Một tên không có tiền lại có thể biến thái đến mức này? Chu Tĩnh Hàm rốt cuộc không nhịn được nữa! Cho dù là gọi người quản lý đến thì thế nào? Tên khốn này không mở miệng chẳng lẽ mình không thể tố cáo tên ác nhân này trước hay sao? Nhìn thế nào thì tên này cũng không phải là người có tiền.
Suy nghĩ một hồi, Chu Tĩnh Hàm lấy tai nghe ra, sau khi bật lên nhẹ nhàng nói:
- Làm phiền quản lý Hồ đến phòng 369 một chút.
Trong tình huống bình thường, khách nhân không có khả năng gây loạn ở Kim Ngọc Thiên Đường, không phải bởi Đường Thiết Sơn khi dễ người mà sự phục vụ ở Kim Ngọc Thiên Đường quả thực là rất chu đáo! Nếu ŧıểυ thư này gọi quản lý tới, đại đa số đều là một vài tên say khướt không có mắt.
Cảm giác đầu tiên của Quản lý Hồ khi nhận được cuộc gọi đó là hưng phấn! Con mẹ nó, lâu rồi không có ai làm loạn ở Kim Ngọc Thiên Đường!? Bây giờ ngay cả một vài tên khốn uống say cũng đều biết ở Kim Ngọc Thiên Đường này không thể làm loạn, thời gian này sắp buồn chán muốn chết! Thật không dễ dàng gì mới có một kẻ đến làm loạn, làm sao có thể không khiến cho quản lý Hồ hưng phấn cho được? Quản lý Hồ không nói hai lời vội chạy nhanh đến phòng vip số 369.
Quản lý Hồ đi vào trong phòng, trước tiên là gật đầu với cô gái, ánh mắt đó rất rõ ràng đang nói:"Em yên tâm, Kim Ngọc Thiên Đường còn chưa đến lượt người khác đến làm loạn!" Sau khi an ủi xong cô gái, quản lý Hồ đi về phía Lâm Bắc Phàm nở nụ cười nghề nghiệp, lịch sự có lễ độ khom người nói:
- Xin hỏi vị tiên này, sự phục vụ của chúng tôi nơi này có điều gì khiến ngài không hài lòng sao?
Trong lúc nói chuyện quản lý Hồ đồng thời đánh giá Lâm Bắc Phàm! Ài, quần áo trang sức trên dưới toàn thân cộng lại không quá một ngàn, không có đồng hồ, cũng không có các loại trang sức khác có thể chứng minh thân phận. Đánh giá xong xuôi, quản lý Hồ còn lơ đáng ghé mắt đánh giá điếu thuốc đang nằm trên cái gạt tàn, chiêu này chính là kinh nghiệm đàm phán của quản lý Hồ! Hai năm trước, quản lý Hồ còn là ŧıểυ Hồ, ở Kim Ngọc Thiên Đường còn là một tên bảo vệ! Có một lần có một tên khốn tinh tướng, mặc một thân hàng rởm đến Kim Ngọc Thiên Đường tiêu sài, ăn xong nói quên không mang tiền, có thể dàn xếp một chút có phải hay không!? Quản lý lúc bấy giờ mất hứng liền muốn ra tay, nhưng ŧıểυ Hồ nhìn thấy điếu thuốc trên cái gạt tàn, củ chuối, thuốc gấu mèo nhỏ, chủ nhân của nó có thể ăn không trả tiền sao? ŧıểυ Hồ đi một nước cờ hiểm, đứng ra đảm bảo làm người khách đó yên tâm, sau lại được người khách đó trả lại tiền, ŧıểυ Hồ đồng thời được Phong Thiếu gặp mặt, hơn nữa thuận lợi đi lên, trở thành quản lý của tòa nhà này.
Sau khi nhìn thấy điếu thuốc trong gạt tàn, quản lý Hồ trong lòng trầm xuống, mẹ ơi, Marlboro năm đồng tiền.
Bất kể quản lý Hồ trong lòng bất mãn như thế nào đi nữa nhưng nếu hắn không có một chút kiềm chế của người quản lý thì cái vị trí này cũng ngồi không được! Bởi vậy, quản lý Hồ trước mắt, thoạt nhìn vẫn tươi cười như cũ, nhiệt tình hiền hậu.
Lâm Bắc Phàm quay đầu liếc nhìn cô gái một cái, nói:
- Tôi gọi cô ta bồi rượu, cô ta bất mãn từ chối tôi, hơn nữa còn nói tôi là một kẻ biến thái.
Thấy Lâm Bắc Phàm không uống say, hơn nữa không giống với kẻ đến làm loạn, quản lý Hồ liền biết điều gật đầu sau đó quay sang nhìn Chu Tĩnh Hàm, trầm giọng nói:
- Đây là lỗi của cô, trong tình huống bình thường cô không có bất kỳ lý do gì cự tuyệt khách nhân bồi rượu.
Đương nhiên, trong khi nói chuyện quản lý Hồ không ngừng nháy mắt ra hiệu với Chu Tĩnh Hàm, ý tứ là cô không phải sợ cứ việc nói ra hết sự thật.
Chu Tĩnh Hàm do dự một hồi, quay sang nhìn Lâm Bắc Phàm, bình tĩnh nói:
- Không phải em cự tuyệt hắn! Chỉ là tất cả những lời hắn nói không thể không khiến cho em làm ra quyết định cự tuyệt hắn! Hắn nói với em, hắn chỉ là một tên bảo vệ tiền lượng ba ngàn một tháng.
Điều này, quản lý Hồ sa sầm mặt lại, không phải hắn nổi giận với Lâm Bắc Phàm mà là tức giận Chu Tĩnh Hàm. Quản lý Hồ nhíu mày trầm giọng nói:
- Khách nhân đang làm gì, một tháng kiếm được bao nhiêu tiền thì liên quan gì đến cô?
- Quả thật không liên quan đến em, nhưng chuyện này đều là hắn chủ động nói cho em nghe! Hơn nữa hắn còn gọi loại rượu tây đắt nhất của Kim Ngọc Thiên Đường, BR, một trăm tám mươi ngàn một bình!
Không có tiền mà muốn làm dân ăn chơi? Đi chết đi! Khóe miệng Chu Tĩnh Hàm đã lộ ra nụ cười đắc ý.
- Hắn đã nói rất rõ ràng rằng, cho dù hắn không có tiền, cho dù hắn không trả nổi tiền nhưng hắn vẫn có thể đến đây tiêu xài! Hơn nữa, mới vừa rồi hắn còn nói, nếu như em không uống hết chỗ rượu còn dư lại kia, hắn sẽ gọi thêm tới mười bình BR. Vì giảm bớt tổn thất cho công ty, em cự tuyệt yêu cầu này của hắn. Người này thẹn quá hóa giận, dùng từ ngữ độc ác, cho nên em mới phải gọi quản lý Hồ đến đây.
"Blap blap blap!!!" Lâm Bắc Phàm ngậm điếu thuộc trên miệng, hai tay vỗ vào nhau cổ vũ Chu Tĩnh Hàm:
Tên khốn này thuộc loại khả năng nào? Quản lý Hồ im lặng, cung kính nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, nở nụ cười chân thành:
- Tiên sinh, ngài có thể tới Kim Ngọc Thiên Đường tiêu xài đây là vinh hạnh cho Kim Ngọc Thiên Đường chúng tôi! Nhưng tiên sinh ở trong phòng vip nói mấy lời này quả thật là không để Kim Ngọc Thiên Đường chúng tôi vào trong mắt rồi! Đương nhiên, tôi tin tưởng tiên sinh khả năng là không cố ý, chỉ đùa giỡn một chút thôi.
- Tôi nói chính là sự thật.
Những lời Lâm Bắc Phàm nói ra đều là sự thật, hắn không cần thiết phải phủ nhận.
- Vậy theo ý tứ của tiên sinh, là không để Kim Ngọc Thiên Đường vào trong mắt?
Quản lý Hồ không nể mặt, chuẩn bị phát khúc dạo đầu.
Lâm Bắc Phàm rít một hơi thuốc, hờ hững nói:
- Tôi không nói tôi không xem Kim Ngọc Thiên Đường ở trong mắt. Quả thực một tháng tiền lương của tôi chỉ có ba ngàn đồng, nhưng điều này không hề cản trở tôi đến Kim Ngọc Thiên Đường tiêu xài, đúng vậy không?
Quản lý Hồ không nói gì, bởi vì lời nói của Lâm Bắc Phàm nằm trong tình trong lý.
- Nhưng mà, vị ŧıểυ thư này cự tuyệt bồi tôi uống rượu, hơn nữa nói tôi là kẻ biến thái, mới vừa rồi chính bản thân cô ta cũng đã thừa nhận, bởi vậy tôi hi vọng quản lý Hồ có thể cho tôi một lời giải thích thỏa đáng.
Lâm Bắc Phàm quay sang nhìn Chu Tĩnh Hàm một cái, thản nhiên nói:
- Hoặc là mọi tiêu phí của tôi hôm nay ở đây hoàn toàn miễn phí, hoặc làm cho cô ta bây giờ lăn ra khỏi Kim Ngọc Thiên Đường.
Điều này có chút ép người quá đáng! Quản lý Hồ trầm mặc một hồi, cười nói:
- Tiên sinh, việc này quả thực là Chu Tĩnh Hàm ŧıểυ thư xử lý có điểm không thỏa đáng, nhưng cứ như vậy yêu cầu Kim Ngọc Thiên Đường chúng tôi phải chịu mọi chi phí, hoặc là làm cho cô ấy lăn đi, có phải là quá đáng một chút hay không? Hi vọng tiên sinh đại nhân rộng lượng, không so đo với cô ấy, tôi để cho cô ấy xin lỗi ngài, ngài thấy thế có được không?
- Không được, bởi vì tôi sẽ không chấp nhận lời giải thích của cô ta!
Lâm Bắc Phàm quả quyết cự tuyệt, không để lại một đường sống để thương lượng nào.
Điều này khiến cho quản lý Hồ cũng có điểm khó xử! Tên khốn này thật đúng là con chim lợn, nếu mình đuổi Chu Tĩnh Hàm đi, cho dù kẻ này là ăn miễn phí thì sao chứ? Làm theo lời hắn chính là diệt đi uy phong của Kim Ngọc Thiên Đường đấy! Nhưng nếu bản thân không đuổi Chu Tĩnh Hàm đi, tên chim lợn này thực sự sung sướиɠ muốn chết luôn, lần này chẳng phải để cho hắn ăn chơi miễn phí sao? Tên vớ vẩn này không phải là sảng khoái miễn phí một hồi sao?
- Chỉ cần tiên sinh có thể chi trả được hóa đơn cho Kim Ngọc Thiên Đường, chứng minh ngài thật lòng đến đây vui chơi, tôi lập tức lăn đi!
Dường như nhìn ra được điều phân vân của quản lý Hồ, Chu Tĩnh Hàm vừa kịp cho thấy thái độ của bản thân, cũng là cấp một cái chủ ý cho quản lý Hồ.
Ồ, không hổ là sinh viên Bắc Đại, hiếu nữ nổi danh của Nam Thành, thật sự đáng tiếc! Quản lý Hồ vội nương theo ý kiến của Chu Tĩnh Hàm tiếp tục làm tới, nói:
- Nếu tiên sinh không chịu nhượng bộ, vậy thì cũng chỉ còn cách làm như vậy mà thôi.
- Làm thế nào? Muốn tôi lấy tiền ra chứng minh tôi có thể uống loại rượu tây một trăm tám mươi ngàn một bình này? Đây là cái quy định gì vậy?
Lâm Bắc Phàm rít mạnh một hơi thuốc, lạnh nhạt nói:
- Tìm một người có thể làm chủ được đến đây nói chuyện với tôi.
- Thật xin lỗi, tôi chính là quản lý của hạng mục này, tôi có thể làm chủ!
Quản lý Hồ cũng tức giận. Cho dù là trước đây có kẻ uống say cũng không thấy tên nào kiêu ngạo như tên đang ngồi trước mặt này, thật sự là rất không để mình vào trong mắt.
- Anh?
Lâm Bắc Phàm lắc đầu
- Không đủ tư cách, gọi Phong Thiếu đích thân đến đây nói chuyện với tôi.
- Anh?
Quản lý Hồ lắc đầu
- Còn không xứng! Hoặc là dựa theo cách của Chu Tĩnh Hàm mà làm, hoặc là ngay lập tức câm miệng cho tôi!
Quản lý Hồ dám kiêu ngạo như vậy khẳng định là có nguyên nhân. Nam Thành không phải có vài nhân vật như vậy sao? Mỗi một người quản lý Hồ đều đã gặp qua, mà tên khốn trước mắt này hiển nhiên chẳng phải nhân vật gì, trên người cũng không có cao thủ hay có khí thế của kẻ có tiền.
Nói khó nghe một chút, mày muốn đóng giả làm kẻ có tiền một lần thì cũng phải đóng cho giống chứ!
Lâm Bắc Phàm nổi giận, bản thân mình làm gì thế này!? Chẳng lẽ trên trán mình có viết hai chữ 'quỷ nghèo' hay sao? Phải biết rằng, hôm nay đến gặp Liêu Thiên Cửu, bản thân đã mặc một bộ tây phục giày da đó, nếu như mặc đúng như bình thường, vậy sẽ có tình huống gì? Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi, thản nhiên nói:
- Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai, cho anh một phút đồng hồ làm việc.
- Thật xin lỗi, tôi cũng không thể cho anh một phút đồng hồ, nhiều hơn một giây cũng không thể!
Quản lý Hồ lấy ra bộ đàm, cười lạnh nhìn Lâm Bắc Phàm,
- 369,369, hoàn tất, hoàn tất!
Kim Ngọc Thiên Đường là địa phương nào? Ăn cơm ở Kim Ngọc Thiên Đường này có thể là người bình thường được sao? Không đến hai mươi giây, một tên mặc bộ vét, vai rộng tay to đã xông vào phòng vip 369, nhìn Lâm Bắc Phàm chằm chằm như hổ rình mồi.
Chu Tĩnh Hàm hai tay khoanh trước ngực, dùng một loại ánh mắt từ trên cao nhìn xuống nhìn Lâm Bắc Phàm, làm gì còn có bộ dạng của một ŧıểυ thư bồi rượu!?
Lâm Bắc Phàm cười khổ, bề ngoài quá thành thật thì ở đâu cũng đều bị khi dễ! Hắn gật đầu nói:
- Uhm, rất tốt, quản lý Hồ đúng không? Ngài tin hay không, hôm nay tôi làm cho ngài cút khỏi Kim Ngọc Thiên Đường?
Tên chim lợn này chết đến nơi rồi còn mạnh miệng!? Quản lý Hồ cười lạnh, người này quả nhiên là điếc không sợ súng, chết đến nơi rồi mà vẫn còn giả vờ tinh tướng!
- A, quản lý Hồ, phòng 369 hình như là của Trương công tử.
Có một tên bảo vệ nhỏ giọng nói thầm vài câu bên tai quản lý Hồ.
Trương công tử? Quản lý Hồ hoảng sợ rồi, chẳng trách được tên chim lợn này lại tinh tướng đến vậy. Hóa ra là người thân từ nông thôn mới ra của Trương công tử, mặc dù người này nói chuyện rất ngông cuồng nhưng bất kể như thế nào, thân thích của Trương công tử còn không phải là người mình có thể đắc tội được!
Nguy hiểm thật, nguy hiểm quá! May mắn là không xảy ra chuyện lớn gì! Quản lý Hồ hừ lạnh một tiếng, nói: truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Dẫn nó đi, dậy nó phải làm người như thế nào.
Bốn tên bảo vệ không nói hai lời, cất bước đi về phía Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm vẫn như cũ an nhiên ngồi đó, thậm chí còn có tâm trạng nhàn rỗi bắn vài hơi thuốc lá Marlboro. "Long Tu Bảo Điển" tu vi đã đạt đến tầng thứ hai, cho dù không cần ŧıểυ Kim hỗ trợ, tự mình cũng có thể khiến cho bốn tên khốn này ngoan ngoãn nằm xuống trước mặt mình.
- Làm càn! Tôi càng lúc càng không hài lòng với các người!
Quản lý Hồ lạnh lùng quét mắt nhìn bốn tên thanh niên một lượt, rồi hét to:
- Các người muốn đuổi khách hàng đi có phải hay không? Các người trước đến giờ có nghĩ đến, quần áo trên người chúng ta, miếng ăn, tiền mà chúng ta kiếm được hàng ngày, tất cả đều là tiền mà khách hàng khen thưởng đưa cho chúng ta! Khách hàng là thượng đế của chúng ta, đây là phương châm kinh doanh của Kim Ngọc Thiên Đường!