Lặng Lẽ

Chương 4

Trước Sau

break
Kỷ Kiều khẽ hừ một tiếng: “Lục Tư Vũ từ bao giờ thành người nhà mình chứ.”
“Thì chẳng phải sắp thành rồi sao.” Bàng Hiểu cười hì hì nói tiếp.
Ba người họ cùng ngồi ở hàng ghế sau.
Đường Tư Ngôn ngồi phía đối diện, lúc này hơi nghiêng đầu ra trước, nửa trêu chọc nửa tò mò hỏi:
“Kiều Kiều, sắp đến nơi tỏ tình rồi, cho phỏng vấn nhỏ nhé — bây giờ cậu có căng thẳng không?”
Kỷ Kiều không ngẩng đầu: “Có gì mà phải căng thẳng chứ.”
5 giờ 50 phút.
Chiếc xe chạy đến khu biệt thự Thiển Tinh Hồ số 1.
Đây là một trong những khu có cảnh quan xanh đẹp nhất ở Nam Thành, vừa bước xuống xe, làn gió mang theo hương cỏ cây mát lành thổi đến.
Lục Tư Vũ đã đứng đợi sẵn ở cổng khu.
Thấy cậu đi tới, Kỷ Kiều đưa hai món quà trong tay ra: “Chúc mừng sinh nhật.”
“Cảm ơn.” Lục Tư Vũ nhận lấy, trong mắt mang theo ý cười rõ ràng, “Sao lại có hai món vậy?”
Ngoài bố mẹ ra, Kỷ Kiều không quen khoe khoang công sức trước mặt người khác. Cô đá nhẹ một chiếc lá rơi bên chân, giọng điệu tự nhiên: “Gần đây tâm trạng tốt, nên tặng cậu thêm một món.”
Đường Tư Ngôn biết rõ mấy ngày nay Kỷ Kiều đã tốn bao nhiêu công sức để làm chiếc cốc đó, cũng hiểu cô là kiểu người càng tốt với ai càng ngại thể hiện. Cô chỉ tay vào cái túi nhỏ trong tay Lục Tư Vũ: “Cái đó là Kiều Kiều tự tay làm mất một tuần đấy.”
Lục Tư Vũ: “Thật à?”
Thấy vẻ ngạc nhiên vui mừng của cậu, đôi mắt Kỷ Kiều sáng long lanh như sao, nếu phía sau có cái đuôi thì chắc đã vẫy lia lịa rồi. Khóe môi cô cũng khẽ cong, chẳng thèm để ý việc bị bạn thân “bán đứng” nữa.
“Dù sao thì cậu không được chê xấu đâu đấy.”
Lục Tư Vũ vẫn cười: “Tôi thích còn không kịp.”
Buổi tiệc sinh nhật lần này, Lục Tư Vũ không mời nhiều người.
Ngoài ba cô gái là Kỷ Kiều, Bàng Hiểu, Đường Tư Ngôn thì còn ba chàng trai khá thân với họ.
Còn một chút thời gian nữa mới chính thức bắt đầu tiệc. Ba cô gái được Lục Tư Vũ dẫn qua khu vườn nhỏ xanh mát, đi vào phòng khách rộng rãi, lúc ấy vẫn còn một người chưa đến.
Sau khi ngồi xuống ghế sofa, Kỷ Kiều nghe Lục Tư Vũ hỏi: “Đói chưa, có muốn ăn gì trước không?”
Chàng trai ngồi cạnh cậu tên Lư Tuấn, đang chơi game, nghe vậy liền ngẩng đầu khỏi màn hình:
“Lục Tư Vũ, cậu quên Tiền Khải vẫn chưa tới à.”
Bên cạnh Lư Tuấn là Vu Văn Tĩnh, cũng đang cúi đầu chơi game, giờ chen lời:
“Tiền Khải đến hay không không quan trọng, Kỷ Kiều đến rồi là đủ.”
Kỷ Kiều đã quen với kiểu trêu chọc này nhiều năm, chẳng thèm để tâm, mặt không hề đỏ.
Cả nhóm thanh niên đều thích thoải mái, bữa tối được chuẩn bị theo kiểu buffet.
Kỷ Kiều nhìn quanh một vòng, thấy trên bàn bày sẵn toàn món lạnh và tráng miệng đúng khẩu vị mình.
Nhưng cô vẫn lắc đầu.
Thời tiết quá nóng, cô chẳng có cảm giác muốn ăn gì cả.
Lục Tư Vũ liền đẩy đĩa trái cây về phía cô: “Thế ăn chút hoa quả trước đi.”
Lúc đó, Lư Tuấn vừa kết thúc một ván game, điện thoại vang lên tiếng thông báo, cậu mở ra xem rồi nói:
“Tiền Khải bảo kẹt xe, chắc phải nửa tiếng nữa mới đến. Không lẽ chúng ta ngồi chờ suông? Hay chơi trò gì đó đi?”
Bàng Hiểu hưởng ứng: “Được đó, chơi gì giờ?”
Cả nhóm còn chưa kịp bàn thì phía cửa vang lên tiếng động.
Kỷ Kiều thấy mọi người đều quay đầu lại.
Căn phòng khách vốn đang ồn ào bỗng chốc yên lặng.
Cô cũng quay lại nhìn — trong tầm mắt là một bóng dáng cao gầy.
Chàng trai mặc áo thun đen phối quần túi hộp cùng màu, tai trái đeo một khuyên đen, cánh tay thon dài, cổ tay trái mang vài sợi dây xích bạc, phía trên xương cổ tay còn thấp thoáng hình xăm đen nhỏ. Chiếc mũ lưỡi trai đen che thấp, chỉ lộ nửa khuôn mặt, càng khiến đường nét trở nên sắc lạnh.
Anh ta đi thẳng, ánh mắt không liếc sang bên nào, ngang qua sofa cũng chẳng nhìn bọn họ, cứ thế bước lên cầu thang.
Đợi đến khi bóng dáng anh biến mất ở bậc cuối, căn phòng khách mới lại có tiếng nói.
Người lên tiếng đầu tiên là Bàng Hiểu, giọng tuy hạ thấp nhưng không giấu nổi vẻ phấn khích:
“Không gặp hai năm, sao Lục học trưởng càng lúc càng đẹp trai vậy, khí chất mạnh hơn hẳn trước kia.”
Ngay cả Đường Tư Ngôn cũng tò mò nhìn sang Lục Tư Vũ:
“Không phải cậu nói hôm nay Lục học trưởng không về nhà sao?”
Lục Tư Vũ cúi mắt lấy lon soda trong thùng đá ra: “Không biết, ban nhạc của anh ấy tối nay có buổi diễn.”
Bàng Hiểu ngạc nhiên: “Sao tôi không nghe nói ban họ có buổi diễn hôm nay nhỉ? Nhưng bình thường anh ấy đi diễn cũng hay đeo phụ kiện thật, chẳng lẽ buổi diễn bị hủy à? Trông anh ấy không vui lắm.”
Kỷ Kiều vừa ăn một quả việt quất, nghe vậy thì hình ảnh Lục Tư Yến ban nãy hiện ra trong đầu, cô thuận miệng nói:
“Trước giờ anh ấy chẳng phải vẫn là cái kiểu như người ta nợ mình mấy trăm vạn sao.”
Lục Tư Vũ bật nắp lon, đặt lon nước có ga trước mặt cô, dịu giọng hỏi:
“Thử loại này xem?”
“Vị cam à?” — Kỷ Kiều luôn thích vị cam trong các loại nước có ga, cô nhìn xuống lon, “Được, lát tôi thử.”
Lục Tư Vũ khẽ cười, rồi quay lại chủ đề trước: “Vừa rồi nói chơi trò gì ấy nhỉ?”
Mọi người lại tập trung, bắt đầu chọn trò để chơi.
6 giờ 30 phút.
Tiền Khải cuối cùng cũng đến.
Nhà bếp bắt đầu mang món nóng ra.
Đầu bếp nhà họ Lục rõ ràng rất có tay nghề, Kỷ Kiều ban đầu không định ăn, nhưng hương thơm ngào ngạt của mấy món vừa dọn khiến cô bất giác thấy đói.
Món thứ năm là một chậu tôm cay nóng hổi, giòn dai, cay thơm nức mũi.
Mọi người lại tụm về quanh chậu tôm ấy.
Bàng Hiểu vừa ăn vừa như sực nhớ ra chuyện gì, liền hỏi:
“À đúng rồi, Lục Tư Vũ, anh cậu về rồi mà, sao không gọi anh ấy xuống ăn cùng?”
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc