Kêu A Tả A Hữu đến làm chuyện này, rốt cuộc thì Diệp Thê vẫn chỉ dám trộm nghĩ trong đầu, nàng thật sự không có mặt mũi đi kêu đâu.
Ngoài phòng sắc trời đã tối, ánh trăng trốn sau đám mây, nửa ẩn nửa hiện, tia sáng xuyên qua cành lá cổ thụ in vài cái bóng loang lổ, gió nhẹ rêu rao vài cái, kiều diễm nói không nên lời.
Diệp Thê có chút chột dạ nhìn nhìn bên ngoài, tuy biết không có người ở đó, nhưng ánh trăng sáng vẫn chọc cho nàng bất an đến co quắp.
Hàm răng nữ nhân cắn cắn môi dưới phấn nộn, in hằng dấu răng nhợt nhạt, nàng nhắm mắt trấn an bản thân, sau đó mở mắt ra, trong mắt là một tia dũng mãnh thấy chết không sờn, không phải chỉ là cởi cái quần thôi sao!
Diệp Thê vén tay áo lên gia tăng khí thế cũng cho chính mình thêm can đảm, nàng mở nút thắt trên quần nam nhân, đôi tay nắm chặt hai mép quần kéo xuống một chút, hừ, lớn lên chân dài như thế làm cái gì chứ... Cởi còn khó khăn như vậy, nữ nhân oán trách nói thầm.
Nàng giữ nguyên tư thế không dám quay đầu nhìn loạn, thật vất vả mới đem quần của Thẩm Tương Uyên kéo đến mắt cá chân, dư quang nơi khóe mắt liền thoáng nhìn, thấy vật dữ tợn giữa hai chân nam nhân, nháy mắt liền trừng lớn con ngươi.
Trước khi Diệp Thê xuất giá, đã có ma ma truyền thụ cho nàng một chút kiến thức về chuyện phòng the của phu thê, lại nhét cho nàng vài quyển sách hay tranh đẹp như《 Dưỡng sinh phương 》,《 Ngọc Nữ tâm kinh 》,《 Tố Nữ kinh 》..., tuy lúc đó nàng xấu hổ muốn chết, lại vẫn nghiêm túc nghe xong, nhưng Thẩm Tương Uyên rời đi gác lại đêm động phòng hoa chúc, trong thời gian xa cách đó, Diệp Thê liền đem chuyện này vứt ra sau đầu.
Giờ phút này cảnh cũ gợi lại, trong đầu nàng liền chạy ra những bức xuân cung đồ miêu tả chi tiết được vẽ trên sách, trong đó nam nhân đứng hoặc nằm, nhưng điểm chính đều ngạo nghễ khoe ra côn th*t của bản thân, cơ mà của bọn họ sao với vật giữa háng Thẩm Tương Uyên kia, quả thật là đã gặp sư phụ.
"Xem vóc người của Trấn quân tướng quân chắc chắn nó rất lớn đi, ŧıểυ thư dù sợ cũng phải ăn cho xong, không được làm hỏng tình thú trên giường của phu thê." Lời nói của ma ma rõ ràng văng vẳng bên tai.
Cái gì lớn, cái gì ăn xong, ngay lúc đó Diệp Thê bị ngôn ngữ hàm súc làm cho mê man, hiện giờ xem như hiểu rõ, nữ nhân mặt đỏ tai hồng kéo chăn mỏng ở một bên qua che lại phần hông của Thẩm Tương Uyên, trước... trước tiên lau cẳng chân cho sạch đã.
Nam nhân thường xuyên mang thiết ủng, trong ngón chân nhô lên vết chai dày, bàn chân dày rộng, đỉnh thiên lập địa.
Diệp Thê chỉnh lại khăn đủ che chân cho Thẩm Tương Uyên, tay nhỏ cách lớp vải ấm mát xa huyệt vị ở chân cho hắn, bởi vì chân nàng không tiện, cho nên thời gian trước có theo y giả học qua một chút kỹ xảo xoa bóp.
Thẩm Tương Uyên trong mơ rất là hưởng thụ cảm giác được nàng hầu hạ, hàm hồ phát ra thở dốc.
Mát xa đến cẳng chân, cơ bắp cứng như thiết của nam nhân liền thả lỏng, Diệp Thê dụng tâm ấn ấn xoa xoa một hồi, lúc chạm đến chăn mỏng chống đỡ địa phương kia lập trước rơi xuống.
Chỉ một chút nữa thôi, ân, một chút nữa thôi liền chạm đến nơi đó, Diệp Thê trong lòng tự nói với chính mình.
Nữ nhân cúi đầu nghiêm túc mát xa, không có chú ý đến nam nhân bởi vì nóng mà đã tự kéo chăn ra, còn không quên gãi gãi bụng, chân cũng vừa mới động.
Diệp Thê đang bận rộn ngơ ngác ngẩng đầu nhìn nam nhân bỏ chân qua một bên, đập vào mắt là côn th*t đỏ đậm, thô to, gốc rễ mọc thành cụm lông đen nhánh.
Không biết có phải ảo giác hay không, nữ nhân loáng thoáng nghe thấy một chút mùi vị không nói rõ, làm thân mình nàng chấn động, không thể không thay đổi tư thế ngồi, hai chân xấu hổ khép lại.
Rốt cuộc sao lại lớn lại dài như thế a, ngày thường treo lủng lẳng không mệt sao? Diệp Thê có phần cổ quái nghi vấn.
Lại thấy vết thương trên đùi hắn, miệng vết thương nghiêng nghiêng, thiếu chút nữa là kéo đến bộ phận mấu chốt rồi.
Hạ tam lạm chiêu thức (3 chiêu thức bừa bãi), thế mà lại hướng đến địa phương này chém xuống, vạn nhất bị thương đến... Diệp Thê không hề biết tên quỷ xui xẻo kia sớm đã bị Thẩm Tương Uyên chém thành hai đoạn.
Sau khi hoà hoãn cảm xúc lại, nghĩ đến "của quý"của hắn, Diệp Thê liền lấy cái khăn lụa bên hông vụng về phủ lên trên côn th*t thô dài, miễn miễn cưỡng cưỡng che bộ phận nào đó lại, nàng mới dám xuống tay chà lau.
Sau khi lau khô hai đùi tráng kiện, Diệp Thê do dự nâng vật kia lên, tuy ngăn cách bởi một lớp khăn tay, lại nghĩ đến thứ mình đang nắm là một cây côn th*t nóng hổi, nữ nhân phải cố tự an ủi mình, nhưng thứ đồ chơi sinh long hoạt hổ kia không ngừng biểu hiện lực lượng của nó qua hệ thống kinh mạch chằng chịt không ngừng thình thịch nảy lên trong tay nàng, Diệp Thê ngượng ngùng chỉ mong nhanh chóng lau cho xong.
Một tay đỡ côn th*t, một tay xoa bộ phận giữa đùi hắn, trên mặt Diệp Thê không chỗ nào là không đỏ, lặp lại vài lần, nàng mới đem tay rút khỏi đùi nam nhân, rốt cuộc cũng xong, nhưng mà không ngờ, lúc nàng buông tay ra —
Đồ vật kia mất đi chỗ dựa vẫn không chịu rũ xuống như lúc trước, mà là nửa ngẩng lên, thẳng tắp nâng lên khăn lụa của nàng.
Diệp Thê vạn phần hoảng sợ, như lâm đại địch.
—
Phu nhân hoa dung thất sắc: A a a a! Lên rồi!
Thẩm ŧıểυ tướng quân kiêu ngạo: Năng lượng chim lớn mà lại!