Thân ảnh một nam một nữ xuất hiện trước tường cao lớn nguy nga bên trong cung cấm, đi đến cung vua, không có kinh động đến thị vệ trong cung, thậm chí cũng không có bất kỳ kẻ nào phát hiện.
“Bọn họ thật sự không nhìn thấy ta?” Minh Nguyệt mở to hai mắt hỏi.
“Nàng có thể thử xem.” Hàn Tĩnh nhìn vẻ mặt hứng trí bừng bừng của nàng, cũng nở nụ cười theo.
Nói xong, liền thấy vài tên thái giám nâng vật pẩm đi qua, Minh Nguyệt lập tức chạy tới, ở trước mặt bọn họ đi tới đi lui, quả nhiên một đám đều không hề phản ứng lại.
“Thật sự nhìn không thấy ta…” Tay nàng vỗ vỗ lên bả vai của một gả thái giám, đối phương quay đầu, nhưng cái gì cũng không thấy được, có chút nghi hoặc, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước.
“Nàng muốn tham quan nơi nào trước?” Hắn hỏi.
Minh Nguyệt trầm ngâm một chút :”Đi đến nơi chàng ở trước, đềi luôn ở ngay trong cung đi?”
“Ta ở cung Đoan bản….”
Nói xong, cảnh vật chung quanh cũng đều biến đổi, Hàn Tĩnh đã màng theo nàng đi đến cung điện khi mình còn là hoàn tử.
Nàng một đường tham quan xung quanh cung điện Đoan bản, sau đó lại nhìn thấy thật nhiều cung nữ cùng thái giám đi theo phía sau một tiểu hoàng tử, cẩn thận hầu hạ, chỉ sợ sẽ xảy ra cái gì đó sơ xuất.
“Chàng hồi nhỏ cũng giống hắn như vậy sao, mặ kệ là đi đến nơi nào, cũng sẽ có một đống người đi theo phía sau?” Thì ra cảnh cung đình diễn trong TV đều rất giống sự thật, không khoa trương chút nào.
Hàn Tĩnh nhìn tiểu hoàng tử tuổi còn nhỏ lại vênh váo tự đắc kia, tựa như đang nhìn thấy bản thân năm đó :”Mỗi vị hoàng tử đều trưởng thành như thế.”
Chỉ thấy vị tiểu hoàng tử kia đột nhiên bướng bỉnh, dùng chân đá tên thái giám bên người.
“Ta có thể đánh mông hắn không?” Minh Nguyệt bỏ đi giầy thêu, làm bộ như muốn ra tâ, đối với loại tiểu tử ỷ vào lão ba là hoàng đế này, liền tự cho mình là tiểu hài tử rất giỏi, tất nhiên phải giáo huấn thật tốt mới được.
“Cho dù nàng ra tay giáo huấn, cũng không cách nào thay đổi tập tính cùng vận mệnh của hắn…” Hắn không khỏi bật cười, rất nhanh liền kéo người lôi đi :”Kế tiếp đi đâu?”
Minh Nguyệt đem giầy thêu mang vào :”Ta còn muốn tham quan… Ngự thiện phòng.”
“Ngự thiện phòng?” Thấy nàng dùng sức gật đầu, Hàn Tĩnh nâng tay phải lên, cảnh vật chung quanh lại một lần nữa chuyển đổi, đi đến ngự trù phòng có thể chứa hơn mười người.
Hai người giống như những người đứng xem, đứng ở ngoài cửa nhìn đầu bếp bận rộn không thôi, từng bóng dáng lại rất ngay ngắn, mà trong tay mỗi một người đều là nguyên liệu nấu ăn tốt nhất.
“Rõ ràng bộ phận còn thừa lại đều có thể sử dụng được, lại vứt bỏ bọn nó, thật sự là quá lãng phí…” Minh Nguyệt nhìn từng người đầu bếp đi qua đi lại, nhìn thấy hai tay đều ngứa ngáy :”Nếu đổi lại là ta, những thứ đó có thể làm ra được nhiều món ăn khác… A! Ta nghĩ đến một biện pháp rất tốt…”
“Biện pháp gì?”
“Về sau sẽ nói cho chàng nghe.” Nàng nóng lòng muốn thử cười nói.
Hàn Tĩnh cũng không gấp, nàng sớm muộn gì cũng sẽ nói :”Vậy kế tiếp đi đâu?”
“Vậy chàng muốn đi nơi nào?” Đến phiên Minh Nguyệt hỏi hắn.
Tim hắn đập mạnh và loạn nhịp :”Ta muốn đi… Phụng thiên điện.”
“Vậy đi nào.”
Khuôn mặt tươi cười của Minh Nguyệt làm cho hắn cố sức lấy dũng khí, chỉ trong nháy mắt, hai người đã tới ngoài điện, cũng chính là đại điện hoàng đế mỗi ngày yết triều nghe bẩm tấu, không khí cổ trang có chút nghiêm túc.
“Ghế kia chính là long ỷ đi?” Tay nàng chỉ vào ghế ngồi trên đài đượ chạm trổ tinh tế.
“Không sai…” Hàn Tĩnh nhìn đến long ỷ, đứng trước long ỷ, tâm tình lại bình tĩnh đến ngay cả bản thân cũng cảm thấy không dám tin.
“Đến đây đi!” Nàng đắt bàn tay hắn.
Hàn Tĩnh từng bước từng bước đi theo nàng bước lên bật thang, cuối cùng đi đến giữa long ỷ.
“Ngồi xuống!” Minh Nguyệt ấn hắn ngồi xuống.
Cứ như vậy, Hàn Tĩnh ngồi vào cái ghế mà mình đã từng hao tổn tâm cơ, đại biểu cho hoàng quyền tối cao, hai tay nắm hai bên tay vịn.
Đột nhiên trong lúc này, hắn cảm thấn bản thân rất ngốc…
Từ thời khắc sinh ra, liền nhất định phải gia nhập vào hàng ngũ tranh đoạt, hai trăm hai mươi năm qua, không có một ngày nào hắn quên mất dã tâm cùng giấc mộng, nhưng mà cuối cùng lại chiếm được cái gì?
Vô luận lại chờ bao lâu, nhân sinh cũng không có khả năng thay đổi được…
Người hắn hận đã từ lâu không còn…
Minh Nguyệt đứng ở một bên, nhìn kỹ thần sắc có chút chua sót, có chút tự giễu của hắn, tiếp theo là bừng tỉnh nhận ra, giống như chân chính nghĩ thông suốt, liền lộ ra biểu cảm như được giải thoát.
“Nàng cũng ngồi xuống đi…” Hàn Tĩnh đem nàng kéo đến bên người, cười hỏi :”Cảm giác thế nào?”
Nàng xoay xoay thân mình, giống như rất không vừa lòng.
“Ngồi lâu sẽ đau mông, chỗ tựa lưng lại cách quá xa, dáng ngồi không tốt, rất dễ tổn thương đến cột sống, thật sự không thoải mái chút nào.”
Nghe xong bình luân, hắn phát ta tiếng cười to xuất ra từ nội tâm.
“Chẳng lẽ ta nói không đúng?”
“Không, nàng nói rất đúng, quả thật rất không thoải mái.” Hai tay Hàn Tĩnh ôm lấy nàng.
“Sau đó đi đâu?” Nàng giận dữ cười hỏi.
“Lữ hành còn chưa kết thúc sao?”
“Như vậy thì để cho nó hoàn thành đi.” Tay trái của nàng cùng tay phải của Hàn Tĩnh liền nắm chặt lại, lão xà cừ trên tay lộ ra tia tường hoà ướt át.
Ánh mắt hắn kiên định nhìn Minh Nguyệt, nói ra một quyết định trọng đại :”Ta sẽ cùng nàng đi hết một đời này, trong lúc này, ta phải chuộc tội, không lại làm cho người ta uổng mạng, lại càng không để cho lũ lụt xảy ra, chỉ mong trời cao nhổ lòng thương, để cho ta cùng nàng có thể cùng nhau đầu thai chuyển thế.”
Minh Nguyệt nhìn hắn, vì nàng, hắn nguyện ý buông bỏ cao ngạo cùng tự tôn, hèn mọn khẩn cầu, nếu vậy nàng cũng muốn tiếp thêm một phần sức mạnh :”Ta cũng sẽ giúp chàng.”
“Cho dù phải uống canh mạnh bà, ta cũng sẽ không quên ước định của chúng ta.” Hàn Tĩnh kiên định nói.
“Ta cũng vậy.” Đây không phải là chấp nhất, mà là vì yêu.
“Đi thôi!” Hắn cùng không quay đầu lại cùng mình Minh Nguyệt rời đi cái ghế đã từng tràn ngập yêu hận oán căm ghét, không còn một tia quyến luyến nào.
Những ngày tiếp theo, bên trong phạm vi Thanh Hà nếu như còn có nơi chưa cấm phong tục thần sông cưới vợ, thần sông sẽ hiện thân trách cứ cùng trừng phạt, cũng sẽ hiện thân ở trước mặt quan viên địa phương, thúc giụp bọn họ mau chóng bẩm tấu lên triều đình, tiến hành công tác sửa chữa đào móc Thanh Trì, mấy năm sau trôi qua, lũ lụt đã không còn xảy ra nữa.
Nghe nói mỗi lần thần sông xuất hiện, bên người sẽ có một nữ tử kiều tú đi theo, tự xưng là vợ thần sông, dần dần, bên trong các miếu Hà Thần, liền sẽ có nhiều hơn một pho tượng phu nhân thần sông hoặc bức hoạ hoặc tượng khắc, hương khói cường thịnh hơn.
Thời gian thấm thoát trôi, năm mươi năm sau, mê tính đã sớm huỷ bỏ, cũng không còn nghe nói đến sự tích thần sông cùng phu nhân xuất nữa, nhưng mà tín chúng vẫn thành kính cung phụng như cũ.