có chuyện gì xảy ra, vốn là đang bảo vệ cho Tống Nhân Hóa, sao lại có người đánh hắn chứ? Nhưng khi thấy Tống Nhân Hóa chống lại thì đám người này cũng lười suy nghĩ, một vài huynh đệ ở gần lập tức bắt tay vào đặt Tống Nhân Hóa lên trên lan can lầu hai giống như một con chó.
Nói thì chậm nhưng diễn biến lại xảy ra quá nhanh, tên thanh niên đánh Tống Nhân Hóa đầu tiên đã rút từ trong bộ tây phục ra một con dao. Hai tiếng keng keng vang lên, một luồng hàn quang của Khai Sơn đao chém lên mặt lan can ở vị trí bên cạnh đầu Tống Nhân Hóa. Lúc này công tử thị trưởng liên tục run rẩy, thân thể lắc lư qua lại giống như muốn ngã đến nơi.
- Mở cửa ra cho ông mày, nếu không tao chặt hắn!
Giọng nói của tên thanh niên kia hơi run, dân bảo kê đấy.
- Tam ca, có gì hiểu lầm sao?
Một vài ŧıểυ đệ Hồ Điệp bang khẽ hỏi một câu.
- Chúng mày thì hiểu cái xxx gì? Ông mày không ưa tên chó chết Tống Nhân Hóa này, tranh thủ thời gian để Lâm tiên sinh rời khỏi chỗ này, nếu không tao băm chết hắn.
Thiếu niên kia dùng một tay giữ chặt cổ Tống Nhân Hóa, tay còn lại thì giữ chặt lấy chuôi đao, hắn vung vẩy nó trên không.
Một đám hơn hai mươi huynh đệ Hồ Điệp bang lập tức trở nên nghiêm túc, trong lòng mọi người đều hơi khẩn trương, thậm chí có chút sợ hãi nhưng chỉ cần đại ca mở miệng thì bọn họ sẽ băm nát tên Tống Nhân Hóa thành thịt vụn không chút do dự. Đây là hiệu quả mà Lâm Bắc Phàm bắt buộc những tên thiếu niên Hồ Điệp bang phải huấn luyện theo phương pháp quân sự. Điều đầu tiên của bang quy Hồ Điệp bang chính là phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện.
Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vnHiện trường đột nhiên có biến đổi kinh thiên, tất cả đều hoa mắt chóng mặt, chẳng lẽ những tên Hồ Điệp bang kia bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ à? Điên rồi sao?
Đám cảnh sát dưới lầu một lập tức trở nên căng thẳng, tất cả đều móc súng ra hướng về phía Tống Nhân Hóa.
Cơ thể Tống Nhân Hóa trở nên run rẩy, vẻ mặt trắng bệch, hắn nằm mơ cũng không ngờ tình cảnh lại xoay chuyển đến mức này.
Long Thiên Hữu đã sớm nghe con gái nói về chuyện Lâm Bắc Phàm có liên quan đến Hồ Điệp bang, nhưng khi thấy tình cảnh thế này cũng cảm thấy kinh hãi, điều này giống như đang chọc thủng trời xanh vậy. Lão cáo già vội vàng lau mồ hôi lạnh trên trán rồi dùng ánh mắt thống khổ nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, giọng nói vang lên giống như đang cầu xin:
- Lâm Bắc Phàm, cậu không muốn sống thì chẳng nói làm gì, nhưng đám người trên lầu cũng toàn là thanh niên...Rốt cuộc cậu muốn thế nào?
Lâm Bắc Phàm cũng trở nên trầm mặc, nếu chính mình gây chuyện thì cũng chỉ một người chịu tội, nhưng nếu đám thanh niên Hồ Điệp bang mà sa chân vào thì mọi chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng. Nếu động tay vào công tử thị trưởng thì chuyện này đúng là tại họa đối với Hồ Điệp bang.
Lâm Bắc Phàm xoay người đi thẳng lên lầu không chút do dự, sau đó hắn dùng tay nắm chặt lấy vị huynh đệ nảy sinh lòng ác độc mà đẩy ra thật xa.
- Lão... Ông mày giúp mày, mày.......
- Cút!
Lâm Bắc Phàm gầm lên một tiếng cắt đứt lời nói của tên thanh niên.
- Ta vì Tam Ca, các huynh đệ, chém chết...Bốp...Tam ca...Bốp.......
Sau khi tên thanh niên kia trúng liên tục hai cái tát thì không dám lên tiếng nữa. Hắn chỉ biết dùng tay bụm mặt rồi dùng ánh mắt vừa nghi hoặc vừa uất ức nhìn Tam ca dùng tay vỗ mình hai phát.
- Đi!
Người thanh niên được gọi là Tam ca trầm mặt lại, hắn nhét Khai Sơn đao vào trong quần áo.
- Cha, cha, cha phải làm chủ chuyện này cho con! Cha.......
Sau khi thoát khỏi sự khống chế của đám thiếu niên Hồ Điệp bang, Tống Nhân Hóa trở nên cực kỳ sợ hãi. Hắn vội vàng chạy về phía Tống Kiến Quốc, vừa chạy vừa cất giọng mang theo vài phần nức nở.
- Ngồi xổm xuống, tất cả ngồi xổm xuống!
Lúc này Long Thiên Hữu đã không còn kiên trì được nữa, ông nhổ ra một bãi nước miếng rồi dùng súng chỉ thẳng vào đám thiếu niên Hồ Điệp bang. Nếu đám người kia còn tiếp tục bạo động thì ông sẽ nổ súng ngay lập tức.
Đám thiếu niên Hồ Điệp bang đưa mắt nhìn nhau, sau đó tất cả đều tập trung lại cùng một chỗ, hoàn toàn không có ý muốn ngồi xổm xuống.
- Giám đốc Long nói thế nào thì các người cứ làm theo như vậy cho tôi!
Giọng nói của Lâm Bắc Phàm cực kỳ bình tĩnh.
Sau khi nghe Lâm Bắc Phàm nói, vài người bắt đầu ngồi xuống, những tên khác liên tiếp làm theo.
Năm sáu tên cảnh sát lập tức đi lên dắt bắt đám thiếu niên Hồ Điệp bang giao nộp Khai Sơn đao, sau đó lại dùng súng dồn đám thanh niên này vào góc tường. Đám người này đều dùng hai tay ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, ngay cả đầu cũng không được ngẩng lên.
- Mẹ kiếp, để xem hôm nay tao giết mày thế nào!
Sau khi thấy đám thiếu niên Hồ Điệp bang đã bị thu phục, Tống Nhân Hóa đã yên tâm rất nhiều. Hắn quát lớn một câu rồi đi thẳng về phía Lâm Bắc Phàm, nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt của đối phương thì lập tức giật mình. Hắn đứng ngẩn người ngay tại chỗ, vẻ mặt trở nên thống khổ và suy xét một lúc lâu, cuối cùng thì cúi đầu đứng sang một bên, sau đó lại lớn giọng quát mắng đám người trong đại sảnh.
- Các người chết hết rồi sao? Mau bắt tên Lâm Bắc Phàm kia lại, sau đó đánh chết hắn. Loại người độc ác thế này phải mang đi xử bắn mới đúng.
- Giết!
Trong miệng Trương Minh Thắng vang lên câu nói theo thói quen, nhưng hắn cũng không biết nên làm gì cho tốt, vẻ mặt có hơi sợ hãi.
- Các người muốn làm gì? Biết luật mà vẫn phạm sao?
Long Yên Nguyệt vẹt đám người rồi đi ra, cô đi về phía trước giống như một con sư tử cái đang nổi giận. Lúc này Long Yên Nguyệt nhìn chằm vào Tống Kiến Quốc rồi gầm lên:
- Đây chỉ là một chuyện đánh nhau bình thường, rốt cuộc ông muốn xử lý thế nào? Muốn đánh chết người sao?
- Từ bây giờ trở đi tôi sẽ tiếp quản vụ án này, nếu ai vẫn ngang ngược ngăn cản thì bắt lại rồi nói sau.
Tống Kiến Quốc dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Bắc Phàm, sau đó ông ta nổi giận quát:
- Trước tiên bắt người này lại, nếu phản kháng thì xử bắn ngay tại chỗ.
Tống Kiến Quốc rõ ràng muốn giết người diệt khẩu, sáu bảy tên tiến lên bắt người, chỉ cần che khuất Lâm Bắc Phàm thì hắn có phản kháng hay không nào có ai biết được? Dù Lâm Bắc Phàm không phản kháng thì đám này sẽ nói hắn chống đối, sau đó trực tiếp giết chết Lâm Bắc Phàm.
Tất nhiên Lâm Bắc Phàm nhất định sẽ phản kháng, hôm nay dù nghịch thiên cũng phải đi đến bước cuối cùng. Kết quả xấu nhất là mình xử lý luôn hai cha con nhà Tống Kiến Quốc, sau đó mang Vi Nhi rời khỏi Nam Thành.
- Đợi đã, Lâm Bắc Phàm có chút quan hệ với Đường tiên sinh, chuyện này có nên thông báo cho Đường tiên sinh biết không? Dù sao sức ảnh hưởng của Dường tiên sinh cũng rất rộng trong Nam Thành.
Long Thiên Hữu đột nhiên trở nên linh hoạt và thông minh vào thời gian nguy cấp, khi nhớ tới mối quan hệ giữa Đường Thiết Sơn và Lâm Bắc Phàm thì nói ra.
- Không cần, sau khi chuyện này xong xuôi tôi sẽ tự mình đi tìm Đường tiên sinh.
Tống Kiến Quốc quyết định chính mình không được rút lui.
- Các người ai dám, kẻ nào dám động đến anh ấy?
Vượt qua tất cả dự đoán của mọi người, Long Yên Nguyệt ngăn trước mặt Lâm Bắc Phàm với khí thế mạnh mẽ. Cô cầm súng trong tay, thân thể hơi run rồi cắn răng nói:
- Trong mắt các người còn pháp luật hay không? Đây là các người cố tình phạm pháp.
Đám người trong đại sảnh nghe thấy những lời này thì trở nên do dự, xem bộ dạng của người phụ nữ kia thì giống như đã chuẩn bị bùng nổ. Cô đang kích động, khẩu súng trong tay khẽ run rẩy, không chừng hôm nay bắt buộc sẽ tìm một công đa͙σ ở nơi đây.
- Sao? Các người muốn kháng lệnh à?
Tống Kiến Quốc trở nên giận dữ, trên người đã không còn khí tức của một thị trưởng mà giống hệt như một tên lưu manh.
- Ai dám tiến lên một bước, tôi sẽ chết trước mặt các người ngay.
Long Yên Nguyệt đưa họng súng lên chỉa thẳng vào đầu mình, vẻ mặt cô rất quyết liệt.
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi, hắn quay đầu nhìn Long Yên Nguyệt rồi lẩm bẩm nói:
- Ngôi sao tai họa, việc gì phải làm như vậy?
Long Yên Nguyệt há to miệng, nhưng vì hàm răng trở nên run rẩy mà cuối cùng cũng không nói nên lời.
- Dm!
Long Thiên Hữu chửi thề một câu, ông rút súng ra chỉ vào đám cảnh sát trưởng, giọng nói đã trở nên có chút biến thái:
- Bây giờ ông mày còn là giám đốc công an Nam Thành, mọi chuyện hôm nay đều do ông mày đây xử lý. Chỉ là một vụ đánh nhau bình thường, các người muốn làm gì? Sao? Muốn làm gì? Nếu con gái ông đây có chuyện gì xảy ra, tất cả mọi người đừng hòng sống.
Sau khi Long Thiên Hữu mở miệng thì Vương Chí cục trưởng công an Bản Kiều và hơn ba mươi cảnh sát của cục công an thành phố đều đứng hết ra phía sau Long Thiên Hữu, hai bên rõ ràng phân chia giới tuyến với đám công an tỉnh của Tống Kiến Quốc.
Sau khi Trương Đức Trụ xem xét thì thấy tên Tống Kiến Quốc kia có khi lại giết chết con trai của mình, hôm nay dù bất cứ giá nào cũng phải tính toán cho kĩ. Lão già mập giậm chân rồi đi về phía đám người Long Thiên Hữu, ông ta thở hổn hển nói:
- Giám đốc Long, ông mới là giám đốc cục công an, việc này phải nghe theo lời ông.
Thấy Trương Đức Trụ đã đi qua, đám sĩ quan phòng cháy lập tức đi tới sau lưng Long Thiên Hữu.
Chuyện này giống như không ép không được, Tống Kiến Quốc xanh mặt móc điện thoại ra yêu cầu trợ giúp. Long Thiên Hữu cũng không hàm hồ, vội vàng móc điện thoại ra gọi cho Đường Thiết Sơn. Nếu không đến đường cùng thì không ai dám nổ súng, trận chiến này vẫn phải bày ra.
Lúc này nhìn lại ŧıểυ Lâm ca thì không biết đã kéo Long Yên Nguyệt vào ngực từ lúc nào, lần này Long Yên Nguyệt không từ chối mà rúc hẳn vào ngực ŧıểυ Lâm ca. Hai mắt cô trở nên đờ đẫn, hai tay nắm chặt lấy súng, vì khẩn trương mà thân thể mềm mại khẽ run.
Không biết từ khi nào bên ngoài khách sạn Crown Plaza đã tụ tập rất nhiều thiếu niên, đám người này tụm năm tụm ba, hoặc đứng hoặc ngồi cùng nhau, phần lớn ai trong số này cũng ngậm một điếu thuốc. Vì tất cả còn rất trẻ nên đều cố gắng làm sao cho vẻ bề ngoài trở nên lão luyện và cay độc, ai cũng nghiêm mặt, nhưng khi ánh mắt nhìn về phía khách sạn Crown Plaza thì bùng lên chút hưng phấn, cũng có vẻ sợ hãi.
Dân thành phố tuy rất thích xem náo nhiệt nhưng cũng cực kỳ nhạy cảm đối với những mối nguy hiểm tiềm tàng, cửa khách sạn Crown Plaza đã không còn những người ngoài. Có một tên đàn ông trông cực kỳ hoành tráng, thể hình hung hãn và đeo mắt kính vàng đang đứng nơi đây. Tên kia nhìn qua thì thấy nguyên một bộ quần áo trắng tinh giống như học sinh, sinh viên nhưng trong tay lại cầm một cái xẻng, sát khí nồng nặc.......