Làm Thế Nào Để Không Nhớ Hắn

Chương 23 - Chương 23

Trước Sau

break
Convert: Sakahara

Editor: Mãn Mãn

Lời editor: Mình đã giải thích ở dưới nhưng mình cũng xin phép chính thức giải thích ở đây cho việc đăng truyện thất thường của mình trong mấy tháng gần đây.

Trường mình học bình thường 1 kì chia làm hai nửa, mỗi nửa có hai môn, nhưng đợt này trường không thuê được giáo viên nên nửa kì trước mình chỉ học 1 môn, nhưng hiện tại lại đang chạy 3 môn với 9 bài luận khác nhau. Vậy nên, thời gian edit truyện cuả mình bị thu hẹp tới mức thảm hại ; - ; Mong các bạn thông cảm cho mình.

Vivi chúc các bạn đọc truyện vui vẻ :D

*

Sáng sớm hôm sau, Tô Dương liền cùng đoàn quay phim của cô tới nhà giám đốc Chu, nghe Chu phu nhân nói giám đốc Chu đã đi sở giao dịch chứng khoán Hồng Kông vào sáng sớm nay, Tô Dương không hỏi nhiều nữa.

Bố trí xong hiện trường, xe của Lục Duật Thành và Cố Hằng cùng rẽ vào sân biệt thự.

Sau khi Lục Duật Thành xuống xe, nhìn chằm chằm vào Tô Dương vài giây, vẫn là câu nói vạn năm không đổi kia, hỏi cô: Đã ăn sáng chưa?

Tô Dương gật đầu, một lát sau lại hỏi: Sao hôm nay cậu lại qua đây?

Lục Duật Thành nhìn cô, tức giận nói: Nghệ sĩ của công ty tôi quay quảng cáo ở chỗ này, tôi tới để xem, không được chắc?

Cố Hằng là nghệ nhân dưới trướng tập đoàn giải trí Phương Dịch, Lục Duật Thành là ông chủ của Phương Dịch.

Tô Dương chép miệng, không nói gì nữa.

Lục Duật Thành xoay người vào khu vực nghỉ ngơi tạm thời ở trong sân.

Cố Hằng đang chơi với béc giê ở khu quay phim, Tô Dương cất bước đi qua, gọi: Anh Bố, lại đây!

Anh Bố nghe thấy tiếng liền quay đầu, vui mừng chạy về phía Tô Dương, tới trước mặt cô liền ngồi xuống, vẫy vẫy đuôi, thè lưỡi ra, như đang nịnh nọt cô.

Tô Dương nhìn mà mở cờ trong bụng, khom lưng xoa đầu Anh Bố, trải qua một ngày chung đụng, Tô Dương rất thích chú béc giê này.

Cố Hằng cũng đi tới, Tô Dương nghiêng mặt nói với Cố Hằng: Cậu có cảm thấy ánh mắt của Lục Duật Thành rất giống với Anh Bố không, thỉnh thoảng rất tiện.

Cố Hằng: ...

Muốn cười mà không được, lướt mắt qua Tô Dương, nhìn về phía sau cô.

Tô Dương lại bắt đầu trêu trọc Anh Bố, cái mà cô gọi là tiện chính là có khi sẽ trở nên đê tiện với người bên cạnh, cũng không có ý gì xấu, nhưng ý nghĩa của lời này lại hoàn toàn thay đổi khi lọt vào tai Lục Duật Thành.

Cô khom người, áo phông bị kéo lên một chút, da thịt nõn nà trắng mịn ở phần eo như ẩn như hiện, phong cảnh kiều diễm.

Lục Duật Thành nhanh chóng xoay mặt nhìn bốn phía, nhân viên nam trong đoàn của Tô Dương đều đang bận bịu ở khu quay phim, không nhìn về bên này.

Hắn đến gần hai bước, đưa tay kéo áo phông của cô xuống.

Tô Dương cảm thấy có người chạm vào mình, lập tức đứng thẳng, khuôn mặt lộ vẻ bất mãn, còn chưa đợi cô mở miệng, chợt nghe Lục Duật Thành nói: Tôi tiện thế nào?

Tô Dương: ...

Không phải hắn vừa đi nghỉ ngơi sao?

Lục Duật Thành lười biếng nâng mắt nhìn cô, lấy thuốc lá ra, ném một cây cho Cố Hằng, tự đổ ra một cây, châm lửa.

Hút một hơi, chậm rãi nhả khói, hơi híp mắt nhìn cô, Nói thử xem.

Hắn tiện như thế nào sao?

Tô Dương không muốn nói nhảm với hắn, hiện tại người đàn ông này đã trở nên khó có thể nói lý, cô vẫn nên trốn tránh thì hơn, vậy nên cô ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục cúi đầu trêu chọc Anh Bố.

Lục Duật Thành cũng biết hắn của hiện tại đã không giống như trước kia, cũng không cố chấp muốn câu trả lời của cô, kéo một cái ghế tới ngồi cạnh Cố Hằng, thuận tay gảy tàn thuốc.

Hắn thấy Cố Hằng vẫn còn vuốt ve điếu thuốc kia mà không hề hút, khẽ cười một tiếng: Thế nào, cai rồi à?

Cũng học hắn của ngày trước, bắt đầu cai thuốc vì Tô Dương không thích sao?

Bây giờ nghĩ lại, thực đúng là không cần thiết, nếu một ngày nào đó cô nói một câu, Lục Duật Thành, đừng hút thuốc nữa được không? Nhất định cả đời này hắn sẽ không bao giờ hút.

Nhưng cô chưa từng nói như vậy, cô chỉ biết quan tâm tới gã Tưởng Bách Xuyên kia mà thôi!

Tô Dương chơi với Anh Bố một lát, nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian cũng không sai biệt lắm, cô nhìn về phía Cố Hằng: Đi thôi, đi thay quần áo rồi trang điểm.

Nói xong liền xoa tai Anh Bố, ý bảo Anh Bố cùng đi đổi quần áo với cô.

Lục Duật Thành nghiêng mặt hỏi Cố Hằng: Con béc giê kia là đực hay cái thế?

Cố Hằng đứng dậy, Giống giới tính của cậu ấy.

Lục Duật Thành: ...

Dừng nửa giây, Cố Hằng cười chế nhạo: Có phải đặc biệt hận bây giờ mình không phải Anh Bố hay không? Nói xong liền xoay người rời đi.

Lục Duật Thành không khỏi văng tục, trong lòng mắng Cố Hằng lên tận trời.

Nửa tiếng sau, Tô Dương cùng Cố Hằng thay xong quần áo, trang điểm đơn giản sạch sẽ, chỉ hơi nhàn nhạt.

Cố Hằng mặc quần tây đen, áo sơ mi trắng, không đeo cà vạt cũng chẳng cài khuy tay áo, cổ áo buông lỏng mấy khuy, tay áo kéo lên một đoạn, lộ ra cánh tay rắn chắc.

Thấy Cố Hằng đi ra, Lục Duật Thành hỏi: Đồng Đồng đâu?

Thái độ của Cố Hằng vẫn rất tốt: Đang quay khúc dạo đầu ở trong biệt thự.

Lục Duật Thành: Đã bắt đầu quay rồi sao?

Ừm.

Trong biệt thự, Tô Dương đang đi chân trần, ngồi xếp bằng trên thảm lông dê, lật



break
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc