Ký ức mơ hồ khi hắn còn bé, thân mình nho nhỏ đứng trước cửa phòng cha nương, trên mũi còn treo cái phao nước mũi.
"Tương Uyên, con về sau phải làm tướng quân, sao có thể luôn bám lấy mẫu thân con." Phụ thân thân hình cao lớn trong mắt ấu tử đó chính là thái sơn, ông chặn trước cửa phòng, khó có thể vượt qua được.
"Nhưng mà Uyên Nhi ở một mình rất sợ..." Thẩm Tương Uyên xoa xoa đôi mắt, hắn nghiêng đầu còn muốn nhìn vào trong.
"Tương Uyên." Phụ thân xụ mặt dùng tay bắt được đầu ŧıểυ gia hỏa.
Thẩm Tương Uyên ngượng ngùng lùi lại, mỗi bước lại quay đầu lại một lần tha thiết nhìn về chủ viện của cha nương.
Từ lúc bắt đầu hiểu chuyện đến nay, thời gian Thẩm Tương Uyên có thể thân cận mẫu thân liền ít ỏi đến đáng thương, hắn thích hương vị trên người mẫu thân, mềm ngọt như bánh đường, chỉ tiếc, dù là mẫu thân hay là bánh đường hắn đều không thể có được quá nhiều.
Thẩm phụ nghiêm khắc, không nhờ người khác mà tự tay quản giáo Thẩm Tương Uyên, học văn tập võ đối nhân xử thế, dạy hắn không được si mê ngoạn vật, vui mừng không được lộ rõ nét trên mặt, không được phóng túng chính mình.
Vì thế, thời gian Thẩm Tương Uyên phải cai sữa sớm hơn các bạn cùng tuổi rất nhiều, phòng ngừa hắn ỷ lại bà vυ" và người bên cạnh.
Ngay lúc đó Thẩm gia trên triều lại bị đưa lên đầu sóng ngọn gió, vô số đôi mắt nhìn chằm chằm, vô số thế lực muốn nhét người vào bên trong, cho nên Thẩm phụ dụng tâm lương khổ làm như vậy, xét về tình cảm có thể tha thứ được.
Nhưng Thẩm Tương Uyên không hiểu, hắn kiên định nghĩ phụ thân hắn hận hắn làm mẫu thân khi sinh hắn bị tra tấn đủ đường, mới buộc hắn luyện công tập võ, người khác khóc đều có bà vυ" dỗ, nhưng hắn thì không có.
Lại đến thời kỳ thiếu niên thành thục, người khác đều có nha hoàn thông phòng, yến oanh mềm mại hầu hạ, Thẩm tương Uyên lại cùng một đám lão gia tử lăn lộn trong bùn đất.
Lúc hắn vết thương chồng chất trở về nhà, nhìn thấy huynh đệ nhà thúc bá xuân phong đắc ý trái ôm phải ấp, phản nghịch trong xương cốt Thẩm Tương Uyên bắt đầu hiển lộ.
Hắn đem toàn bộ bà vυ" của mình phân phát hết ra ngoài, ngài muốn ta được ba, ta liền làm đủ mười cho ngài xem.
Thậm chí cố ý không nghe ý kiến của phụ thân, lựa chọn thư đồng xuất thân địa vị ti tiện.
Hình ảnh hồi ức lại chuyển động, đến một mảnh trắng xóa.
Thẩm Tương Uyên lúc đó mới biết, hóa ra thái sơn cũng có lúc sụp đổ.
Phụ thân vất vả lâu ngày thành bệnh, thuốc thang châm cứu cũng vô phương cứu chữa, mẫu thân thương tâm liền làm bạn theo cùng.
- ---------------
Trong lúc ngủ mơ Thẩm Tương Uyên phảng phất thấy được cảnh tượng lúc phụ thân nhắm mắt xuôi tay ở trước mặt mình, thân thể hắn trong lúc vô ý thức liền có phản ứng.
Diệp Thê bị nam nhân bắt lấy tay kinh hách cho rằng hắn đã tỉnh, ngưng mắt nhìn lại thấy hai mắt hắn nhắm chặt bất an, lông mày cùng nhíu chặt ngưng trọng.
"Tướng quân..." Diệp Thê nhẹ giọng gọi.
"Cha... Uyên Nhi..." Thẩm Tương Uyên mê sảng nói.
"Tướng quân." Diệp Thê chuyển cổ tay vài lần tránh thoát được năm ngón tay của hắn, nhìn thấy lòng bàn tay hắn trống trơn, mới chủ động nắm lấy, đôi tay áp vào nhau.
- --------------------
Đêm trước ngày mai táng cha nương, Thẩm Tương Uyên cho tất cả mọi người lui ra, một mình túc trực bên linh cữu, giờ phút này hắn đã nếm trải đủ mùi huấn luyện, mới hiểu được thâm ý của phụ thân, chỉ tiếc là thời gian đã muộn rồi.
Thẩm Tương Uyên quỳ gối trên nệm bồ hương, hai mắt mở trừng trừng, giống như phụ thân hắn nhiều năm trước trắng đêm không ngủ.
Trời sáng, Thẩm gia, dù sao cũng phải có người tiếp tục dẫn dắt đi lên.
Mấy năm trôi qua, Thẩm Tương Uyên vẫn là Thẩm thất thiếu gia kiêu ngạo ương ngạnh như cũ, người khác nói hắn không biết thu liễm, cậy được thiên tử sủng ái muốn làm gì thì làm, nhưng làm sao biết được ý nghĩa trong đó.
Hắn tự biết không làm được hỉ nộ không hiện ra sắc như phụ thân đã dạy, Thẩm Tương Uyên thích đơn giản thô bạo, cho nên hắn cuồng ngạo, dùng phù hoa bề ngoài che lấp chân thật, chỉ có như vậy đám người kia mới không dễ dàng mạo phạm được hắn.
Thẩm Tương Uyên, một thanh đao mũi nhọn sắc bén, không người nào dám nắm.
- -------------------
Diệp Thê thay đổi tư thế, một tay nắm tay hắn, một tay nhẹ nhàng ôn nhu vuốt ve ngực hắn vỗ về hắn ngủ trở lại, thẳng đến khi Thẩm Tương Uyên hô hấp vững vàng, mới buông tay chuẩn bị đi ngủ, ở trong phòng Phúc Vinh an trí thêm một cái giường nhỏ.
Thẩm Tương Uyên mơ mơ màng màng nghe âm thanh nữ tử xa lạ, quen thuộc lại xa lạ, quen thuộc chính là ngữ điệu nhu tình, mẫu thân cũng sẽ hát đồng dao như vậy, xa lạ chính là hắn tìm nữ nhân khi nào chứ...
Bởi vì nằm nơ, làm cho ký ức nam nhân hỗn loạn, hắn nghiền ngẫm, nhanh chóng tìm được ngọn nguồn.
Có một ngày, khi Thẩm Tương Uyên sửa sang lại di vật của phụ thân, lơ đãng phát hiện một trang giấy, căn cứ theo trên đó ghi chép lại hắn biết được phụ thân lúc trẻ có kết giao với một người bạn tốt, người kia là thương nhân, khẳng khái trợ giúp bằng hữu, lại bất hạnh gặp phải kiếp họa bất ngờ, phu thê đều chết, chỉ để lại một nữ nhi cô độc.
Thẩm phụ muốn tiếp tế, nhưng lúc ấy trong triều rung chuyển, tự thân hắn còn khó bảo toàn, để khỏi liên lụy người khác đành từ bỏ chuyện kia.
Thẩm Tương Uyên đọc nhanh như gió nhanh chóng xem xong, cười nhạo một tiếng, lập tức lệnh cho A Hữu, đem sự tình phân phó xuống dưới.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Tương Uyên liền ngồi ở trà lâu trên cao nhìn xuống xuống, xem cái cô nương tên là "Diệp Thê" kia trên đường.
"Ngươi nói, một nam nhân muốn chiếu cố một nữ nhân thì phải làm gì?" Thẩm Tương Uyên gõ gõ mặt bàn.
"Thành thân." A Tả trả lời, tư duy của hắn luôn luôn đơn giản.
Thành thân? Thẩm Tương Uyên cổ quái nhìn A Tả, cẩn thận ngẫm lại, thế nhưng cảm thấy chủ ý này không tồi.
Bởi vì sự tình lúc nhỏ, Thẩm Tương Uyên hiếm khi tiếp xúc với nữ tử, một thời gian dài, cũng liền không có cái hứng thú nói chuyện yêu đương, lại nói, lấy địa vị hiện giờ của hắn, vô luận là cưới ai, trong đó đều không thể thiếu quan hệ lợi ích gia tộc, mưu cầu tính kế.
Thẩm Tương Uyên cũng không hy vọng chính mình sẽ gặp được một người trân ái nữ tử có thể cùng ân ái giống như phụ mẫu hắn, nhưng ít ra...
Nam nhân uống một ngụm trà, hương vị chua xót chảy vào yếu hầu, thị lực hắn tốt, từ xa đã thấy Diệp Thê bán hết đồ thêu, dùng bạc bán được mua một tô sữa bò to ôm ở trước ngực, dáng người nàng rất tốt, trước ngực phồng lên, quần áo cũng không che được đẫy đà.
Trong nháy mắt Thẩm Tương Uyên cảm thấy khát khô kì lạ, nhưng cụ thể là thèm cái gì thì... không thể nói.
- -----------------------
"Nước..."
Diệp Thê đang cởi áo trên người chỉ còn mặc yếm, đột nhiên nghe âm thanh yếu ớt của nam nhân, giày còn chưa kịp mang, vội vàng chạy đi rót nước đưa cho Thẩm Tương Uyên.
"Tướng quân, uống nước?"
Thẩm Tương Uyên nửa tỉnh nửa mê vội vàng uống nước, khát khô cảnh trong mơ mang đến dần dần giảm bớt.
Hầu kết nam nhân khẽ động, sau khi uống hết nước trên tay nữ nhân liền thanh tỉnh hoàn toàn, mí mắt run rẩy một lát sau chậm rãi mở ra, ánh sáng ập tới, làm cho nam nhân mê mang đã lâu có chút không thích ứng, hắn nâng mi mắt, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm hai khối trắng nõn...
Diệp Thê thấy ánh mắt hắn từ tan rã đến dần dần ngưng tụ, tựa hồ đang nhìn chằm chằm nơi nào đó, liền theo tầm mắt hắn cúi đầu, nàng hậu tri hậu giác mới ý thức được chính mình quần áo không chỉnh tề, áo yếm xộc xếch tán loạn lộ ra khe rãnh sâu hút, hơn phân nửa nhũ thịt trắng tuyết lộ ra bên ngoài.
"Nha!"
Diệp Thê kinh hô một tiếng che ngực lại, quay đầu nhìn mũi Thẩm Tương Uyên chảy ra hai dòng máu.
Ngây thơ xử nam Thẩm ŧıểυ tướng quân: Làm gì! Ta chính là ngực khống!
Ôn nhu sủng nịnh Thê tỷ tỷ: Hảo hảo hảo, không nóng nảy không nóng nảy.
Tỷ tỷ cùng Thẩm ŧıểυ tướng quân cá tính đại khái đã có màn lăn giường, hì hì hì tỷ tỷ là dám biểu đạt ra khát cầu của mình, nhưng ŧıểυ tướng quân không được a, hắn tuy rằng cuồng ngực nhưng dũng khí xem ngực một chút cũng không dám!