“Bắn đi! Con mẹ mày mau bắn cho ông đây đi!”
Anh thở hổn hển, dường như sắp tuốt ra tia lửa rồi, gậy thịt cứng nhắc vẫn không có bắn tinh.
Ngược lại là cái huyệt non kia còn phản ứng kịch liệt hơn, nước dâm tanh tưởi trực tiếp chảy ra trên gar giường, để lại một mảng vết nước.
Chu Sùng Liệt càng tuốt càng tức, càng tức càng nóng nảy, cuối cùng cơn giận bốc lên não, trực tiếp vung một bàn tay vỗ vào hoa huyệt của chính mình.
Ý định của anh vốn là muốn dạy dỗ cái thứ đột nhiệt xuất hiện, thế nhưng hiển nhiên anh không ý thức được, thứ này mọc trên người anh, bị đánh, người đau cũng chỉ có thể là chính anh.
“A ha…”
Huyệt dâm bị tay vỗ lập tức run rẩy phun ra một luồng dịch dâm, cảm giác tê dại như bị điện giật lập tức đánh úp lại, Chu Sùng Liệt không có phòng bị, nháy mắt phát ra một tiếng rên dâm mỹ.
Bị chính mình đánh huyệt đánh đến mức kêu dâm, điều này đối với 1 thuần mà nói, có thể nói là sự sỉ nhục to lớn!
Chu Sùng Liệt sợ chính mình lại phát ra âm thanh mất mặt gì nữa, thế là chẳng dám tiếp tục đụng vào chỗ đó, cứ như vậy chịu đựng dục vọng thức mãi cho tới khi trời sáng.
*
Vừa mới tiến vào phòng làm việc, Phương Tư Vũ còn chưa đứng vững, cửa phòng đã ầm ầm bị tông ra.
Chu Sùng Liệt hùng hổ xông vào, lập tức vươn tay đóng cửa lại, tinh thần nghiêm trọng, quầng mắt lồ lộ một vòng tron đen thật to.
“Tối qua lại làm thông đêm à?” Phương Tư Vũ tập mãi cũng thành quen.
Hắn treo áo khoác gió lên trên cây treo đồi, thay áo Blouse, ngồi xuống trước máy tính, ngón tay thon dài gõ trên bàn phím, hỏi cũng không hỏi Chu Sùng Liệt một câu, liền tự tiện đánh một đơn lấy thuốc đưa tới.
“Viết xong rồi, tự mình tới phòng thuốc lấy, nói với người ta mỗi buổi sáng trưa tối bôi một lần.”
Nhưng tay hắn đưa đơn nửa ngày rồi, lại vẫn chẳng có ai nhận.
Chu Sùng Liệt cứ ngồi cúi đầu trên sofa như vậy, khác hẳn dáng vẻ phóng khoáng tùy tiện hằng ngày, nhìn có vẻ giống một quả cà héo dưới sương hơn.
“Lần này tôi tới tìm ông không phải vì loại chuyện đó!”
Anh bức rức nắm tay, lắp bắp nói rõ lý do mình tơi.
“Ông…từng gặp người song tính chưa?”
“Người song tính? Ông làm người ta có thai rồi?”
Phương Tư Vũ ngừng một chút, sau đó hỏi han mà chẳng cần nghĩ ngợi.
Theo như hắn, Chu Sùng Liệt có thể hỏi loại vấn đề này, chỉ có hai loại khả năng, là anh muốn làm, hoặc là anh đã làm rồi.
Mà với bản lĩnh của Chu Sùng Liệt, không có tồn tại cái thứ gì anh muốn làm mà lại không làm được, cho nên chắc là vế sau.
Ai biết hắn vừa dứt lời, Chu Sùng Liệt lại như là bị đâm trúng điểm G,trong nháy mắt bỗng trở nên luống cuống.
“Ông đang nói cái rắm gì thế, cái gì mà có thai với không có thai! Cmn đừng có nói bậy!”
Tự dưng bị mắng một hồi, ai cũng sẽ không chịu nổi, càng miễn bàn tới Phương Tư Vũ có tính cách luôn kiêu ngạo lạnh lùng.
Tuy hắn rất quen với Chu Sùng Liệt, hiểu rõ tính cách thiếu gia của anh, nhưng hiểu và khoan dung, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Cạch cạch.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ hai cái trên mặt bàn, thông qua mắt kính, ánh mắt nhìn về phía Chu Sùng Liệt ẩn chứa vài phần tức giận.
“Thiếu gia Chu, chỗ này của tôi không phải là nơi trút giận của cậu, nếu không có chuyện gì khác, phiền cậu ra ngoài, tôi còn phải tiếp đón bệnh nhân.”