Làm Vợ Hà Bá

Chương 9.2

Trước Sau

break
“Ta chưa bao giờ muốn làm thần sông, nhưng mà là cô hồn dã quỷ cũng không có chỗ nào về, mỗi một ngày yên lặng trôi qua như nước chảy, không có sinh khí, lại giống như là trong bóng đêm sờ sọang, không thấy một tia sáng, là nàng làm cho ta đối với tương lai bắt đầu chờ mong, khát vọng có thể nắm được một tia hi vọng…”

“Đem ta nói đến tốt như vậy, ta sẽ rất kiêu ngạo.” Minh Nguyệt trêu ghẹo nói.

Ánh mắt hắn chứa chan tình cảm nhìn Minh Nguyệt :”Nàng so với những lời ta nói còn muốn tốt hơn nhiều…”

“Nhưng mà cho dù có luân hồi chuyển thế đầu thai, ta cùng chàng cũng không nhất định sẽ có thể ở cùng nhau.” Mặc dù ở trong ngôn tình tiểu thuyết, nam nữ nhân vật chính đều sẽ có cái kết cục hoàn mỹ, những mà tiểu thuyết vẫn chỉ là tiểu thuyết, vẫn là không cần quá lạc quan.

“Ta sẽ tìm được nàng, nhất định sẽ tìm được.” Hàn Tĩnh cố chấp nói.

Minh Nguyệt bướng bỉnh trong mắt hắn, lúc này không thể không nhận thua :”Được, ta chờ chàn”

Cũng bởi vì nàng là người, không tránh được chuyện nông nỗi vô tâm vô tình, cho dù cố chấp cũng không có gì là không tốt, ngược lại càng làm cho người ta trở nên kiên định hơn, mà bản thân cũng khác vọng kiếp sau, có thể cùng hắn làm một đôi vợ chồng chân chính.

“Ta sẽ tìm được nàng.” Hắn ôm chặt nàng nói.

Nàng ở trước ngực Hàn Tĩnh gật đầu :”Một lời đã định…”

Đi đến bước này, hai người đối với nhau tâm ý cũng không còn một tia hoài nghi nào.

“Trước khi rời đi, ta còn có chuyện cần cần phải làm…” Nói xong, tay phải Hàn Tĩnh phất lên, cung điện tráng lệ ban đầu đột nhiên hư không biến mất.

Trong nháy mắt, hai người đã đứng trên quảng trường trống trải, trừ bỏ toà đài cao ở ngoài, còn có đội hình năm ngàn đại quân, mặc áo giáp, cầm trong tay đao kiếm cùng tấm khiêng, mặt không biểu cảm chờ đợi mệnh lệnh.

Hàn Tĩnh từng bước đi lên đài cao, mặt đối mặt với nhóm quân đội từng cùng bản thân đồng sinh cộng tử, hai trăm hai mươi năm nay, bị chấp niệm của hắn nhốt ở đây, vẫn phục tùng mệnh lệnh như cũ, trung thành và tận tâm giữ vững cương vị, giờ phút này hắn mới tỉnh ngộ, hắn có thể cứu chữa kịp sai lầm của mình không?

Nếu thật sự có tội, vậy thì toàn bộ tội lỗi cứ trút hết lên người hắn đi!

Hắn cam tâm tình nguyện chịu phạt!

“Chiến sự đã kết thúc, các vị tướng sĩ vất vả rồi, các ngươi… Có thể trở về nhà.” Cổ họng hắn cứng lại, hạ một đạo mệnh lệnh cuối cùng.

Lời vừa nói xong, từng khuôn mặt ban đầu đang đờ đẫn, tất cả đều chảy xuống giọt lệ nam nhi.

Cuối cùng cũng có thể về lại nhà, cùng người thân đoàn tụ.

Minh Nguyệt tuy rằng nhìn không thấy, nhưng nàng có thể cảm nhiễm được loại cảm xúc kia, từ bi thương trở nên vui vẻ, từ đau khổ trở nên thư nhạc, sau khi được giải thoat trong lòng liền vui mừng, cũng không tránh khỏi lệ nóng tràn mi.

“Cảm ơn thiên tuế…”

“Thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế…”

Chỉ thấy một nhóm bóng dáng hai tay ôn tuyền, đan gối quỳ xuống, hô tô khẩu hiệu vạn tuế, liền dần dần trở nên mờ nhạt, cho đến khi nhìn không thấy mới thôi.

Nhìn quảng trường không thấy một bóng người, Hàn Tĩnh không có quyến luyến, chỉ có thật sâu sám hối.

Chờ đến khi Minh Nguyệt giống như nhìn thấy được tình cảnh chuyển biến trong lòng hắn, thoáng nhìn Hàn Tĩnh mỗi khi xuống một giai, ban đầu quan mạo liền đổi thành khăn trùm đầu, kiện quần áo hoa lệ long trọng trên người cũng biến ảo thành bố y dân chúng thông thường hay mặc, giày hoa trên chân biến thành hài vải bông, từng bước một vứt bỏ vinh quang cùng tước vị.

Cho đến khi từng thứ trên người hắn thay đổi xong, đài cao phía sau cũng đã biến mất.

Hàn Tĩnh nhìn khuôn mặt tươi cười đang nghênh đón mình kia, giống như ánh mặt trời sáng loá, là nàng dẫn dắt hắn đi ra khỏi âm u trong lòng, đối với những chuyện đã qua, không để lại một tia không tha.

“Ta đột nhiên muốn nhanh chóng đến kinh thành một chút, nhìn thử hoàng cung bộ dáng dài méo ra sao…” Minh Nguyệt thật tự nhiên nắm lấy cánh tay của hắn :”Bây giờ chúng ta đi đi!”

Vẻ mặt hắn trêu tức nói :”Cuối cùng cũng muốn ta dùng <>.”

“Ta cũng không phải là bỡi vì cảm thấy vất vả, mới muốn chàng dùng <> , mà là nhân sinh nên có thêm một chút biến hoá thì mới tốt, dù sao du lịch lúc nào mà chẳng được, chẳng qua là muốn lộ trình đến gần hơn một chút mà thôi.”

“Tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng mà chỉ cần nàng vui là tốt rồi.” Hàn Tĩnh sủng ái nói.

Minh Nguyệt không khỏi kinh ngạc nói :”Còn tưởng rằng chàng sẽ nói móc ta, châm chọc ta.”

“Trước khác giờ khác.” Hắn đúng lý hợp tình nói.

Nàng bỗng dưng cúi đầu, trước khóc thút thít hai tiếng, sau đó lại dùng tay lau nước mắt không thấy ở khoé mắt :”Ta nghe xong rất cảm động…. Ô ô…”

“Không đáng cảm động đến nỗi khóc chứ?” Hàn Tĩnh nhất thời khẩn trương đem nàng kéo từ trong ngực ra.

“Bỡi vì đứa nhỏ cuối cùng cũng lớn lên… Cũng trở nên biết chuyện, thật sự là làm cho người ta vui mừng” Nàng lại giả khóc hai tiếng, rốt cuộc không nhịn được liền phì cười :”Phốc… Ha ha…”

“Đứa nhỏ?” Hắn ngầm bi thương thê lương rất rõ ràng :”Ta liền chứng minh cho nàng xem, ta đế n cùng có phải là đứa nhỏ hay không…”

“Chàng muốn làm gì?” Minh Nguyệt vừa cười vừa trốn :”Không được xằng bậy…”

Hàn Tĩnh hôn lên khoé môi yêu kiều của nàng :”Chỉ có người lớn mới có thể đối vời nàng “xằng bậy”…”

“Nói được phải làm đượ, vậy chàng tính “xằng bậy” thế nào…” Nàng cười đến khoé môi đều ẩm ướt.

Hắn đem thân thể mềm mại niết vào trong người :”Ta có thể làm cho nàng xem…”

“Rất vui được tiếp đón.” Minh Nguyệt chủ động hôn càng sâu hơn.

Bồ tát a bồ tát, ta chỉ muốn cùng nam nhân này ở cùng nhau, vô luận kiếp sau thật không thể như nguyện ước kết thành vợ chồng đi nữa, cả hai đều sẽ ôm hi vọng cùng chờ mong, luôn luôn hi vọng…

Đây không phải vì sứ mệnh, mà là vì yêu.

Kinh thành---

“Chàng xác định muốn làm như thế?” Minh Nguyệt hỏi nam nhân hoá thành thật thể.

Hàn Tĩnh vẫn trong dáng vẻ dân chúng bình thường, đi trên đường cái, cả người không khác gì người bình thường :”Như thế mới tốt, không cần kiêng kị, người khác cũng sẽ không dùng ánh mắt khac thường nhìn nàng.”

“Kỳ thực chàng không cần để ý, người khác nhìn ta như thế nào, ta cũng sẽ không để ở trong lòng.” Nàng mới sẽ không vì một chút việc nhỏ đó mà tổn thương.

Ánh mắt hắn nhu hoà :”Nhưng mà ta để ý.”

“Chàng yêu ta như thế, ta rất vui.” Minh Nguyệt có thể cảm nhận được hắn đang dần dần mở rộng tấm lòng, không tiếp tục chống cự cùng người khác tiếp xúc, nguyện ý hiện thân là đã minh chứng tốt nhất.

Thấy Minh Nguyệt luôn có thói quen đem từ thích cùng từ yêu để ở bên miệng, tự nhiên giống như uống nước, ăm cơm, sau khi nghe qua vài lần, cũng không còn kinh ngạc như vậy nữa, nhưng mà vẫn làm cho hắn có chút quẫn bách.

“Khụ, đi thôi!”

Minh Nguyệt nhìn ra hắn đang thẹn thùng, hé miệng cười trộm, bước chân cũng nhẹ nhàng đi theo.

“Kinh thành quả nhiên không giống với những chỗ khác…” Nàng không khỏi thốt ra lời tán thưởng :”Người ở nơi này ăn mặc so với nơi khác hoa lệ hơn nhiều, quan lớn quy tộc cũng nhiều hơn, cỗ kiệu, xe ngựa tất nhiên cũng chạy đầy đường…”

Cùng lúc, Hàn Tĩnh đi bên cạnh nàng cũng không nói câu nào.

Thăm lại chốn xưa, khó tránh khỏi có rất nhiều cảm xúc.

“Chàng tưởng niệm nơi này sao?” Minh Nguyệt thuận miệng hỏi.

Hắn như bị nhìn thấu tâm sự, thần sắc có chút phức tạp, nhưng mà vẫn không phủ nhận.

“Nơi này đã từng là nơi ta yêu nhất… Cũng là nơi ta hận nhất, cũng tưởng niệm nó nhất, không bằng nên nói là ta rất khát vọng một ngày sẽ về lại nơi này, bước nào hoàng cung, ngồi lên long ỷ kia, tràn ngập máu tươi, nhưng lại đại biểu cho sự tôn quý cùng quyền thế, ngồi vào vị trí mà bao người mơ ước cũng không được…” Nói xong, Hàn Tĩnh xuỳ cười một tiếng :”Cũng vì lý do này mà, tình cảm phụ tử, huynh đệ cũng giống như cặn bã, không hề tồn tại.”

“Làm ơn cũng làm cho ta ngồi một lần thử xem.” Minh Nguyệt chắp tay xin nhờ.

Hàn Tĩnh đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo yết hầu bật ra tiếng cười :”Nếu để cho người ta nghe thấy, có thể sẽ mất đầu.”

“Ta mới không muốn làm hoàng đế, chính vì nhiều người muốn ngồi lên cái ghế đó như vậy, cho nên ta mới muốn ngồi thử xem, đến cùng là có bao nhiêu thoải mái.” Nàng mặc dù có xem qua một ít triển lãm đổ cổ cung đình, trong đó cũng có triển lãm qua long ỷ, đáng tiếc không thể để cho người khác lên ngồi thử, nàng thật sự rất muốn biết cảm giác ngồi lên đó như thế nào.

Người trong ngực vì tiếng cười của hắn mà chấn động :”Chỉ cần là nguyện vọng của nàng, ta đều sẽ vì nàng thực hiện.”

“Vô cùng cảm kích.” Minh Nguyệt cúi người nói.

Ban đầu còn lâm vào cảm xúc u mê, bị nàng trộn lẫn như thế, Hàn Tĩnh đột nhiên cảm thấy tâm tình không tốt trở nên vui vẻ hơn, bỡi vì hiện nay hắn có được thứ gì đó càng quý giá hơn.

Đó chính là Minh Nguyệt.

break
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc