- Lâm Bắc Phàm, tôi hạn cho anh trong vòng một tuần phải tìm được thứ Long ŧıểυ thư đã để thất lạc ở quán karaoke Kim Sắc Hải Ngạn của chúng ta về đây.
- Liễu tổng, cô có thấy là cô định nghĩa từ bảo vệ còn có chút lệch lạc không? Bảo vệ và trinh thám là hai loại trình độ khác hẳn nhau đấy. Từ "bảo" là trong chữ "bảo vệ" ý, mà chữ "vệ" cũng là trong chữ "bảo vệ". Nói tóm lại, chỉ là bảo vệ thôi, nghĩa là người bảo vệ cho người hoặc sự vật nào đó….
- Không tìm được thì cút luôn đi. Tiền lương tháng này sẽ không có một xu nào đâu. Anh có giỏi thì cứ lên Sở Lao động mà tố cáo tôi. Tôi cũng có người ở trong Sở Lao động.
Lời nói này của Liễu Vi cũng có phần hơi quá đáng nhưng khi đã tuyệt vọng thì cái gì người ta cũng dám làm. Phó Cục trưởng Cục Công an Nam Thành, Long Yên Nguyệt cũng coi như là chị em thân thiết với mình, lúc này đang thăng quan phát tài thế mà không ngờ lại mất đồ ở ngay chính quán của mình. Chuyện này thật là …..
Liễu Vi, 26 tuổi, là Chủ tịch của Kim Sắc Hải Ngạn, trên người mang theo cả bạc triệu. Hôm nay cô nàng mặc một bộ vest váy màu trắng, phô bày vẻ đẹp của bộ ngực to thẳng và cái mông vểnh tròn kia. Dưới váy ngắn là một đôi tất chân trong suốt, bao bọc cặp đùi như tiên như ngọc. Ở ngay cổ áo xẻ thấp kia, còn có một cái vòng cổ bằng vàng đang sáng lấp lóe. Bên dưới vòng cổ, bộ ngực sữa tuyết trắng như mơ hồ có thể nhìn thấy cả khe rãnh, đủ cho những kẻ ăn chơi nảy sinh ý đồ trác táng.
Tuy rằng cô nàng người phương Nam với vóc dáng nhỏ xinh nóng bỏng này hiện giờ đang nóng nảy, mặt đỏ bừng lên, hơn nữa, đôi mắt hạnh to tròn hung hăng nhìn Lâm Bắc Phàm trước mắt, nhưng trong mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều phô bày một vẻ quyến rũ thục nữ vô cùng đặc biệt và nhuần nhuyễn.
Lâm Bắc Phàm mặc một cái áo sơ mi trắng bình thường, nghiêng người đứng uể oải lười biếng trước mặt Liễu Vi, so với cô nàng sếp xinh đẹp thì có phần còn thanh nhàn hơn. Lâm Bắc Phàm thoáng suy tư, gật gù, ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt tập trung ở một điểm bên dưới cách cằm Liễu Vi chừng mười phân, không nhanh không chậm nói:
- Ừ, cô nói xem là cô tính thế nào nào?
Liễu Vi nhếch mép, nghĩ ngợi rồi đứng lên, hai tay đặt trên bàn làm việc, lạnh nhạt nói:
- Có nói cho anh cũng chẳng ích lợi gì. Long Yên Nguyệt là chị em tốt của tôi, lại là cảnh sát của Cục Công An Nam Thành. Cô ấy làm mất ….súng. Anh nhớ cho kỹ, nếu anh mà làm bung bét chuyện này ra, tôi sẽ nói Long Yên Nguyệt lấy bừa một cái tội danh hoặc lý do nào đó để khởi tố, tống cổ anh vào tù trong năm ba năm.
Mất súng? Chuyện quan trọng như thế mà Liễu Vi cũng đã nói ra được? Xem ra là cái đầu cô ta thật sự là lạnh như băng.
- Tôi nói cho anh biết, chính là để nói bảo vệ cũng là nhân tài. Nam Thành ít nhất có chín nghìn chín trăm chín mươi chín người đang tìm kiếm một công việc với mức lương hai ngàn đồng một tháng. Anh mà có thể tìm được ra trong vòng một tuần thì ……….. Ai, đứng lại …….. Lâm Bắc Phàm.
Rời khỏi Kim Sắc Hải Ngạn, Lâm Bắc Phàm lục lọi trong túi quần, còn có hai trăm sáu mươi lăm đồng. Ngày hôm đó thực sự là con mẹ nó dọa người….
Lâm Bắc Phàm, năm nay 24 tuổi, người với tên cũng giống nhau, rất bình thường. Từ nhỏ hắn đã không biết cha mẹ thế nào, chỉ cùng ông nội sống nương tựa lẫn nhau. Lăn lộn ba năm ở trường đại học, tốt nghiệp rồi hắn vốn định ở lại nông thôn sống với người ông già nua, uống rượu đánh cờ, hưởng lạc thú nhân sinh, luôn tiện ngắm nghía xem có phải là quả phụ họ Vương kia có ý tứ với mình không. Không ngờ là ông nội hắn lại một cước sút mông hắn ra khỏi nhà, nói là phải đi ra ngoài cho lịch duyệt.
Con bà nó, mệt mỏi đã đành rồi lại còn là cái gì mà người thừa kế tiêu chuẩn của Đồ Long Đao chó má gì đó, tự mình phải làm một người bình thường mạnh mẽ nhất trong lịch sử. Thân không ở trong giới hắc đa͙σ lại có thể hô phong hoán vũ, một tay che cả bầu trời; thân không ở thương trường lại có thể dắt lưng cả bạc triệu, giàu có vô địch thiên hạ; cũng không ở trong tình trường, lại có thể trái ôm phải ấp, say cũng nằm trong một đống mỹ nhân.
Sinh ra đã là nam nhi, không truy cầu sự tồn tại cùng trời đất, chỉ cầu mong sao cả đời này sống không uổng phí!
Cảnh giới hoành tráng như thế, tự sướиɠ một chút thì có thể chứ Lâm Bắc Phàm thì không dám nhận. Hắn thở dài, đi chợ mua ít đồ ăn sáng và vài lạng thịt, trở về cái phòng ở trọ đơn sơ liền bắt đầu bữa tiệc mừng thất nghiệp của mình.
Về phần tiền lương tháng này, Lâm Bắc Phàm không hề lo lắng chút nào. Cô nàng Liễu Vi kia, thỉnh thoảng có lúc nói năng chua ngoa, nhưng lòng dạ thì luôn mềm như đậu phụ.
Sau khi rửa sạch thịt thà cho lên thớt, Lâm Bắc Phàm lấy dao thái ra, ừ, chính xác ra phải nói là dao găm, chính xác hơn chút nữa thì phải nói là Đồ Long Đao mà Lâm gia truyền lại đời đời con cháu. Nghe nói là tổ tông của Lâm gia đã từng dùng con dao găm này mà đồ long thành công.
Chuyện buồn cười như thế, Lâm Bắc Phàm đương nhiên là không tin. Tuy nhiên, vì là vật gia truyền, hơn nữa lại vô cùng sắc bén cho nên cũng coi như là rất thực dụng. Lâm Bắc Phàm vốn cũng không dùng nó như sắt vụn. Từ sau khi ông nội giao cho hắn, hắn vẫn mang theo bên người để lúc nào cần thái cái gì thì dùng luôn.
Vừa mới cầm con dao găm, Lâm Bắc Phàm liền cảm thấy một thân dao có vẻ hơi run rẩy. Hắn nghi hoặc giơ con dao găm lên, đã thấy trên thân dao tuyết trắng xuất hiện một điểm nho nhỏ màu vàng kim. Cái điểm tròn nho nhỏ mà mắt thường có thể thấy được kia mau chóng to lên, không chờ Lâm Bắc Phàm kịp phản ứng, một đa͙σ kim quang đã hiện lên trước mắt hắn.
- Con bà nó chứ. Cũng chỉ là đùa giỡn con gái Long vương một chút, không ngờ lại gặp lúc Long tộc quần ẩu. Nếu không phải là ta chủ động xin đi giết giặc thì khi ngươi đến lúc phải hoàn thành nhiệm vụ sinh tử, chỉ sợ là đã không thể tự gánh vác được cuộc sống của mình rồi.
Trên mặt thớt có một động vật nho nhỏ, toàn thân mặc lân giáp màu vàng đứng ngạo nghễ. Đầu ngựa, sừng hươu, móng vuốt của chim ưng, chỉ dài chừng 10cm. Thoạt nhìn rất giống một con thằn lằn. Hai cái mắt nhỏ tí đang nhìn Lâm Bắc Phàm trước mắt.
- Được rồi, nhân loại hèn mọn, không cần say đắm anh. Anh đây chính là truyền thuyết trong thế giới này của các chú.
Lâm Bắc Phàm trợn mắt, há hốc mồm, trên mặt trên đầu toàn là mồ hôi lạnh.
Thằn lằn? Thằn lằn? Nhưng làm sao lại có thể thế được cơ chứ? Chẳng lẽ ….. là yêu tinh? Tốt xấu gì cũng là người đã từng nghe qua sóng to gió cả, Lâm Bắc Phàm nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng to gan, nhìn chằm chằm vào cái thằng ranh đứng trên thớt, thử hỏi han:
- Mày đang nói chuyện đấy à?
- Mày ăn nói cái kiểu gì thế hả? Chẳng lẽ mày muốn làm nhục thần long vĩ đại sao?
Sinh vật nhỏ bé kia cái đầu thì không lớn nhưng giọng điệu thì thật không nhỏ.
Text được lấy tại Truyện FULL- Mày mà cũng được coi là rồng à?
Lâm Bắc Phàm vừa kinh vừa sợ. Bất kể là trước mắt có phải là rồng hay không, hắn biết ít nhất là bản thân mình không thể đắc tội với y được.
- Hỗn láo! Nếu còn ăn nói mạo phạm như thế nữa, cẩn thận không có trong khoảnh khắc tao nghiến mày thành tro bụi đấy.
Cái sinh vật nhỏ bé đó lóe ra kim quang, uy thế không hề nhỏ khiến cho Lâm Bắc Phàm xưa nay vốn lớn mật cũng không dám có ý đánh nhau. Đây đại khái chính là long uy trong truyền thuyết.
Chắc hẳn là …. Là rồng thật rồi?
Lâm Bắc Phàm xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, theo bản năng siết chặt dao găm trong tay, lui về phía sau vài bước, cảnh giác cân nhắc quái vật trước mặt.
- Cái gì vậy?
Sinh vật nhỏ bé kia quay đầu, nhìn chằm chằm con dao găm trong tay Lâm Bắc Phàm.
Có cửa rồi, hình như sinh vật nhỏ trước mắt rất kiêng kị con dao găm trong tay mình. Lâm Bắc Phàm liền cố ý khua khua con dao trước mặt nó.
- Đồ Long Đao, đã nghe nói qua chưa?
Chưa nghe qua đại danh của Đồ Long Đao, vậy không thể coi là rồng được rồi.
Từ lúc còn nhỏ đi học mẫu giáo, những người lớn trong nhà đã tận tình dạy bảo, dặn dò lặp đi lặp lại cả trăm lần rằng Đồ Long Đao rất đáng sợ ở chỗ có thể làm cho toàn bộ long tộc máu chảy thành sông. Nếu không phải vì hai ngàn năm trước mười đại trưởng lão đã lấy sinh mạng ra để phong ấn Đồ Long Đao ở nhân gian thì chỉ sợ là long tộc đã diệt vong rồi.
Người già nói thì không giả được. Bảo sao long tộc không dám tới nhân gian. Chỉ có điều, chỉ sợ là đến cả những người già cũng không ngờ được rằng lối ra vào duy nhất giữa Long Cốc và nhân gian lại chính là Đồ Long Đao! Hiện giờ, chính mình bị bức tới nhân gian để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mà làm sao bây giờ? Hơn nữa, điều quan trọng là …. Mình mà muốn hoàn thành nhiệm vụ thì tất cả đều phải dựa vào gã hậu sinh đang sở hữu Đồ Long Đao trước mặt đây.
Sinh vật nhỏ càng nhìn Đồ Long Đao lại càng thấy sợ hãi, nghĩ đến chuyện mình vừa mới ăn to nói lớn trước mặt Đồ Long đại hiệp thì cả người lại run lên, giữa hai chân không ngờ lại bắn ra một chuỗi chất lỏng màu bạc.
- Không, đừng giết tôi. Tôi không có thịt đâu, tôi không ăn được đâu.
Sinh vật nhỏ mới vừa rồi còn vênh váo giờ đã sợ tới mức run lên bần bật. Hai má vốn màu vàng giờ này cũng biến thành màu u ám như đất sét.
Đúng thật là có Đồ Long Đao sao? Kỳ thật trong lòng Lâm Bắc Phàm cũng đắn đo, không biết được chính xác. Tuy nhiên thấy sinh vật nhỏ bé kia đã rơi xuống thế hạ phong thì lá gan của Lâm Bắc Phàm liền lớn lên rất nhiều. Hắn lại khua khua con dao trong tay, nói:
- Mày đến đây làm gì?
Hiện giờ đang là lúc đối địch, nói ra nhiệm vụ ư? Chỉ sợ là hắn sẽ một đao lấy luôn cái mạng nhỏ của mình mất. Sinh vật nhỏ bé kia giống như con chó con, nằm trên thớt bốn vó chổng lên trời, nhìn Lâm Bắc Phàm kiểu lấy lòng, nói:
- Tôi…. tôi sơ ý, thật không biết đây là nhân gian. Bây giờ pháp lực của tôi cũng không còn nhiều lắm, không thể quay về Long Cốc được. Tha mạng tôi đi! Tôi chỉ là một con rồng bé xíu thôi. Toàn bộ trên người tôi đều có bảo bối hết đấy. Chỉ cần anh không giết tôi thì tôi có thể giúp anh đánh nhau, phát tài, làm giàu, tìm các em gái nữa.
Cho dù có năng lực quay về Long Cốc thì y cũng tuyệt đối không dám trở về.
- Thực sự là thần kỳ như vậy sao?
Thấy sinh vật nhỏ này đã hoàn toàn khuất phục dưới dâm uy của Đồ Long Đao, Lâm Bắc Phàm đã bình tâm lại rất nhiều.
- Không tin thì anh cứ thử xem.
Thấy mình đã đánh động được đề tài hứng thú của Lâm Bắc Phàm, sự an toàn của sinh mạng cũng được đảm bảo phần nào, thì sinh vật nhỏ cũng nhẹ nhàng thở ra, lăn lông lốc một cái đã trở mình đứng dậy được.
Lâm Bắc Phàm bán tín bán nghi, ngẫm nghĩ rồi hỏi:
- Muốn tao tin mày thì mày trước hết thử giúp tao tìm đồ vật cái đã nhé?