Ngày thứ hai, mặt trời lên cao, mưa cũng đã ngừng rơi.
Minh Nguyệt cùng với Vương bà bà dùng bữa sáng, ban đầu chỉ tính ăn một bát cháu, nhưng vì đối phương nhiệt tình tiếp đón, nàng đàng phải ăn thêm chén nữa, ăn xong liền nói muốn đi ra ngoài dạo, sau đó liền ra khỏi cửa.
“Đi thôi!” Xác định bốn bề vắng lặng, nàng mới nói chuyện với người bên cạnh.
Hắn túm lấy cánh tay Minh Nguyệt, hai thân hình nháy mắt biến mất.
“…Nơi này chính là linh sơn.” Chỉ trong nháy mắt, Hàn Tĩnh đã đưa nàng đi đến địa điểm cần đến :”Chắc là ở ngay phụ cận.”
Nghe Hàn Tĩnh nói như thế, Minh Nguyệt lập tức bắt đầu triển khai hành động tìm người.
“Sơn Thần!” Nàng vòng hai tay kề lên miệng, cất giọng hô to :”Sơn Thần, ngươi đang ở nơi nào? Mau xuất hiện đi! Có nghe thấy không? Sơn Thần…”
Minh Nguyệt một bên gào to, một bên đi tới, giọng nói trong sơn cốc quẩn quanh, kinh động vô số chim tróc trên cây, hơn nữa hôm qua mưa lại quá lớn, mặt đất biến thành lầy lội không chịu nổi, nàng chỉ lo tập trung tìm Sơn Thần, thiếu chút nữa trượt chân té ngã.
“Cẩn thận!” Hàn Tĩnh nhanh nhẹn ôm lấy eo nhỏ của nàng.
Nàng cúi đầu nhìn giầy thêu bám đầy bùn đất, nhưng cũng không thể quản nhiều việc như thế, lại tiếp tục gào to đi về phía trước :”Sơn Thần, nhanh chút xuất hiện đi…. Ta có việc muốn tìm ngươi…. Sơn Thần….”
Nàng gọi đến nổi ngay cả yết hầu cũng ẩn ẩn đau, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Sơn Thần, làm cho Minh Nguyệt không thể không hoài nghi người mà Vương bà bà nhìn thấy căn bản không phải là Sơn Thần, hoặc hắn đã sớm không còn ở ngọn núi này.
“Hay là hắn không ở nơi này?” Nàng nghi hoặc hỏi.
Hàn Tĩnh thi triển thần lực, tìm kiếm khắp cả toà núi, mục đích muốn tìm Sơn Thần đang ở nơi nào.
“Không, quả thật ta có thể cảm giác được, nhưng mà… Nếu đối phương không muốn hiện thân, nhất quyết trốn tránh, cho dù nàng có kêu rách cổ họng cũng vô dụng thôi.”
“Nhưng mà thời gian của Vương bà bà đã không còn nhiều nữa, cho dù là tội nghiệp bà cũng được mà, Sơn Thần cũng không nên ngay cả cơ hội gặp mặt bà ấy lần cuối cũng luyến tiếc không cho nàng.” Minh Nguyệt thực sự cảm thấy rất tức giận.
Nói xong, nàng lại tiếp tục hô---
“Sơn Thần! Vương bà bà muốn gặp mặt ngươi một lần, đây là tâm nguyện cả đời của bà ấy, ngươi ngay cả ra mặt một chút cũng không chịu lộ, căn bản chính là lòng dạ hẹp hòi, nhất định là đang muốn trả thù chuyện phụ thân bà ấy đã từng chặt đi lão thụ ngươi yêu thích nhất… Uổng cho thôn dân đem ngươi cung phụng thành Sơn Thần, cư nhiên ngay cả một chuyện nhỏ này cũng không chịu giúp, thật đúng là keo kiệt mà… Sơn Thần, ngươi… Khụ khụ….”
Minh Nguyệt thấy bên trái có một con suôi nhỏ, thế là đi qua, khom người múc một ngụm nước lên uống, yết hầu mới có thể thư hoãn được chút, lại tiếp tục mắng.
“Ngươi căn bản không phải người mà, mớ có thể không dám ra đây gặp ta, ngươi tên hỗn đản này, đến cùng có phải là nam nhân hay không a? Sơn Thần, ngươi còn không mau lăn ra đây cho ta….”
Huyệt thái dương của Hàn Tĩnh co rút đau đớn, lo lắng có nên chế trụ ngăn cản cái miệng nhỏ nhắn kia của Minh Nguyệt lại hay không.
Trong lúc xoay người, một trận gió núi thổi tới, khiến Hàn Tĩnh cảnh giác đem nàng kéo vào trong lòng bảo vệ.
“Cô nương cần gì phải đau khổ bức ta ra như vậy?” Một tiếng nói thở dài tao nhã cất lên.
Chỉ thấy một nam tử trước mặt khoảng chừng hai mươi, khuôn mặt tuấn tú, thân hình thon dài, tay cầm quạt xếp, ăn vận theo kiểu nho sinh, liền cùng hình tượng Vương bà bà hình dung rất giống nhau.
“Ngươi chính là Sơn Thần?” Minh Nguyệt ngẩng đầu lên hỏi.
Ánh mắt Sơn Thần mang chút kinh ngạc :”Cô nương thật sự có thể nhìn thấy ta?”
“Ta hiện tại không phải đang nói chuyện với ngươi sao?” Cơn tức giận của nàng lại ào ạt kéo về.
“Ngươi… Không phải là phàm nhân bình thường.” Nhìn Minh Nguyệt, Sơn Thần giống như muốn nhìn thấu nàng.
“Ta đương nhiên không bình thường, bỡi vậy mới có thể nhìn thấy ngươi trêu chọc người khác, sau đó vô duyên vô cớ lại biến mất, phụ lòng người ta.” Lời nói của Minh Nguyệt từng câu từng chữ cũng đều rất nặng nề.
Ánh mắt lướt qua Minh Nguyệt đang nói năng lỗ mãng, không muốn nhiều lời, Sơn Thần lại nhìn về phía Hàn Tĩnh cao ngạo tuấn tà đang đứng bên cạnh :”Thần Sông Thanh Hà vì sao lại tới đây?”
“Tất nhiên là vì nàng ấy, thê tử của ta.” Hắn nhàn nhạt trả lời.
Ánh mắt đảo quanh trên người bọn họ một vòng, khẩu khí ôn hoà của Sơn Thần lại mang theo vài phần ngưng trọng :”Vạn vật đều có chỗ về, người cũng giống vậy, ngươi thân là thần sông, không nên nhiễu loạn vận mệnh phàm nhân.”
Hàn Tĩnh cuồng tứ cười :”Ngươi nghĩ rằng ta sẽ giống ngươi đều để ý phong hào Thần Sông như vậy? Nếu không phải vì nàng, ngươi muốn mời ta đến, còn phải xem tâm tình của ta thế nào.”
“Bây giờ không phải là lúc thảo luận chuyện của ta, ngươi không cần đánh trống lãng…” Minh Nguyệt chất vấn Sơn Thần :”Vì cái gì không chịu hiện thân để cho Vương bà bà nhìn thấy ngươi?”
“Năm đó vì đứa nhỏ kia một mực muốn cứu phụ thân của mình, vô luận bị té ngã bao nhiên lần, đều vẫn nhịn đau đứng lên, cuối cùng lại bị lạc đường ở trong núi, cũng bỡi vì bị tấm lòng hiếu thảo này của nàng ta cảm động, không thể không hiện thân, sau này nàng ta vì phụ thân chịu tội, mỗi ngày bất chấp mưa gió đều đến đây cùng ta chơi cờ, năm năm liền đều trôi qua như thế…” Biểu cảm của Sơn Thần trong nháy mắt kia giống như là đang thất thần, nhưng mà trong chớp mắr liền đem cảm xúc ấy ẩn giấu đi.
“Với ta mà nói, kia chỉ là trong nháy mắt, lại đã quên chuyện nàng sẽ lớn lên, phải để cho nàng tiếp tục cuộc sống phàm nhân của mình, cho nên ta liền tận lực không hiện thân, nàng ta tự nhiên cũng sẽ không nhìn thấy ta.”
Sau khi nàng cẩn thận nghe xong, chỉ có một lời nhận xét :”Ngươi căn bản là đang trốn tránh, ngươi không chỉ trốn tránh Vương bà bà, mà cũng đang trốn tránh tình cảm thật của bản thân.”
“Ngươi sai rồi!” Khuôn mặt tuấn lãng tao nhã hơi tức giận.
Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng :”Ta nói sai sao? Nếu ngươi đối với Vương bà bà không có cảm tình, thì sẽ có thể thoải mái chúc phúc bà ấy, hi vọng bà ấy có thể có được hạnh phúc, cũng có thể để cho bà ấy an tâm xuất giá, mà không phải là đột nhiên biến mất không thấy như vậy, ngươi căn bản chính là trong lòng có quỷ.”
“Cô nương không nên vội vàng đưa ra kết luận.” Sơn Thần thề thốt phủ nhận.
“Là phu nhân.” Hàn Tĩnh lạnh lùng sửa lại.
“Nếu như để cho thiên đình biết được chuyện này, chỉ sợ sẽ giáng tội xuống, thậm chí sẽ lột bỏ chức thần của ngươi.” Hắn không cho là đúng nói.
“Ta đã hiểu, thì ra là ngươi sợ bị Vương bà bà liên luỵ, cho nên mới lựa chọn trốn tránh không gặp mặt bà ấy, nói tóm lại, làm Sơn Thần vẫn quan trong hơn bà ấy.” Minh Nguyệt đùa cợt cười nói.
“Không sai.” Sơn Thần khép chặt mắt lại. Cứ để cho nàng ấy cho rằng như vậy đi.
“Ở trên đời này, không phải mỗi đôi nam nữ yêu nhau đều có thể ở bên nhau như ý nguyện, nhưng mà cho dù có tách ra, cũng muốn đem những chuyện trong lòng nói rõ ra, như vậy mới không uổng phí tâm ý của bản thân, lại càng không lưu lại tiếc nuối gì…” Nàng tức giận kể lể :”Cho dù là giả dạng thành một bộ dáng thư sinh thì sao, ngay cả đầu óc cũng cổ hủ như vậy, sách đã đọc cũng đều uổng phí hết, một cái quy củ không có nhân tính như vậy, đã sớm nên phá bỏ.”
Sơn Thần trầm mặt không nói.
“Vương bà bà cũng không còn sống được bao lâu nữa!” Minh Nguyệt tức giận nói.
“Nàng….” Thân mình Sơn Thần chấn động.
“Đây cũng là tâm nguyện cuối cùng của bà ấy, ngươi không thể giúp bà ấy hoàn thành được sao?”
Sơn Thần thốt ra :”Ta phải tuân thủ lời hứa…”
“Lời hứa gì?” Nàng hình như nghe được mấu chốt trong chuyện này.
“Hắn ở trên ngọn núi này bản thân có thể hấp thụ được linh khí của nó, cùng với chuyện dân chúng thành kính cung phụng, thần lực của hắn cũng không thể chỉ có như vậy.” Trong lòng Hàn Tĩnh có chút nghi ngờ.
“Có ý tứ gì?”
Hàn Tĩnh không có cách nào xác định :”Đi về trước đi.”
“Cũng chỉ có thể như vậy thôi.” Sơn Thần đã cố ý muốn trốn đi, cho dù nàng tiếp tục kêu cũng vô dụng.
Khi Minh Nguyệt trở về nhà Vương bà bà, thấy quần áo trên người cùng giày của nàng đều dính đầy bùn đất, Vương bà bà liền vội vàng mang quần áo lúc còn trẻ của mình để cho nàng thay, ngay cả kích cỡ giày cũng không sai biệt lắm, nàng mặc vào cũng rất vừa vặn.
“Ngươi không phải là muốn học món hoa quế cao sao?” Vương bà bà cười hề hề nói :”Dù sao hôm nay cũng không có việc gì, buổi chiều ta sẽ dạy ngươi làm.”
Minh Nguyệt lập tức gật đầu :”Đương nhiên là rất tốt a.”
Thế là, buổi chiều hôm nay, Minh Nguyệt đều đi theo Vương bà bà học làm bánh hoa quế cao, đối với món ăn, nàng đều rất rành rẽ, nhưng đối với bánh ngọt lại không có nghiên cứu gì.
“…Buổi tối đến lượt ta nấu cơm, để cho Vương bà bà nếm thử tay nghề của ta.” Nàng xoa xoa bột trong tay, cũng muốn bộc lộ tài năng của mình, xem như hồi báo Vương bà bà.
Vương bà bà cười híp mắt :”Được được, cô nương có tấm lòng tốt như ngươi, nhất định sẽ có thể gả cho một gia đình tốt, người nào có thể lấy được ngươi, chính là phúc khí mà đời trước đã tu luyện được.”
“Nói không sai nha.” Minh Nguyệt cố ý quăng ánh mắt về phía nam nhân đang đứng một bên kia, như là đang nói “Có nghe thấy không”, khiến cho Hàn Tĩnh có chút buồn cười mà nở nụ cười.
“Vương bà bà có phải mệt rồi hay không? Muốn nghỉ ngơi một chút không?” Nàng hỏi.
“Không cần, không cần, không biết vì sao hai ngày nay tinh thần ta đặc biệt tốt, có thể là bởi vì đặc biệt hợp ý cùng ngươi, lại thân thiết…” Vương bà bà cười hề hề nói :”Đã rất nhiều năm ta cũng không có cao hứng như vậy rồi.”
Cánh mũi Minh Nguyệt đau xót :”Ta cũng vậy, có thể gặp được Vương bà bà đúng là quá tốt.”
“Nào, trước hết se thành một đoàn, sau đó… Ở trên mặt điểm một chút…” Vương bà bà xuất ra khuôn mẫu, chỉ Minh Nguyệt kế tiếp nên làm thế nào.
Cứ như vậy, một già một trẻ, một bên làm bánh ngọt, một bên vui vẻ trò chuyện, vượt qua toàn bộ buổi chiều.
Đợi đến chạng vạng, Minh Nguyệt sử dụng những nguyên liệu hiện có nấu ăn, muốn tự mình xuống bếp làm vài món ăn, để cho Vương bà bà vừa lòng thưởng thức.
Vương bà bà không giấu được nét mặt khát vọng, không khỏi cảm thán mà phán :”Thì ra là do nương ngươi dạy? Có được một nữ nhi tốt như ngươi, thật đúng là làm cho người ta hâm mộ.”
“Vậy ăn nhiều một chút.” Minh Nguyệt giúp Vương bà bà gắp thêm thức ăn.
“Ngươi cũng ăn, ngươi cũng ăn.” Vương bà bà vẻ mặt cảm động.
“Để ta bưng canh lên…” Giống như ở nhà với mẹ cùng nhau ăn cơm, chuyện này đều là nàng thường xuyên làm.
“Được, được.” Giống như có con gái ở bên người, cũng làm cho Vương bà bà an ủi được đôi chút.
Mãi cho đến khi trở về phòng, đêm dài thanh tĩnh chầm chậm trôi qua, bên ngoài chỉ nghe tiếng ve kêu vang.
Ngủ được một lát, Minh Nguyệt lại tỉnh giấc, giống như muốn trút giận liền đánh vào tấm ván gỗ giường, ván gỗ phát ra tiếng vang bang bang, nhưng nghĩ đến ầm ĩ như thế sẽ làm Vương bà bà tỉnh giấc, nên vội vàng thu tay lại.
“…Sáng sớm hôm sau, ta muốn trở lên núi đi tìm Sơn Thần, lần này cho dù là phải cầu xin ta cũng muốn cầu cho đến khi hắn đồng ý gặp mặt Vương bà bà.” Nàng muốn nổ lực thêm lần nữa.
“Vậy mau ngủ đi.” Hàn Tĩnh có thể cảm nhận được tâm tình của nàng vô cùng lo lắng, chưa bao giờ để ý hỉ nộ ái ố của người khác như hắn, lại bỡi vì Minh Nguyệt mà cả xúc cũng phập phồng theo.