Convert: Sakahara
Editor: Mãn Mãn
Tưởng Bách Xuyên bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức của di động, trước khi ngủ, anh đã tính sơ qua thời gian Tô Dương có mặt tại Hồng Kông, liền đặt chuông báo thức để kịp thời trả lời tin nhắn của cô.
Anh sờ di động, mấy tin nhắn chưa đọc đều do cô gửi tới.
Bấm gọi điện thoại cho cô.
Phải qua một lúc lâu, bên kia mới bắt máy.
A lô, bên chỗ anh đang là rạng sáng, sao anh còn chưa ngủ? Giọng Tô Dương có chút khàn khàn.
Đầu óc hỗn độn của Tưởng Bách Xuyên tỉnh táo không ít, không đáp mà hỏi: Đồng Đồng, làm sao thế?
Giọng cô nghe như vừa khóc.
Tô Dương hít sâu mấy cái: Không có gì, có lẽ là do không được ngủ ngon trên máy bay thôi.
Tưởng Bách Xuyên nhẹ nhàng thở ra: Đã sớm ra khỏi chỗ hải quan rồi chứ?
Tô Dương: Ừm, hôm nay ít người nên em không cần phải xếp hàng, đúng dịp Lục Duật Thành đi đón Cố Hằng, em ngồi nhờ xe của bọn họ, hiện tại đã ở khách sạn rồi.
Tưởng Bách Xuyên lại dặn dò cô: Em đừng xích mích với bọn họ, có việc gì thì nói chuyện đàng hoàng, rõ chưa?
Em biết rồi, anh mau ngủ đi, nếu không ngủ thì trời sáng mất.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Tưởng Bách Xuyên cũng không cảm thấy buồn ngủ, liền rời giường bật máy tính, bắt đầu xử lý e-mail.
Còn chưa tới giữa trưa, Tưởng Bách Xuyên liền nhận được điện thoại của tổng giám đốc Laca.
Tưởng, chúng tôi đã quyết định cùng hợp tác với chiến lược đầu tư của Hải Nạp, hợp tác vui vẻ!
Tưởng Bách Xuyên cười nhạt nói: Cảm ơn sự tín nhiệm của ngài, hợp tác vui vẻ!
Sau khi kết thúc cuộc gọi, anh gửi tin nhắn cho Tô Dương: [Về sau em cũng là cổ đông của Laca rồi.]
Tô Dương là cổ đông lớn thứ ba của ngân hàng đầu tư toàn cầu Hải Nạp, lúc mới sáng lập, không có cổ phần công ty của cô.
Sau này, khi cô đã tròn 18 tuổi, đã có chứng minh thư, anh liền chuyển một phần cổ phần công ty ở dưới danh nghĩa của chính mình cho cô.
Tô Dương đại khái đang bận bịu, không lập tức trả lời anh.
Sau khi xác định ý hướng hợp tác cùng Laca, Tưởng Bách Xuyên giao chuyện còn sót lại cho tổng giám đốc của Hải Nạp đi thực hiện, buổi chiều, anh cùng thư ký Giang Phàm ngồi chuyến bay về New York.
Sau khi trở về, anh còn phải tiếp tục xử lý lời giải thích cho tính hợp lý của giao dịch liên quan đến nữ trang KING.
Mười một giờ rưỡi đêm ở New York, Tưởng Bách Xuyên trở lại căn hộ ở Manhattan.
Tắm rửa xong, anh chuẩn bị gọi điện thoại cho Tô Dương.
Vừa đi đến đầu giường, còn chưa cầm di động lên, tiếng chuông điện thoại đã vang vọng, tưởng là Tô Dương gọi trước, vừa cầm lên xem, không ngờ lại là Kiều Cẩn.
Anh do dự không biết nên ấn ngắt hay ấn nghe, sau khi suy nghĩ mấy giây, anh bấm nút trả lời.
Có chuyện gì?
Giọng của anh tựa như không khí giữa đêm đông New York, lạnh băng băng, không có một tia ấm áp nào.
Kiều Cẩn nắm chặt di động, không nói chuyện.
Một giây, hai giây, năm sáu giây trôi qua, từ đầu đến cuối cô ta đều không hé răng.
Cô ta bày tỏ sự bất mãn với thái độ của anh bằng sự kháng nghị không tiếng động.
Tưởng Bách Xuyên không có kiên nhẫn để hỏi lại lần thứ hai, trực tiếp ngắt điện thoại.
Kiều Cần nhìn màn hình di động đã tối xuống, hốc mắt đỏ lên vì tủi thân.
Ngồi ở ghế sau của ô tô, cô ta mở cửa sổ xe ra.
Gió lạnh thổi vù vù vào trong xe, chút hơi nóng ở bên trong chui ra ngoài, cô ta nằm trên cửa sổ xe, cảm nhận thế giới vừa nóng vừa lạnh.
Lisa thở dài nhìn cô ta, vỗ vỗ lên lưng cô ta: Em cũng không phải không biết Tưởng Bách Xuyên là loại người gì, sao cậu ta có thể chấp nhận chuyện em giận dỗi với cậu ta, trước mắt, để cậu ta giúp em mới là việc quan trọng, bây giờ dư luận ở trên mạng đang nghiêng về một phía, rất nhiều fan của em đã trở thành anti-fan rồi.
Cho dù nhà họ Kiều có quyền thế, có đôi khi cũng không thể một tay che trời, ngăn chặn tiếng nói của cư dân mạng.
Kiều Cẩn yên lặng một trận rồi mới đóng cửa sổ xe, quay đầu nhìn Lisa: Tuy trước đây anh ấy lạnh lùng, cũng sẽ không đối xử với em như vậy.
Lisa không tiếp lời, cũng không biết phải nói gì.
Kiều Cẩn lại bấm số của Tưởng Bách Xuyên, lần thứ nhất, không ai nghe, lần thứ hai mới có người bắt máy.
Kiều Cẩn, cô đang phát giận với ai thế! Giọng nói chất vấn của Tưởng Bách Xuyên truyền đến.
Tay Kiều Cẩn run lên, trong lòng đã chấn động, cô ta nén giận: Tưởng Bách Xuyên, tôi đang ở New York, ngay dưới chung cư của cậu.
Giọng của Tưởng Bách Xuyên nhàn nhạt: Sau đó thì sao?
Kiều Cẩn nghẹn một cái, cô ta đều đã nói trắng ra như vậy, sao anh còn hỏi sau đó?
Tôi có thể lên ngồi một chút được không? Có chuyện cần nhờ cậu giúp một tay.
Giọng cô ta mềm xuống không ít.
Tưởng Bách Xuyên cự tuyệt chẳng chút do dự: Tôi đang không tiện.
Kiều Cẩn hung hăng cắn môi, môi dưới trở nên trắng bệch, không có chút máu nào.
Vậy cậu có thể xuống dưới được không? Sẽ không mất nhiều thời gian của cậu đâu. Cô ta tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Cô ta chưa bao giờ phải ăn nói khép nép như thế với một người đàn ông nào, nɠɵạı trừ Tưởng Bách Xuyên.
Tưởng Bách Xuyên: Có chuyện gì thì nói trong điện thoại đi.
Kiều Cẩn rốt cuộc không nhịn được nữa, cắn chặt môi.
Không khỏi cao giọng với điện thoại, Tưởng Bách Xuyên, chúng ta lớn lên từ nhỏ cùng nhau, sao bây giờ cậu lại vô tình như thế? Trước đây cậu cũng không đối xử với mình như vậy! Hiện tại cậu dung túng Tô Dương khi dễ mình, trong lòng mình rất không thoải mái, rất mất cân bằng!
Trong điện thoại trầm mặc mấy giây.
Vài giây sau, Tưởng Bách Xuyên mới lên tiếng: Kiều Cẩn, trừ Đồng Đồng ra, tôi không có nghĩa vụ phải đối xử tốt với bất kỳ người phụ nữ nào! Tôi chiếu cố cô khi cô còn nhỏ, cũng